Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118
Hắn cứng cổ hỏi:
“Để tôi, để tôi làm là được rồi, không cần làm phiền Dung tiểu thư.”
Kỷ lão gia lạnh giọng:
Kỷ Chu Dã hớn hở mở miệng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn chú tư ạ.” Đoá Đoá từ khi biết nhớ cũng chưa từng gặp chú tư, nhưng mỗi lần Kỷ lão gia gọi video với chú tư, bé đều đứng xem ở bên cạnh, nên cũng không thấy xa lạ lắm.
Cô ôm chú c·h·ó đứng dậy, ngẩng đầu, trong đôi mắt trầm tĩnh ánh lên áp lực nhàn nhạt, khiến Kỷ Lưu Quang vô cớ cảm thấy sợ hãi.
“Nhà họ Kỷ sao lại sinh ra thứ vô dụng thế này!”
Má Trương cúi người tháo băng gạc, cẩn thận bôi thuốc, đột nhiên nói:
“Không, ông nội, cháu đâu có nghĩ vậy…” Kỷ Lưu Quang lập tức chột dạ, lắp ba lắp bắp: “Cháu… cháu…”
Quản gia Du liếc nhìn má Trương, chậm rãi nói:
Tới chạng vạng, người nhà họ Kỷ lần lượt trở về.
Kỷ Lưu Quang hung hăng trừng mắt nhìn má Trương:
Ông kéo ghế ở vị trí chủ tọa ra, ngay sau đó, Dung Ngộ ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà lão Tứ này, cú đá nhắm vào Tùng Quả vừa rồi, hoàn toàn không chút lưu tình, đúng là quá độc ác.
Kỷ Chu Dã gắp thức ăn cho Dung Ngộ:
“Ăn cái này đi.”
Kỷ lão gia gỡ xương cá cho Đoá Đoá, phần thịt cá gỡ xong lại bị Đoá Đoá gắp sang bát của Dung Ngộ.
Trẻ con trong nhà này, dù là A Uyên hay A Dã, cho dù có bốc đồng, trong xương vẫn giữ được sự hiền hậu của người nhà họ Kỷ.
Chương 118
Nhưng Dung Ngộ lại không bỏ qua nụ cười khinh thường thấp thoáng nơi khóe miệng hắn.
Dung Ngộ ngồi xuống ghế sofa:
“Tứ thiếu gia bị thương ở tay, tôi ở lại để đút cơm cho cậu ấy.”
Kỷ Chỉ Uyên thì bình thản:
Kỷ lão gia tức đến mức ngửa ra sau ngã luôn.
Anh tư vừa về, địa vị của cậu lập tức được nâng lên.
“Gan là ông cho đấy, sao nào?” Giọng Kỷ lão giatrầm xuống. “Cho dù cháu bị đuổi học vì lý do gì, thì cũng đủ chứng minh đầu óc có vấn đề. Vậy mà còn mơ tưởng vào Kỷ thị? Cháu coi ông c.h.ế.t rồi chắc?”
“Cháu biết rồi.”
Dung Ngộ vội đỡ lấy ông, nhẹ nhàng nói:
Khoảng thời gian này, cậu gần như ngày nào cũng ở bên Dung Ngộ, cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, có thể nói, cậu đã quá hiểu ánh mắt của cô.
Hê hê, ai bảo anh tư bị đuổi học chứ, đúng là chẳng ra làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngồi xuống ăn cơm cả đi.”
Kỷ Chu Dã bỗng bật cười.
Má Trương liếc nhìn Dung Ngộ.
Chú c·h·ó bị đá đau đến mức gào thảm thiết.
Kỷ lão gia bước tới bàn ăn:
Kỷ Lưu Quang híp mắt lại.
Kỷ lão gia tức tối ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy Tùng Quả đang sợ hãi, lạnh giọng nói:
Ân nhân cứu mạng của ông cụ mà ở nhà họ Kỷ ra dáng quá mức, ngồi ngả người trên ghế sofa, nhàn nhã uống trà, giống như coi mình là bà chủ nhà này vậy.
“Lớn từng này rồi còn phải người khác đút ăn, còn thua cả Đoá Đoá!” Kỷ lão gia tức đến xanh mặt.
Dung Ngộ kịp thời đỡ lấy chú c·h·ó, nếu không bị đá văng rồi ngã xuống đất, chưa biết chừng nó có c.h.ế.t hay không.
Kỷ Lưu Quang gượng cười:
“Nhiều chuyện! Cút ra ngoài!”
“Người giúp việc mới tới à?”
Hắn vắt óc nghĩ, cũng không ra được câu bào chữa nào.
Cái vị Dung tiểu thư này, địa vị trong nhà họ Kỷ có phải hơi cao quá rồi không?
Vừa nghe má Trương dám sai khiến Dung tiểu thư, Quản gia Du lập tức bước tới:
“Đã về thì dưỡng thương cho tốt.”
Chẳng trách Kỷ lão gia lại khách sáo với cô như vậy, thì ra Dung tiểu thư chính là ân nhân cứu mạng của ông.
“Bà đã ở nước ngoài bao năm, tốt nhất đừng quên quy củ nhà họ Kỷ. Tôi nhắc bà một câum bất kính với Dung tiểu thư, chính là bất kính với lão gia. Nhà họ Kỷ tuyệt đối không dung thứ. Tôi chỉ nhắc một lần.”
Ban đầu, cậu là người thấp cổ bé họng nhất trong nhà.
Má Trương lạnh cả sống lưng, vội vàng gật đầu:
Kỷ Lưu Quang lấy ra một món đồ nhỏ từ túi, đưa cho Đoá Đoá:
Má Trương không dám nói thêm nửa lời, vội vã rời khỏi phòng ăn.
