Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76
Bài này đang rất hot, giai điệu sôi động, vũ đạo khó, vừa lên sân khấu là nổ tung.
Sau khi chia đội xong, bắt đầu đến phần chọn bài hát.
Dung Nhược Dao nhìn cảnh tượng đó, khóe miệng lộ vẻ mỉa mai.
Nếu trở thành thành viên đội cô, họ sợ mình sẽ là gánh nặng.
Chương 76
“Những ai chưa có đội, qua chỗ tôi.”
“Bài này vốn là bản ballad. Dù có đổi nhanh thế nào, cũng không thể bằng các bài hát gốc chuyên hát-nhảy được. Tôi nghĩ… sao mình không đi theo hướng trữ tình hẳn luôn? Ai nói sân khấu thì không thể sâu lắng chứ?”
Nếu Dung Ngộ có thể dựng nhân cách giả, nổi đình nổi đám nhờ “hắc hồng”…
Fan như c·h·ó, thì idol chắc cũng chẳng ra gì.
“Bọn mình thêm vài đoạn vũ đạo vào nữa, cũng không đến nỗi.”
Người này…
Nhưng, Hà Kỳ Kỳ không còn lựa chọn.
“Không cần phiền cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ghi hình chương trình, áp lực thật sự quá lớn.
Không khó.
“Ông ơi, ông là fan của Dung Ngộ ạ? Hiện giờ chương trình đang ghi hình, nhân viên xuất hiện trong khu vực phát sóng thì có lẽ không tiện lắm. Hay để cháu giúp đưa cơm trưa giùm ạ?”
Hà Kỳ Kỳ nhớ ra rồi.
Hóa ra là fan của Dung Ngộ.
Còn lần này?
Bên nhóm của Dung Nhược Dao, chọn bài do chính Ngôn Đình sáng tác.
Một là nhân viên trong chương trình, người còn lại là một ông lão chống gậy, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, lưng hơi còng, tay xách hộp cơm.
“Em biết ngay mà, chị Ngộ sẽ không bỏ rơi em đâu, hu hu hu, cảm động quá!”
Tô Điềm là người đầu tiên giơ tay:
“Em xếp hạng thấp quá, sợ làm gánh nặng cho đội mình… Thôi, để cuối cùng em vào đội nào cũng được.”
“Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo nên một sân khấu bùng nổ.”
Tô Điềm lau mồ hôi trán:
Hà Kỳ Kỳ bước lên từng bậc cầu thang, đến tầng trên.
“Nếu các cậu là gánh nặng, thì xin hỏi, sân khấu lần trước, sao chúng ta lại thành nhóm xuất sắc nhất?”
Hà Kỳ Kỳ cụp mắt xuống.
Vì Dung Nhược Dao quá chói sáng, đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Lần này vất vả lắm mới đi được đến đây, tuyệt đối không thể bị loại giữa chừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Sự xuất hiện bất ngờ của cô ta khiến ông cụ giật thót, suýt nữa lên cơn đau tim.
Ngoài Dung Ngộ ra, các thành viên còn lại đều nằm ở cuối bảng, đúng là một nhóm ô hợp.
Dung Nhược Dao là hình tượng ngọt ngào, hát rap nghe quá lạc quẻ.
Ai lại đưa cơm cho Dung Ngộ, lại còn đến tận đây?
Sân khấu lần trước nhóm họ giành được hạng nhất, hoàn toàn là nhờ sức hút của Dung Ngộ trên mạng, lại còn chọn nhảy bài nhịp nhanh, có sẵn lợi thế.
“Đoạn rap đó để tôi sáng tác lại, để tôi rap luôn nhé, có được không?”
Nhóm của Dung Ngộ, đương nhiên xếp chót.
Cô ta phải tận dụng mọi nguồn lực có thể lợi dụng, để đưa mình debut bằng được.
Không ngờ ngay sau đó, Dung Ngộ liền quay sang gọi Tô Điềm đầu tiên.
Mấy đội trưởng còn lại thì còn thua cả cô ta, cô ta càng không cam tâm làm nền cho họ.
“Chị vui là được rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dựa theo tổng điểm yêu thích cá nhân của cả nhóm, lần lượt chọn theo thứ tự từ cao xuống thấp.
“Đi thôi, vào phòng tập luyện rồi từ từ bàn tiếp.”
Cô ta bước lên vài bậc thang, đến khúc ngoặt cầu thang thì nhìn thấy hai người.
Những người còn lại, có thứ hạng còn thấp hơn cả Lý Dĩnh Nhi.
Hôm bấm máy, ông ta ngồi hàng ghế đầu, bên cạnh là một bé gái, cả hai cùng giơ bảng đèn cổ vũ cho Dung Ngộ.
Nhưng mà đây là trung tâm ghi hình của Tập đoàn Kỷ thị.
Cô mở miệng:
Lý Dĩnh Nhi mở miệng:
Hà Kỳ Kỳ mỉm cười lễ phép:
Dung Ngộ đi về phía nhóm của Tô Điềm.
“Chúng ta là bạn cũ rồi, hợp tác sẽ dễ dàng hơn. Muốn đi cùng tôi, đặt tay lên nào!”
Cân nhắc mãi, chỉ có Dung Nhược Dao là thích hợp nhất.
Tô Điềm còn tưởng Dung Ngộ chỉ chọn những người có thứ hạng cao.
Lý Dĩnh Nhi mắt đỏ hoe, khẽ nói:
Thấy Hà Kỳ Kỳ đến, hắn như bắt được cứu tinh, lập tức đưa hộp cơm cho cô:
Cô ta mỉm cười quay sang người đối diện:
Dung Nhược Dao là nhóm trưởng, cô ta nói là quyết.
