Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56
“Chờ chút, chờ tôi chơi xong ván này đã, đừng làm tôi phân tâm.”
Giọng anh ta nhàn nhạt:
Lão gia lạnh lùng cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xem ra Dung tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ ảnh hưởng của tôi trong giới giải trí.”
Giám đốc Triệu đứng ngay ngoài cửa, nghe thấy tiếng thì vội vã chạy vào.
“Các người có biết tôi là ai không? Có biết anh tôi là ai không? Dám đòi giải ước với tôi? Anh tôi là Ngôn Đình, là ảnh đế giành Đại Mãn Quán trong giới giải trí, còn là cổ đông của Kỷ thị! Đợi anh ấy tới rồi, mấy người sẽ biết bản hợp đồng này buồn cười đến mức nào!”
Kỷ lão gia thở gấp:
Ông lập tức vung gậy, quật mạnh vào m.ô.n.g người đàn ông:
“Tiểu Triệu, lăn vào đây cho tôi.”
“Thầy Chu đã vi phạm tinh thần hợp đồng,” Giám đốc Triệu nói, “Phía Kỷ thị có quyền đơn phương chấm dứt. Phiền thầy ký tên, đường ai nấy đi trong hòa khí.”
Kỷ Lão gia lạnh giọng:
Cái con nhỏ kia rốt cuộc là ai?
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi! Cái tên họ Triệu này muốn giải ước với em, anh phải lập tức sa thải ông ta! Còn cả con nhỏ tên Dung Ngộ kia, quá ngạo mạn, cũng phải cho nó cuốn gói!”
“Là thế này…” Giám đốc Triệu lên tiếng một cách ôn hòa, “Phía Kỷ thị đề xuất chấm dứt hợp đồng với thầy Chu. Đây là văn bản giải ước, phiền thầy ký tên.”
“Buổi quay quảng cáo hôm nay là chuyện gì? Không được giấu một chữ nào, kể lại toàn bộ cho tôi.”
Anh ta lập tức xô mạnh Giám đốc Triệu ra, bước nhanh tới trước:
Trong nhà vốn đã có cả đống em trai, vậy mà lão Nhị lại nhận thêm một đứa em ở ngoài? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta liếc nhìn Dung Ngộ một cái.
Miệng Giám đốc Triệu há ra to đến mức có thể nuốt cả quả trứng gà.
Lại khiến ông nội ra mặt bảo vệ đến mức ấy?
Những năm trước khi Kỷ lão gia còn khỏe, thường đích thân đi thị sát các sản nghiệp của Kỷ thị, nên ông nhận ra ngay.
Anh không dám cãi lời ông nội. Một phần vì kính trọng người già, phần quan trọng hơn là sức khỏe ông không tốt, anh sợ ông tức giận sinh bệnh.
Giám đốc Triệu lập tức hiểu rõ tình hình, thành thật kể lại:
Cô gái này, quả nhiên không đơn giản.
Chu Á Trầm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Kỷ Yến Đình đang đứng bên khu quay phim.
Kỷ lão gia vừa tới thăm phim trường, muốn xem thử Dung Ngộ có thích nghi được không.
“Ông nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Một giọng nói già nua lạnh lẽo đột ngột vang lên bên cạnh.
Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước mặt Kỷ lão gia, ảnh đế Ngôn Đình cũng giống như con trai bị mắng, chẳng có vẻ gì là nhân vật lớn cả.
Giám đốc Triệu liếc nhìn Kỷ Yến Đình.
Ánh mắt Kỷ lão gia lạnh lẽo như băng.
Mọi người xung quanh lập tức tản ra.
Chính nhờ có anh trai đứng sau chống lưng, anh ta mới có thể thuận lợi giành được tài nguyên đại diện thương hiệu cho Kỷ thị.
Người đàn ông hơi lạnh mặt, lại rút từ ví ra một thẻ khác:
Chu Á Trầm liếc nhanh qua hợp đồng, tức đến bật cười:
Dung Ngộ mỉm cười:
Chu Á Trầm vẫn đang mê mẩn chơi game, hoàn toàn không biết bầu trời đã sập xuống đầu mình.
“Tiểu Triệu, thông báo ngay lập tức, từ giờ trở đi, người đại diện sản phẩm này chính là Dung Ngộ. Cô ấy sẽ quay quảng cáo một mình, không cần nam chính. Kịch bản điều chỉnh lại một chút, xử lý nhanh gọn.”
Có Kỷ Yến Đình làm chỗ dựa, Chu Á Trầm càng thêm mạnh miệng, cằm hất cao đầy kiêu ngạo.
“Ngôn tiên sinh đã đến rồi.”
“Ông nội… Kỷ thị đã ký hợp đồng với Chu Á Trầm, chọn anh ta làm người đại diện sản phẩm này, mọi thứ đều đã định rồi mà…”
Dung Ngộ thản nhiên:
“Giám đốc Triệu, đưa Chu Á Trầm ra ngoài ngay!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tại sao chứ?!” Chu Á Trầm tức tối, rõ ràng không hề nhận ra Kỷ lão gia là ai:
“Nếu lịch trình gấp vậy, thì Kỷ thị không giữ anh ta lại làm gì.”
