Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Tính hắn vốn rất cáu kỉnh mỗi khi bị đánh thức, tức đến mức đẩy cửa ban công, vớ ngay cái ly bên cạnh ném xuống dưới.
Dung Ngộ đứng trên cao nhìn xuống hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dung tiểu thư đang ở trong nhà họ Kỷ, ở ngay căn phòng này. Nhìn là biết lão gia rất xem trọng cô ấy, tứ thiếu gia sau này nhớ phải khách sáo một chút với Dung tiểu thư.”
Phòng không bật đèn, nhưng ánh sáng bên ngoài hắt vào vẫn đủ để hắn thấy rõ gương mặt băng giá trước mắt.
Đứa chắt trai này, thật sự đã bị nuông chiều đến hỏng rồi.
Lúc này, hắn và Kỷ Chu Dã đang co ro trên sofa chơi game.
Trong đôi mắt kia, phủ đầy băng giá đáng sợ.
“Anh em mình vừa thắng năm trận liên tiếp, chiến tích bá đạo vậy mà bỏ à? Tiếp tục đi!” Kỷ Lưu Quang kéo tay cậu, “Nhanh lên, đừng cụt hứng chứ.”
Hắn ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn thấy ông nội đang đứng trước mặt, giận đến mức cả người run lên.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, là khoảng thời gian bé tập đàn mỗi ngày, đến 9 giờ 10 mới đi rửa mặt ngủ. Đây là thói quen đã hình thành từ khi bé lên ba.
“Mẹ à, mẹ giỏi dỗ người ta quá rồi…”
Lớp trưởng đã dành rất nhiều tâm huyết cho cậu, cậu không thể phụ lòng lớp trưởng.
Kỷ lão gia tức đến run tay:
“Cũng không ngờ… lão Tứ lại hư hỏng đến mức này. Xin lỗi mẹ, trách con không biết dạy cháu…”
Là Dung Ngộ.
“Từ khi đại thiếu gia mới sinh ra đã có tôi ở đây rồi.”
Kỷ Lưu Quang liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, bĩu môi một cái.
“Con đã đưa nhà họ Kỷ phát triển đến mức này là quá giỏi rồi. Làm người không thể cái gì cũng chu toàn hết được, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rầm một tiếng, Kỷ Lưu Quang đóng sầm cửa ban công lại.
Chưa nói xong, hắn đã bị người ta lôi mạnh từ trên giường xuống, loạng choạng ngã lăn ra đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô giơ chân, lạnh giọng nói:
Lúc này Kỷ Chỉ Uyên mới ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt:
Kỷ Lưu Quang ngồi phịch trên sofa tiếp tục chơi game, chơi vài ván liền thua liên tiếp, hắn bực mình ném điện thoại sang một bên, định lên lầu nghỉ ngơi.
Má Trương sững người, đứng im tại chỗ.
Hắn gào lên trong phòng.
“Không chơi nữa không chơi nữa.” Kỷ Chu Dã vội nói, “Em còn mấy tờ bài tập chưa làm, phải đi làm bài đã.”
“Dung tiểu thư, mau buông tay! Tứ thiếu gia mới nối lại xương tay, cô kéo thế này lại phải vào viện nữa đấy! Mau buông tay đi!”
Dung Ngộ lên tiếng:
Kỷ lão gia thở dài:
Chỉ vì không quét dọn mảnh thủy tinh… mà bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ?
Nhưng vừa chợp mắt được một lát, bên tai liền vang lên tiếng đàn piano.
Kỷ Chu Dã tuy bướng bỉnh không hiểu chuyện, nhưng ít ra còn có vài nét đáng yêu, đôi khi cũng lanh lợi khôn ngoan.
Quản gia Du vội vàng đem đôi giày ra đưa.
Kỷ Chỉ Uyên đang xem kế hoạch dự án của công ty, không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói:
“Hơn hai mươi năm, cũng xem như là người cũ của nhà họ Kỷ.”
Bị tiếng vỡ của cái ly thủy tinh dọa cho giật mình, Đoá Đoá vội dừng tay, ngẩng đầu lên nói:
Dung Ngộ chẳng buồn khách sáo.
Nghĩ vậy, cậu bước lên lầu.
Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi nói, “Nhưng dù là người cũ, nếu không tôn trọng Dung tiểu thư, nhà họ Kỷ cũng sẽ không nương tay mà đuổi việc.”
Má Trương nghe động tĩnh, vừa ra ngoài đã thấy cảnh này, vội vàng chạy tới: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ vẫn còn sớm, cô đang ngồi trên ban công đọc sách, vừa đọc vừa lắng nghe Đoá Đoá đàn.
Kỷ Lưu Quang vừa từ nước ngoài về, cũng khá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.
“X-xin lỗi chú tư, cháu không biết chú đang ngủ, cháu không đánh nữa ạ…”
“Mọi việc cứ theo lời Dung tiểu thư.”
Thế nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục.
“Cô làm gì đấy, buông ra!” Kỷ Lưu Quang giận dữ quát, “Nửa đêm mò vào phòng tôi, chẳng lẽ định câu dẫn tôi hả? Quả nhiên là có ý đồ xấu xa…”
Một ván lại một ván, chơi liên tục bốn năm trận, thoáng cái đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
“Đại thiếu gia, không ổn rồi…”
Má Trương khựng lại, trả lời:
“Cô ra lệnh cho tôi á? Cô dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?” Kỷ Lưu Quang tức đến xanh mặt, “Cứu ông cụ một mạng là tưởng mình to tát lắm à? Nhà họ Kỷ không đến lượt cô chỉ huy đâu!”
