Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115
Còn Dung Ngộ, vì tối qua đã nghe quá nhiều từ Viện sĩ Mẫn nên không còn hứng thú với buổi giảng, cô nói với Bùi Nhã Như rằng mình sẽ về Hải Thành trước, rồi tách khỏi đoàn.
Giờ thì hiểu rồi, cô gái trong ảnh chính là ân nhân cứu mạng của Kỷ lão gia, trách gì Ngôn Đình lại bảo vệ đến vậy.
Kỷ Lão gia xen vào:
Dung Ngộ không thấy có gì bất tiện, vừa ăn vừa kể lại quá trình tính toán.
“Độ chính xác trong thao tác của bạn thật đáng kinh ngạc. Bạn có thể chia sẻ với tôi quy trình tính toán không? Tất nhiên, nếu bất tiện thì thôi cũng được.”
“Bà Curie còn đoạt được giải Nobel, còn Tống phu nhân chắc chỉ biết nghiên cứu cách pha trà sao cho vừa ý đàn ông thôi nhỉ?”
“Bạn khen quá lời.” Thịnh Từ Viễn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi đang muốn thực hiện một dự án về cơ học lượng tử, hiện còn thiếu một thành viên.
Thịnh Từ Viễn lập tức đứng dậy, lấy cho cô một ly nước trái cây.
cho dù thân hình anh có cao ráo vững chãi đến đâu, thì mang từng ấy thứ cũng khiến anh trông không khác gì người bình thường.
“Đúng đúng, Tiểu Ngộ, con cứ theo Tống Hoài đi, để nó dẫn con gặp giáo sư Liễu. Biết đâu thầy ấy cũng sẽ nhận con làm học trò đấy.”
Bất ngờ, một cậu con trai ngồi xuống đối diện cô.
Thịnh Từ Viễn lấy điện thoại, quét mã QR của cô.
Ban tổ chức tổ chức một buổi tiệc tối quy mô vừa để chúc mừng các thí sinh đoạt giải.
“Chào bạn, tôi tên là Thịnh Từ Viễn.” Cậu ta lên tiếng.
“Dung tiên sinh có thể chia sẻ chút kinh nghiệm dạy con không?”
Một chiếc bánh ngọt vừa ăn xong, cô cũng vừa nói xong.
Thu Tang mỉm cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn.” Dung Ngộ uống một nửa, rồi nói,
“Xin lỗi cái gì ạ? Tôi nói sai ở chỗ nào cần phải xin lỗi?”
Dung Ngộ chậm rãi đáp lại:
“Giáo sư Liễu là viện trưởng Viện nghiên cứu Vật lý của Hoa Thanh, nghe nói năm sau hoặc năm sau nữa có thể được phong viện sĩ, Tống Hoài may mắn thật đấy!”
Thu Tang ở lại xe xử lý công việc.
“Khi thi phần thực nghiệm, tôi ngồi đối diện bạn. Bạn thật sự rất giỏi.” Thịnh Từ Viễn nói tiếp.
Cô ngẩng đầu nhìn, nhận ra đó là một trong sáu người vừa lên sân khấu nhận giải vàng cá nhân, là học sinh từ một trường trung học trọng điểm ở thủ đô. Tên gì cô không để ý lắm.
Đôi mắt thì đen nhánh, sáng rực, ánh lên sự thông minh.
Mọi người đến hội hoa trước.
Tống phu nhân vui mừng hết cỡ, cười hớn hở chia sẻ:
“Nghe nói giáo sư Liễu của Đại học Hoa Thanh đã nhận cháu làm học trò rồi phải không?”
Khi Dung Vọng Thiên và Dung Ngộ đến nơi, buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu.
“Chào cô, tôi tên là Thu Tang, là quản lý của Ngôn Đình. Cô cứ gọi tôi là chị Tang hoặc chị Thu đều được.”
“Im miệng!” Tống phu nhân lập tức kéo mạnh Tống Hoài sang một góc.
“Tống Hoài nhà chúng tôi thông minh từ nhỏ, ba tuổi đã bắt đầu hứng thú với vật lý, từ cấp hai đã đi thi vật lý, trong thư phòng đầy ắp giấy chứng nhận và cúp lớn nhỏ.
Dung Ngộ cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi, lặng lẽ thưởng thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ chủ động giới thiệu:
Một người phụ nữ đi cùng anh xuống, hỗ trợ cất hành lý vào cốp xe rồi nhanh chóng quay lại xe.
Lần này được giáo sư Liễu công nhận, tôi cũng không thấy ngạc nhiên gì hết…”
“Nghe nói Dung Ngộ từ ban Xã hội chuyển sang ban Tự nhiên, mới học chưa đầy hai tháng mà đã xuất sắc như vậy, đúng là thiên phú dị bẩm.”
“Con nói chuyện với người lớn kiểu gì thế? Mau xin lỗi ngay!”
“Dung Ngộ lặng lẽ mà giành được giải Vàng, Dung tiên sinh quả là dạy con rất giỏi!”
Cổ họng hơi khô.
Ở một góc khác, một đám người vây quanh Tống Hoài, rôm rả bàn tán:
Chương 115
“Tôi có đăng một vài bài trên tạp chí, nếu không trùng tên, chắc là tôi rồi.” Thịnh Từ Viễn mỉm cười.
“Đó là bài viết ba năm trước, nghĩa là bạn mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi sao?” Dung Ngộ ngạc nhiên, “Bạn đúng là thiên tài vật lý rồi.”
“Giáo sư Liễu là người tài giỏi thế nào chứ, sao có thể tùy tiện nhận ai cũng được?