“Thì thế nào?”
“Chủ tịch có gì sai bảo ạ?”
Anh lập tức lên tiếng:
“Anh nghĩ tôi là người thiếu 100 vạn sao?”
“Vì Chu Á Trầm chiều nay có lịch trình, thời gian gấp, không kịp học thoại nên dùng số đếm thay cho lời thoại. Dung tiểu thư không chấp nhận cách làm việc cẩu thả như thế, muốn anh ta thuộc thoại rồi mới quay tiếp. Không hiểu sao mà lại căng thẳng lên…”
Còn hiện tại, anh ta mặc vest chỉn chu, tóc vuốt gọn, mặt mày âm trầm, giống hệt một tổng tài bước ra từ phim truyền hình.
“Nếu tôi từ chối giải ước thì sao?”
“Kỷ gia bỏ tiền nâng đỡ cháu, cho cháu bao nhiêu tài nguyên, bây giờ cháu thành ảnh đế rồi, vậy mà lại đi đe dọa người khác? Nuôi cháu lớn bằng này đúng là nuôi nhầm rồi, tức c.h.ế.t ông, tức c.h.ế.t ông rồi!!”
Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình đã từng thấy người đàn ông này ở đâu, không phải trong ký ức của nguyên chủ, mà là trong bức ảnh gia đình treo ở Phù Dung trang viên.
Chương 56
“Không có tinh thần chuyên nghiệp, vi phạm điều khoản, Kỷ thị đơn phương giải ước, có gì sai?”
Một bản hợp đồng giải ước bị ép đặt trước mặt Chu Á Trầm.
Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa từng mắng anh nặng lời như vậy, hôm nay lại nổi giận lôi đình.
“Ngôn ảnh đế định làm gì?”
“Ở đây còn 80 vạn. Với một thí sinh nữ nhóm nhạc chưa ra mắt như cô, số tiền này không hề nhỏ.”
Đầu óc có vấn đề chắc?
Giờ lại đến lượt Kỷ lão gia đích thân chống lưng, từ diễn viên phụ nữ hai, cô bỗng chốc biến thành người đại diện duy nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Lão gia đã trấn định lại:
Kỷ Yến Đình ngạc nhiên thấy rõ:
“Ông… sao ông lại…”
Chu Á Trầm tức đến phát điên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đó, anh ta mặc áo hoodie trắng, tóc tai gọn gàng, là một thiếu niên trong trẻo, sáng sủa.
Vừa bước vào cửa, ông đã nghe thấy một đoạn đối thoại như sấm đánh bên tai.
Lúc này cậu ta mới ngẩng đầu lên, lấy tay ngoáy tai:
Không khí ngày càng căng thẳng, Giám đốc Triệu không dám chậm trễ, lập tức vẫy tay gọi hai nhân viên nam lại, áp giải Chu Á Trầm rời khỏi trường quay.
Chờ nhân viên rời khỏi, người đàn ông liền lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng:
Khuôn mặt Kỷ lão gia tối sầm lại.
“Rõ, thưa Chủ tịch!”
“Câm miệng.”
Ông ta lại liếc nhìn Dung Ngộ, lúc này cô hoàn toàn mang dáng dấp người được Kỷ lão gia đích thân bảo hộ.
Anh ta dù sao cũng là tiểu sinh hot nhất hiện nay, là ngôi sao mới đang lên với lượng fan khổng lồ, vậy mà lại bị đối xử thế này?
Giám đốc Triệu khúm núm cúi đầu:
Nếu Dung Ngộ chủ động đề nghị rút lui, thì có thể giảm tối đa ảnh hưởng tiêu cực tới Chu Á Trầm.
“Anh nói gì vậy? Anh đứng về phía người ngoài bắt nạt em sao?!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến ông ta choáng váng cả đầu óc.
“Á Trầm, ký hợp đồng giải ước đi.”
Giám đốc Triệu bình thản đáp:
Dung Ngộ sững người.
Rốt cuộc cô gái kia là ai?
Từ nhiều năm rồi, Kỷ Yến Đình chưa từng thấy ông nội tức giận đến vậy.
Ông ta lập tức chạy về khu nghỉ ngơi, đến trước mặt Chu Á Trầm.
Chu Á Trầm chỉ tay về phía Dung Ngộ đang đứng cạnh.
Tại sao lại có thể lật ngược tình thế như vậy…?!
Kỷ Yến Đình trầm giọng:
“Tiểu Triệu, mời anh ta rời khỏi trường quay ngay.”
“Nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới này, thì nên hiểu rõ người nào có thể động vào, người nào không.”
Giám đốc Triệu gọi anh ta, anh ta xua tay bực bội:
Buổi sáng, Kỷ tổng đích thân đưa cô tới.
Mất một lúc lâu mới định thần được lại, ông ta mới dám mở miệng:
Kỷ Yến Đình, nghệ danh trong giới giải trí là Ngôn Đình, lúc này gương mặt hơi sững lại:
“Cô nhận lấy số tiền này, tôi sẽ giới thiệu thêm tài nguyên khác. Còn nếu cô cứ nhất quyết chống đối thì…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.