Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114


Đứa con gái từng lớn lên ở vùng quê, từng thi đại học chỉ được hơn một trăm điểm, đứa học sinh mà cả nhà họ Dung từng coi là nỗi xấu hổ… giờ đây, lại có thể vào Thanh Hoa – Bắc Đại?!

“Em học lớp 12 ở Hải Thành Nhất Trung.”

Nhưng mà, dù là học trò của ai, thì cũng đều là tương lai của giới toán học Trung Quốc cả.

“Dung Ngộ rất xuất sắc, đây là vinh dự xứng đáng thuộc về em ấy.”

Không ngờ lại là một cô gái, hơn nữa tuổi còn nhỏ thế này.

Trước giờ, ông ta luôn cho rằng Tống Hoài rất xuất sắc, nhưng giờ đây, chính con gái ông — Dung Ngộ — lại cầm trên tay một chiếc cúp giống hệt như Tống Hoài!

Cô mỉm cười, lần lượt chào hỏi:

Ông lạnh lùng nói:

Bùi Nhã Như nói qua điện thoại:

Lúc đó mọi người vẫn gọi cô ấy là giáo sư Dung, từng tham gia xây dựng Phòng Nghiên cứu Toán học đầu tiên của nước ta.

“……”

Giải Vàng Olympic Vật lý toàn quốc, cả nước chỉ có sáu người được chọn.

Cúp máy xong, ánh mắt của Dung Vọng Thiên hoàn toàn thay đổi.

“Vậy thì em thật sự có thiên phú về toán học. Nếu không, viện sĩ Vân sẽ không thu một học sinh cấp ba làm học trò.”

Viện sĩ Lâm bắt đầu thấy hứng thú:

Cô theo Mẫn Thận Ngôn lên xe.

“Vài hôm trước, bên Đăng Tháp Quốc có gây chuyện trên trạm không gian, nhớ vụ đó chứ? Bộ phận đẩy tên lửa, các ông biết là ai tính lực đẩy ra không?”

Còn chúng ta, đám sóng trước, sắp bị dập nát trên bãi cát rồi.”

“Sau này lên đại học, chắc chắn sẽ chọn chuyên ngành toán.”

“Chỉ cần xài cuốc giỏi, thì có bức tường nào đào không đổ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao con lại xuất hiện ở nơi như thế này?”

“Nhắc mới nhớ, cô bé, cái tên của cháu làm tôi nhớ đến một người xưa.” viện sĩ Lâm nhìn cô.

Băng qua sân nhỏ có dòng nước chảy róc rách, hai người đến một phòng riêng thanh nhã, bên trong đã có khoảng bảy tám người ngồi sẵn, bầu không khí học thuật nồng đậm phả vào mặt.

Ông ta vội bắt máy:

Nếu cha của Dung Ngộ có thời gian thì mời qua một chút nhé.”

Vậy mà ở đây, đã ngồi tới tám người.

Vừa dứt lời, điện thoại rung lên.

“Viện sĩ Lâm, câu hỏi này khác gì hỏi ‘1 + 1 bằng mấy’?”

“Lợi hại thì có lợi hại, nhưng mà học trò người khác mà ông đắc ý cái gì?”

“Cô Bùi, có chuyện gì vậy?… Cái gì? Giải Vàng? Dung Ngộ đoạt giải Vàng? Chuyện này… không thể nào…”

May mà Bùi Nhã Như nhắn tin tới, gọi cô về khách sạn dự tiệc tối.

Dung Ngộ khiêm tốn:

Không có những con sóng lớn mà các viện sĩ tạo ra, thì lớp trẻ bọn em đến cả ván lướt cũng chẳng tìm được.”

“Cuộc thi đã kết thúc gần hai tiếng trước rồi.”

“Viện sĩ Điền, viện sĩ Lâm… xin chào các viện sĩ, em tên là Dung Ngộ, mọi người cứ gọi em là Tiểu Ngộ là được ạ.”

Cô vừa chào tạm biệt các viện sĩ xong, mới bước ra khỏi phòng, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói:

Dung Ngộ mở lời:

Dung Ngộ cong môi cười:

“Chính là con bé này đấy.”

Viện sĩ Lâm kéo tay cô hỏi:

Vậy mà Dung Ngộ lại là một trong số đó, thật sự quá khó tin!

Con bé này nói chuyện đúng là đ.â.m thẳng vào tim người ta.

Viện sĩ Lâm nói:

Hồi đó, các nhà toán học tiền bối đã mạo hiểm cả tính mạng để quay về nước, mới đặt được nền móng đầu tiên cho ngành toán học quốc gia…”

Trước đó họ đã nghe nói Vân Tiêu Nguyên nhận học trò mới, ai nấy đều tò mò, nhưng chưa từng gặp được.

Dung Ngộ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn vào màn hình, là Bùi Nhã Như gọi tới.