Cổ đeo túi đeo chéo của Dung Ngộ, sau lưng đeo túi cấp cứu của Kỷ lão gia, hai tay thì xách các túi đồ lặt vặt của hai người kia.
Những lời này, Tống Hoài nghe đến mức tai cũng sắp mọc kén. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa bước vào, đã có mấy vị phụ huynh tiến lên chúc mừng Dung Vọng Thiên:
“Cười cái gì mà cười?”
Mà người có tư tưởng như vậy, lại là phu nhân của một tập đoàn lớn như Tống thị. Đúng là mở rộng tầm mắt.”
Đôi mắt của Tống phu nhân lập tức trợn tròn.
“Bà đừng giận. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thời đại này rồi mà vẫn có người cho rằng giá trị của phụ nữ chỉ nằm ở việc pha trà rót nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xe của Kỷ Yến Đình đã đợi sẵn trước cửa khách sạn.
Dung Ngộ dìu Kỷ lão gia, phía sau là Kỷ Yến Đình xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh.
“Là mẹ tôi quá lời rồi. Chuyện giáo sư Liễu nhận học trò, thật ra đáng lý ra nên là… Dung Ngộ…”
Tống Hoài mím môi nói khẽ:
Dung Ngộ, tôi nhận ra bạn rất có thiên phú trong việc suy luận và tính toán, có thể mời bạn tham gia nhóm của tôi không?”
Ngày hôm sau, viện sĩ toán học Mẫn Thận Ngôn có buổi giảng tại Đại học Hoa Thanh, nội dung liên quan đến Olympic toán, thầy trò Hải Thành Nhất Trung đều đến tham dự.
“Sáng mai giáo sư Liễu sẽ dẫn tôi đi gặp vài người, Dung Ngộ, hay là cô đi cùng tôi nhé? Tôi sẽ giới thiệu cô với thầy ấy.”
Trong xe, Kỷ lão gia cũng đang ngồi sẵn.
“Tôi biết bạn còn tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng. Uống rượu không tốt cho giọng hát, sẽ ảnh hưởng đến việc ca hát. Bạn uống nước trái cây này đi, vị cũng khá ngon.”
Cậu mặc sơ mi trắng, làn da rất trắng, mang theo vẻ nhợt nhạt như bệnh nhân.
“Tôi e là không có nhiều thời gian.” Dung Ngộ lắc đầu, “Nhưng nếu bạn cần phần tính toán, có thể gửi cho tôi. Trước tiên, chúng ta kết bạn đã.”
“Con định nhường cơ hội này cho Dung Ngộ thật sao? Nếu con dám làm vậy, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con đấy!”
“Trước tiên ta đến hội hoa, rồi ăn trưa. Chiều nếu không có kế hoạch gì khác thì có thể đi dạo công viên Bắc Hải giải khuây một chút…”
Dung Ngộ lạnh lùng nhìn ông:
Dung Ngộ vẫn mỉm cười:
Đụng tới thực hành là mù tịt ngay. Giáo sư nhận nó làm học trò để làm gì, pha trà rót nước à?”
Nhiều ánh mắt đổ dồn lại, Tống Hoài cũng thấy vô cùng lúng túng.
Tống Hoài siết chặt môi, không nói gì.
Dung Vọng Thiên đứng trong hội trường nghe nãy giờ, cũng đã hiểu giáo sư Liễu là người tầm cỡ thế nào, liền vội vàng phụ họa:
Vật lý là ngành học mà đa phần thành tựu đều đến từ nam giới. Dung Ngộ là con gái, cùng lắm cũng chỉ giỏi phần lý thuyết thôi.
Dung Ngộ bật cười khẽ.
Trước đó, Thu Tang còn thắc mắc vì sao Ngôn Đình chỉ vì một tấm ảnh mà ép Chu Á Trầm rời khỏi nước.
“Chiều đến Viện nghiên cứu Toán học.”
Huống hồ, anh còn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.
Dạo quanh triển lãm suốt buổi sáng mà không ai nhận ra.
Đứa con gái này từ nhỏ không lớn lên bên cạnh ông, sau khi đón về Hải Thành, ông cũng chẳng quan tâm mấy, lấy đâu ra kinh nghiệm để chia sẻ?
“Mấy hôm trước tôi có đọc tạp chí vật lý, hình như lờ mờ thấy tên bạn trên đó.”
Dung Vọng Thiên hơi ngượng ngùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống phu nhân lập tức trừng mắt:
Thu Tang vừa lái xe vừa nói:
Dung Vọng Thiên nghẹn lời.
Cả hai trò chuyện khá vui vẻ.
“Lão gia nói, mạng của ông ấy là do Dung tiểu thư cứu được, hôm nay để tôi đưa lão gia và cô đi chơi một vòng Bắc Kinh.”
Một câu nói khiến mặt Tống phu nhân đỏ lại trắng, trắng rồi tím.
Một tiếng “hứ!” khẽ vang lên, Tống phu nhân cất lời với vẻ khinh khỉnh:
“Em tên là Dung Ngộ.” Dung Ngộ lịch sự đáp, “Chị cứ gọi em là Tiểu Ngộ là được rồi.”
Hắn chen ra khỏi đám đông, đi thẳng đến trước mặt Dung Ngộ, nói thẳng:
Dung Vọng Thiên nhíu mày:
Vừa kéo hành lý xuống, anh đã xuống xe giúp cô xách vali.
“Theo thầy ấy học, tiền đồ rộng mở, chúc mừng chúc mừng…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.