Nhưng Hà Kỳ Kỳ nhanh hơn một bước, lao ra giữa hành lang, vẻ mặt hoảng loạn, còn ôm mặt bật khóc nức nở…
Trong bài có một đoạn rap.
Tô Điềm lập tức lao tới như tên bắn:
Nhưng muốn được thứ hạng cao? Gần như không thể.
Dung Ngộ chống cằm suy nghĩ:
Hắn chỉ biết, nếu bản thân lộ mặt trong livestream, chắc chắn sẽ bị trừ lương.
“Chị Ngộ, em có người bạn biết biến tấu bài hát, hay là để bạn em đổi tiết tấu nhanh hơn chút?”
Cô ta đã 22 tuổi.
Nếu tiếp tục tụt nữa, sẽ bị loại khỏi vị trí debut.
Không có khả năng thắng.
Tám bàn tay chồng lên nhau, đồng thanh hét to một tiếng, m.á.u nóng sục sôi!
“Hà Kỳ Kỳ, cô có muốn làm thành viên đội tôi không?”
Hà Kỳ Kỳ thật lòng không muốn.
Hà Kỳ Kỳ đứng dậy:
Cô ta từ hạng 3 rơi xuống hạng 9.
Cô ta rời khỏi phòng luyện tập, đến cuối hành lang khu nhà vệ sinh, nơi không có máy quay, lôi ra một gói thuốc, bắt đầu rít từng hơi khói đầy phiền muộn.
Nhân viên bên cạnh mồ hôi túa ra, đang loay hoay không biết từ chối ra sao.
Những cô gái còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng khi thấy Lý Dĩnh Nhi đặt tay lên trước, các cô cũng lần lượt đặt tay.
Cô ta không muốn bị che mờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Điềm cũng gật đầu:
Lúc nãy thấy Dung Ngộ đi thẳng về phía Tưởng Sương, tim Tô Điềm như nguội lạnh.
Chỉ cần có độ hot, là sẽ được chú ý.
“…Suất cơm trưa này là đưa cho Dung Ngộ, nhất định phải đưa tận tay cô ấy, không thì cô ấy lại quên ăn mất.”
Mọi người cũng không có ý kiến.
Chỉ có Hà Kỳ Kỳ trong lòng hơi khó chịu…
Cô đứng dậy:
Đúng lúc này, cô ta bất ngờ nghe thấy tiếng trò chuyện từ tầng trên.
Trao cho Tô Điềm cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nói xong quay người bỏ đi.
Cô ta chìa tay ra bắt tay với Dung Nhược Dao:
Vậy thì cô ta – Hà Kỳ Kỳ, sao lại không thể học theo?
Dung Nhược Dao mỉm cười:
“Vậy làm phiền cô nhé, cảm ơn nhiều!”
Đoạn rap này, không phải cô ta mới là người phù hợp nhất sao?
Do sân khấu lần trước, nhóm của Dung Ngộ thắng nhờ bài nhảy, nên lần này các bài hát có tiết tấu nhanh đều bị chọn hết sạch.
Nhưng hiển nhiên, Dung Nhược Dao sẽ không nhường phần đó cho cô ta.
Nhưng những cô gái khác thì vẫn đứng im.
Một ông già còn theo đuổi thần tượng? Thật là… quá kỳ quặc.
Bài còn lại là một bản ballad trữ tình chậm rãi, chỉ có hát, không nhảy.
“Chị Ngộ, em theo chị tới cùng!”
“Bài hát để lại đến cuối cùng, chắc chắn là bài khó nhất, mà tôi thì lại thích thử thách khó, các cậu thấy sao?”
Mà có chú ý, thì thứ hạng chắc chắn sẽ tăng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Kỳ Kỳ khựng lại.
Mọi người trong nhóm đều cực kỳ hài lòng với bài hát này.
“Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người cứ tập trước.”
Họ từng làm việc chung với Dung Ngộ, hiểu rõ cô rất có tinh thần chiến thắng.
Cô mở miệng:
Cô ta phải hút vài điếu, mới có thể bình tĩnh tiếp tục được.
Dung Nhược Dao tự đề cử:
Rồi hắn quay đầu chạy về phòng đạo diễn, yêu cầu truy xuất thân phận ông già kia, phải nhanh chóng mời ra ngoài.
Trước đây từng tham gia một show tuyển chọn khác, đến vòng sơ loại còn không vượt qua.
Lỡ đâu gây náo loạn buổi livestream thì toi!
Dung Ngộ giơ tay ra, mỉm cười:
Kỷ lão gia lạnh mặt, giật lại hộp cơm, giọng lạnh như băng:
Mà trên mạng, người mắng Dung Ngộ dữ dội nhất, chính là fan của Hà Kỳ Kỳ, từng người từng người như c·h·ó điên, cắn bậy lung tung.
Cô dang rộng vòng tay.
Hà Kỳ Kỳ lập tức dụi tắt điếu thuốc, xịt ít nước hoa lên người để che mùi khói.
Kỷ lão gia vừa nhìn đã nhận ra: chính là Hà Kỳ Kỳ.
Thật ra, không phải hắn không muốn nghe theo mệnh lệnh của Chủ tịch, mà là hắn chỉ là một thực tập sinh, căn bản không biết ai mới là Chủ tịch của Tập đoàn Kỷ thị.
Cô ta định rời đi thì vô tình nghe được một cái tên quen thuộc:
Fan của Dung Ngộ lẻn vào đây bằng cách nào, còn mua chuộc được nhân viên để đưa cơm?
Bên Lisa đã đủ người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.