“Tránh ra.”
Má Trương hầu hạ hắn tắm rửa, trải giường đắp chăn, tắt đèn rồi mới lui ra ngoài.
Phòng của hắn ở tầng ba.
“Má Trương ở nhà họ Kỷ bao nhiêu năm rồi?”
Kỷ lão gia phụng phịu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cho cậu năm phút, dọn sạch đống thủy tinh dưới lầu, và xin lỗi Đoá Đoá.”
“Ra ngoài mà cũng không mang giày, trời thu rồi đấy, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Dung Ngộ mặt lạnh như băng.
“Chát——!”
“Tôi nói không được đánh là không được đánh, không nghe thấy à?!”
Kỷ Chu Dã do dự một lát, cuối cùng vẫn tắt điện thoại: “Không được đâu anh tư, để mai chơi tiếp.”
“Còn ba phút. Cậu mà còn chậm trễ, thiệt thòi sẽ là chính cậu.”
Người đang đánh đàn ở tầng dưới là Đoá Đoá.
“Nếu còn đánh, tôi đập luôn cây đàn! Ồn c.h.ế.t đi được!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt hắn.
“Dọn cho sạch.”
Phòng của Dung Ngộ ngay sát cạnh phòng Đoá Đoá.
Má Trương xoay người chạy đi tìm Kỷ Chỉ Uyên:
Đột nhiên, một cái ly thủy tinh bị ném thẳng xuống, vỡ toang trên nền đá hoa cương tầng một, đến cô cũng bị dọa cho giật mình.
Cô nhất định phải ra tay mạnh mẽ.
“Tổ tiên nhà họ Kỷ là nhờ chính đôi tay này làm việc nặng nhọc mà dựng nghiệp ở Hải Thành! Mày có tư cách gì mà khinh thường! Hôm nay nếu mày không dọn cho sạch, thì không xứng đáng làm con cháu nhà họ Kỷ. Ông không ngại công khai đoạn tuyệt quan hệ!”
“T-tôi làm là được rồi mà…” má Trương vội vàng lên tiếng, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Dung tiểu thư cần gì phải nổi giận làm lớn chuyện thế này, một phút là con dọn xong ngay.”
Kỷ Lưu Quang hoàn toàn không hay biết chuyện mình đã bị điều tra đến tận gốc rễ.
Chương 119
Kỷ Lưu Quang tức đến phát điên.
Nhưng hắn biết, lúc này mà còn cứng đầu, thì chỉ còn đường c·h·ế·t.
Khí thế trên người cô lạnh như băng.
“Nhưng… nhưng mà…” Má Trương lo lắng đến độ sắp khóc, “Tứ thiếu gia còn đang bị thương, sao chịu nổi bị giằng kéo như vậy! Hơn nữa, nói cho cùng, Dung tiểu thư cũng chỉ là người ngoài, chuyện trong nhà họ Kỷ để cô ấy xen vào như vậy không phải là quá mức rồi sao? Đại thiếu gia mau qua đó xem đi…”
“Cái gì đấy, nửa đêm nửa hôm còn đánh đàn, không cho người ta ngủ à?!”
“Tôi không!” Kỷ Lưu Quang ưỡn cổ cãi lại, “Tôi đường đường là tứ thiếu gia nhà họ Kỷ, việc bẩn việc mệt kiểu này mà cũng bắt tôi làm? Phải nghe lời cái con nhỏ không rõ lai lịch đó á? Tôi không làm đấy, xem cô ta làm gì được tôi!”
Dung Ngộ nhíu mày nhìn ông cụ:
Nếu hôm nay không làm xong mấy tờ đề này, sẽ phải dồn sang mai, ngày này qua ngày khác, bài chưa làm sẽ càng ngày càng nhiều.
Cô túm lấy cánh tay bị thương của hắn, hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn bị cô kéo xuống lầu.
Hắn trở về giường, vừa trùm chăn định ngủ tiếp thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó, chăn bị hất tung, cổ áo sau bị ai đó túm mạnh.
Câu này khiến Kỷ Lưu Quang c.h.ế.t sững.
Má Trương vội vàng theo sau, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính ở tầng hai, bà hạ giọng nói:
Dung Ngộ lạnh lùng liếc qua:
Các người hầu ngoài bãi cỏ cũng đã rút hết.
“Tứ thiếu gia, dọn nhanh đi thôi. Nếu làm lão gia thức giấc, hậu quả còn tệ hơn đấy.”
Cô lôi Kỷ Lưu Quang xuống tầng một, thẳng tay quẳng hắn xuống ngay trước đống mảnh vỡ:
Còn cái tên Kỷ Lưu Quang này, từ trong ra ngoài đều khiến cô khó mà chấp nhận nổi.
Chỉ đành cúi đầu, cầm chổi lên bắt đầu quét dọn.
Tuy tay trái bị gãy, nhưng không ảnh hưởng đến việc bấm màn hình.
Quản gia Du thở dài nói:
“Chán c.h.ế.t đi được!”
Còn cả bà cố nữa, bà cố ngày nào cũng dặn dò, còn đưa đón cậu đi học, cậu càng không thể phụ lòng bà cố được.
Ông cụ bị sa sút trí tuệ tuổi già rồi sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.