Kỷ Chỉ Uyên thì múc cho cô một bát canh.
“Lão gia đừng giận quá.” Má Trương lên tiếng cắt ngang lời dạy dỗ của Kỷ lão gia, “Cánh tay tứ thiếu gia cần thay thuốc rồi.”
Sau bữa tối, Kỷ Chu Dã kéo Kỷ Lưu Quang đi chơi game.
“Đây là c·h·ó ông nuôi, không phải c·h·ó hoang! Nếu cháu còn dám đá Tùng Quả, ông sẽ đá cháu ra khỏi nhà!”
“Ở sân bay rảnh rỗi bắt được một con thú bông nhỏ, tặng cho cháu.”
Đứa nhỏ này, bốn năm sống ở nước ngoài không có người lớn quản, tính tình dường như đã bị nuôi hư rồi.
Người ngoài trong phòng ăn đều lui hết.
Ngay sau đó, cậu thấy Dung Ngộ liếc nhạt về phía Kỷ Lưu Quang.
Ánh mắt đó rõ ràng là: “Đừng gọi ‘bà cố’ trước mặt lão tứ.”
Dù là ân nhân cứu mạng đi chăng nữa, cũng có phần hơi quá đà rồi đấy?
“Cô!” Kỷ Lưu Quang trừng lớn mắt, “Cô dám mắng tôi ngu! Lấy gan đâu ra thế hả?!”
“B—”
Kỷ lão gia vừa định bế chú c·h·ó lên thì…
“Diều đã thả khỏi tay thì bay lệch đường cũng không có gì lạ. Kéo được thì kéo về, kéo không được… cũng chẳng cần phải tức giận quá. Mỗi người có một số mệnh riêng mà thôi.”
“Chẳng phải tôi đã bảo mọi người lui ra hết rồi sao? Bà còn đứng đây làm gì!”
“Anh cả cháu đi du học, tiền sinh hoạt đều tự kiếm; anh hai vào giới giải trí, cũng dựa vào chính mình; anh ba lên đại học thì không lấy của nhà một xu nào. Còn em út thì còn nhỏ, ông không so với nó. Cháu nhìn lại bản thân đi, bốn năm du học, mỗi tháng tiêu hết mười vạn chưa đủ, ít nhất cũng phải hai ba chục vạn mới sống nổi! Ông nể cháu tuổi nhỏ, ở nước ngoài vất vả, nên mới chiều chuộng. Kết quả, cháu báo đáp ông thế này đây!”
Mà ân nhân cứu mạng của Kỷ lão gia thì cũng là ân nhân của cả nhà họ Kỷ.
Cô ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ nhẹ nhàng v**t v* Tùng Quả, chú c·h·ó nhỏ l.i.ế.m ngón tay cô, may mà không bị thương nặng.
Kỷ Chỉ Uyên thì mở báo cáo trên điện thoại ra, nhìn hai vị trưởng bối nói:
“Học vấn đúng là không quan trọng đến vậy, nhưng nếu đến bằng tốt nghiệp cơ bản cũng không có, chỉ có thể chứng minh người đó rất ngu.”
“Vô lễ!” Kỷ lão gia quát lạnh lùng, “Cô ấy là bà—”
Kỷ lão gia sắc mặt trầm xuống:
Sắc mặt lạnh lùng của Kỷ lão gia khiến má Trương giật nảy mình, vội cúi đầu nói:
Một chú c·h·ó nhỏ lông vàng xù xì từ cổng lớn lao vào, rên ư ử mấy tiếng.
“Dung tiểu thư! Đây là vị trí chủ tọa, là chỗ của lão gia! Cô là vãn bối, ngồi chỗ này không hợp lễ phép!”
“Mạng ông cụ là tôi cứu, anh nói xem tôi là ai?”
“Anh tư, cuối cùng anh cũng về rồi, em nhớ anh c.h.ế.t đi được!”
Kỷ lão gia đang nói được một nửa, chợt nhận ra trong phòng có hơi nhiều người hầu, nên vội nuốt nửa câu sau vào bụng.
Kỷ Lưu Quang đã giơ chân đá tới:
Má Trương đang đứng bên cạnh chăm sóc Kỷ Lưu Quang trừng lớn mắt, không nhịn được quát lên:
“Vâng, tôi biết rồi.”
Kỷ Lưu Quang cúi gằm đầu.
“Bà cố, ông nội, cháu vừa cho người tra rồi, lý do lão Tứ bị đuổi học là vì tranh giành một cô gái với một người châu Âu. Cô gái đó chọn đối phương, lão Tứ không cam lòng, liền dẫn người đi đánh hội đồng. Kết quả bị đối phương đánh trả, cánh tay cũng là do xô xát mà bị gãy. Vì lão Tứ là người khiêu khích trước, hơn nữa còn có tiền sử đánh nhau nhiều lần nên nhà trường đã quyết định đuổi học. Tất cả đã được ghi vào hồ sơ, không một trường nào ở nước ngoài nhận nó nữa.”
“Đám người hầu các người làm ăn kiểu gì vậy? Không biết tôi ghét c·h·ó nhất à? Thế mà còn để c·h·ó hoang vào nhà, mau ném nó ra ngoài!”
“Dung tiểu thư đúng không, làm ơn cầm giúp tôi hộp thuốc.”
Sao ai cũng lấy lòng cô ta vậy?
Dung Ngộ liếc sang một cái lạnh như băng, hai chữ sau lập tức nghẹn trong cổ họng cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản gia Du đứng bên cạnh cuối cùng cũng hiểu thân phận của Dung Ngộ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.