Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
“Cho dù cô và ông nội có quan hệ gì đi nữa, cũng không đến lượt cô mở miệng ở đây.”
“Vâng, thưa Bà cố.”
“Bằng chứng cái đầu cháu!”
“Em thấy sốc cũng bình thường, nhưng bây giờ không phải lúc để ngạc nhiên.”
“Chuyện này chẳng phải là một dạng trói buộc đạo đức hay sao?”
“Trên đời này, luôn tồn tại những điều không thể dùng khoa học giải thích. Không rõ lý do vì sao, nhưng sự thật là cô ấy chính là Bà cố của chúng ta.”
“Anh cả dạo này bị thiếu tiền, vay mượn khắp nơi, cũng là vì người phụ nữ này đúng không?”
“Về chuyện của Chu Á Trầm, anh vốn đã muốn khuyên em lâu rồi.”
Trong lòng Dung Ngộ lặng lẽ bĩu môi.
“Anh… anh vừa gọi cô ta là gì?”
Kỷ lão gia đứng dậy, “Lão Nhị cứ cứng đầu vậy đấy, mẹ đừng so đo với nó. Mười hai giờ rồi, đi, ăn cơm trước, ăn xong rồi quay lại quay quảng cáo.”
“Có bằng chứng không?”
Kỷ Chỉ Uyên tiếp tục, “Chúng ta thử tính xem, từ năm mười tuổi, học phí, sinh hoạt phí, viện phí… đều do em chi trả.
“Đồ hỗn láo, mau xin lỗi!”
Trong sảnh lúc này chỉ còn lại ba người.
Dung Ngộ rót cho Kỷ lão gia một ly nước, lúc này mới ngẩng lên nhìn người chắt trai kia:
Thật ra trong giới, một vài đạo diễn từng hợp tác đã kín đáo nhắc anh, rằng Chu Á Trầm có vài thói xấu.
“Nói năng cẩn thận!”
Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
Để tăng tính chân thực cho phim, đạo diễn khi ấy đã thật sự mời một diễn viên mắc bệnh nan y vào vai người mẹ.
“Ai cho cô gọi tôi là A Yến?”
“A Yến, lần đầu gặp mặt, gọi một tiếng ‘Bà cố’ nghe thử xem nào.”
Kỷ Yến Đình nói chậm rãi, “Trước lúc qua đời, dì Chu nắm tay cháu, bắt cháu hứa phải chăm sóc Á Trầm cả đời… Cháu phải giữ lời.”
Anh gật đầu:
Dung Ngộ giữ ông ngồi lại, ngẩng đầu lên:
Con ngươi của Kỷ Yến Đình co rút lại.
Anh mở điện thoại, đưa một file tài liệu cho em trai xem:
Lúc ấy Chu Á Trầm chỉ mới mười tuổi, luôn theo sát phía sau gọi anh ngọt xớt.
Về cơ bản, không có liên hệ gì với nhà họ Kỷ.
“Cô cười gì?”
“A Uyên, đến đúng lúc lắm.” Dung Ngộ nhấp một ngụm nước, quay đầu nói:
“Sao con cứ thích nổi giận thế? Bác sĩ nói rồi, ai hay tức giận sẽ không sống thọ. Ngồi sang một bên đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ lão gia giận đến mặt tái xanh:
Chương 57
“A Yến, tại sao nó lại gọi cháu là anh? Rốt cuộc ai mới là người ngoài?”
Giờ nó trưởng thành rồi, cũng đi làm kiếm tiền rồi, em làm cha thế cũng nên có giới hạn chứ.”
Dung Ngộ cong môi:
Kỷ lão gia tức đến nỗi ngửa người ra sau, suýt nghẹt thở.
“Ông nội, đó là đứa trẻ mồ côi nhà họ Chu mà trước đây cháu từng kể với ông. Mẹ cậu ta trước khi mất đã gửi gắm cậu ta cho cháu, cậu ta không còn ai thân thích, chỉ có thể dựa vào cháu. Gọi cháu một tiếng anh… cũng không có gì quá đáng.”
Kỷ Yến Đình trừng mắt.
Dung Ngộ vỗ vỗ lưng ông:
Kỷ lão gia nhớ ra rồi.
Kỷ lão gia nện mạnh ly nước xuống bàn, “Mẹ ông chính là mẹ ông, không cần bất cứ bằng chứng nào hết! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao lại cứ giận dỗi với con nít làm gì?”
Người phụ nữ này… rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không?
Kỷ Yến Đình ngẩng đầu:
Sắc mặt Kỷ Yến Đình càng đen:
Nếu gượng ép nói là có thì…
Hai người mẹ con vai kề vai đi ra ngoài.
Kỷ Yến Đình thấp giọng nói:
Trên đường đến đây, anh đã tra qua rồi, Dung Ngộ chỉ là một học sinh cấp ba, tham gia chương trình tuyển chọn có đầu tư từ Kỷ thị, nhờ đó nổi tiếng.
Kỷ Yến Đình c.h.ế.t sững.
“Tin tức quốc tế hôm qua: thiết bị dò tìm tốc độ cao, dùng lực hấp dẫn kéo chệch quỹ đạo tiểu hành tinh, xác suất va chạm Trái Đất đã giảm về không… Em có biết, các dữ liệu để tính toán điều đó, là ai làm ra không?”
Dù chỉ là vài cảnh ngắn, nhưng vì là cảnh quan trọng, hai mẹ con trong phim đã cùng luyện tập, bồi dưỡng cảm xúc với nhau suốt một thời gian dài.
Mà lạ nhất là… ông nội thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống!
Kỷ Chỉ Uyên cháu cũng vậy thôi, đi khắp nơi “làm cha” cho Lam Nguyệt, giờ lại còn ngồi đó dạy đời người khác, đúng là giỏi đạo lý thật.
Anh cũng từng đặc biệt thuê nhiều giáo viên dạy riêng các kỹ năng diễn xuất cho cậu ta.
Kỷ Chỉ Uyên hoàn toàn hiểu tâm trạng lúc này của em trai.
Chủ tịch hô mưa gọi gió của Tập đoàn Kỷ thị, lúc này lại trông như một đứa trẻ nghe lời.
Đại học nó thi trượt, em lại dẫn nó vào giới giải trí, giới thiệu bao nhiêu tài nguyên, từng đồng từng cắc đều đổ hết vào nó.
Đùa à?
Nguyền rủa ông nội sống không thọ thì thôi đi, lại còn sai ông nội ngồi sang bên?
Kỷ Chỉ Uyên liếc nhìn, “Đừng ‘người phụ nữ này’ nọ, như vậy là không tôn trọng Bà cố.”
Kỷ Yến Đình nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía Dung Ngộ:
Anh còn chưa hoàn hồn sau tiếng gọi thân mật “A Uyên” thì đã nghe thấy câu nói tiếp theo kia.
Kỷ Yến Đình im lặng.
Vừa vào đã thấy lão Nhị, ông nội, với… Dung Ngộ.
“Đồ nghiệt s·ú·c, không nghe ông nói à? Ngay, lập tức, xin lỗi!”
“Báo cho tất cả các phòng ban của Kỷ thị: Từ giờ trở đi, Chu Á Trầm không được phép xuất hiện trong bất kỳ danh sách hợp tác nào của tập đoàn.”
Ông nội thích cô, thì cô tưởng mình là cái thá gì?
Khóe môi anh nhếch lên đầy chế giễu.
Đó là gần đây ông nội đặc biệt quan tâm đến chương trình này, chẳng lẽ… ông nội là fan của cô?
Không hiểu ông nội bị bỏ bùa gì, cũng không hiểu tại sao anh trai mình lại gọi ra được cái tiếng đó.
Cũng vì vậy, Kỷ Yến Đình quen biết Chu Á Trầm.
Anh đang định lên tiếng thì… Kỷ Chỉ Uyên vội vàng bước vào.
“Nếu bà ấy thực lòng tốt với anh, thì đã không bắt một đứa nhỏ như anh gánh trách nhiệm làm cha thay rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Yến Đình mím môi, giọng khàn khàn:
Một diễn viên nổi tiếng, luôn lịch sự tao nhã như anh, vậy mà môi giật một cái không kiểm soát được:
Kỷ Yến Đình siết môi đến cứng ngắc.
Cháu mà còn nghi ngờ, lập tức cút khỏi nhà họ Kỷ, coi như ông không có đứa cháu này!”
Người phụ nữ này còn nhỏ tuổi hơn anh, mà bắt anh gọi một tiếng “Bà cố”? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người trừng mắt nhìn nhau, không khí quái lạ.
“Chuyện của Chu Á Trầm để sau nói.”
“Vốn còn định nhờ cháu nâng đỡ Bà cố chút, giờ xem ra, không trông mong được rồi.”
“A Yến, anh hiểu rõ Chu Á Trầm không?”
Anh lạnh giọng:
Kỷ Chỉ Uyên vừa mở cuộc họp, nghe nói dưới trường quay có chuyện liền lập tức kết thúc sớm, chạy xuống xem.
Vì chính anh, ngày trước cũng từng y như vậy.
Sắc mặt Kỷ Yến Đình trầm xuống:
Không lẽ mình đang hoa mắt?
Kỷ lão gia trầm giọng hỏi:
Kỷ Yến Đình xoa xoa mắt.
Vai diễn của nó là một đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, cha mất sớm, mẹ mắc ung thư.
“Anh không hiểu,” Dung Ngộ tiếp tục, “Cậu ta không tôn trọng thương hiệu, không tôn trọng đạo diễn, càng không tôn trọng bạn diễn. Chỉ cần anh tìm hiểu chút thôi, sẽ thấy những gì tôi nói đều là thật.”
Anh mở miệng, “Ông lớn tuổi rồi, có theo đuổi thần tượng thì cháu cũng không nói gì. Nhưng vì một cô gái như Dung Ngộ, công khai giải ước với một nghệ sĩ đã ký hợp đồng, ông thấy có hợp lý không?”
Đến cả chuyện kinh doanh của tập đoàn Kỷ thị mà cũng dám nhúng tay vào?
Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy bên cạnh, người anh trai luôn được anh ngưỡng mộ — Kỷ Chỉ Uyên, đáp lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lấy đâu ra mặt mũi vậy chứ?
Kỷ Yến Đình mím chặt môi.
“Ông nội, cháu nghĩ ông hồ đồ thật rồi.”
Kỷ Yến Đình cho rằng anh trai mình bị điên rồi.
Ngay sau khi phim đóng máy, nữ diễn viên thủ vai mẹ qua đời vì bệnh.
“Lúc quay bộ phim đó, mẹ cậu ta thật lòng đối xử rất tốt với cháu, rất chăm sóc cháu.”
Anh tưởng rằng cậu ta đã thay đổi rồi…
“Anh, anh có chắc anh hiểu rõ ‘Bà cố’ là có ý gì không?”
Khoảng mười năm trước, khi lão Nhị vừa mới vào nghề, từng đóng một bộ phim điện ảnh.
Kỷ Chỉ Uyên nói đều đều:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.