Vốn dĩ, cô ấy có thể là một trong những viện sĩ toán học đầu tiên… tiếc rằng trời xanh đố kỵ người tài…”

Mẫn Thận Ngôn dở khóc dở cười:

“Lấy được giải cao nhờ vận động phía sau cũng không có gì đáng xấu hổ.”

Chỉ chậm hơn một bước thôi, đúng một bước đó, ông đã để vuột mất một thiên tài.

“Chúng ta cũng là đứng trên sóng mà đi đến tận hôm nay.

Cô thật sự không ngờ, ngoài người nhà ra, vẫn còn có người nhớ tới mình.

“Tiểu Ngộ, sao con lại ở đây?!”

“Ban tổ chức tổ chức tiệc mừng cho những cá nhân và đội nhóm đoạt giải, phụ huynh cũng có thể đến tham gia.

Nhưng Dung Ngộ, lại không cần bất kỳ sự vận hành nào!

“Lớp 12? Em còn đang học lớp 12 à?” viện sĩ Điền sững sờ.

“Tôi chỉ biết là số liệu từ Viện Hàng Không Vũ Trụ số 4 Hải Thành đưa ra…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu không, tôi mang nó tới gặp các ông làm gì? Nó chính là làn sóng sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫn Thận Ngôn nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:

Ý của Thẩm Lâm rất rõ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viện sĩ Điền hừ một tiếng:

“Mọi người biết không, tôi vừa đón con bé từ trận chung kết quốc gia môn vật lý về đấy, nó đoạt giải Vàng! Sao nào, lợi hại chưa?”

“Em đang học trường nào? Chọn chuyên ngành toán hay vật lý vậy?”

“Cái đầu con bé này rốt cuộc phát triển kiểu gì vậy? Giỏi toán đã đành, giờ vật lý cũng đoạt luôn giải Vàng, muốn để người khác sống yên không đấy?”

Dung Ngộ từng đọc tài liệu liên quan, biết rằng từ khi thành lập nước đến nay, viện toán học Trung Quốc chỉ có khoảng bảy tám chục viện sĩ được bầu chọn, nhưng hiện còn sống chỉ chưa tới hai mươi người.

Rồi ông tung ra một quả b.o.m tấn:

Dung Vọng Thiên nhíu mày nhìn cô:

“Cô giáo của em đang ở nước ngoài tham dự hội thảo, gọi điện nhờ tôi thay mặt trông nom em một chút.

Ông lên tiếng:

Vị này là viện sĩ Điền – nghiên cứu hình học vi phân.

Có nhân viên phục vụ ra đón, dẫn họ đi vào trong.

Dung Ngộ khẽ nhếch môi cười lạnh.

“Tiểu Ngộ, để tôi giới thiệu cho em.

Cả bàn bật cười rộ lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dung Ngộ bị quay chóng cả đầu.

“Vậy tôi hỏi em một đề nhé, trong môi trường tính toán lượng tử, phân giải ma trận thế nào…”

Dung Ngộ đáp:

“Nào, ngồi xuống đi.”

“Ừ đúng đấy.” viện sĩ Điền trầm giọng nói.

“Dung tiên sinh không định xem thử mấy giờ rồi à?”

Chương 114

Dung Vọng Thiên liếc đồng hồ, quả nhiên, bây giờ đã hơn sáu giờ tối.

Mẫn Thận Ngôn rót cho mình một ly rượu, cười ha hả.

“Cho dù thi xong rồi, con cũng không nên tự ý hành động một mình. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao?”

“Cũng là một nhà toán học, trùng tên với em — cũng tên là Dung Ngộ.

Dung Ngộ bị học trò của giáo sư Mẫn Thận Ngôn gọi ra ngoài.

“Vân Tiêu Nguyên vốn không có kinh nghiệm dạy học, nhìn xem, học trò đi theo cô ấy bao nhiêu năm như Lâm Nhượng, tới giờ vẫn chỉ là giáo sư đại học.”

Mẫn Thận Ngôn thở dài một hơi thật sâu.

Vật lý hay toán học, ông ta không rõ cái nào khó hơn, nhưng ông biết, giải Vàng toàn quốc là vinh dự đỉnh cao.

“Xin lỗi, đến trễ rồi.” Mẫn Thận Ngôn mỉm cười mở lời, “Để tôi giới thiệu một chút, cô bé này là học trò mới của giáo sư Vân Tiêu Nguyên.”

Các viện sĩ vừa trò chuyện vừa uống rượu, càng uống càng cao hứng, bắt đầu thi nhau ra đề toán cho cô làm, giống y như tụ hội Tết âm lịch, người lớn bắt trẻ con lên sân khấu đọc thơ hát nhạc.

“Nhưng viện sĩ Mẫn có tới ba mươi mấy học trò, mà hơn hai mươi người trong số đó cũng chưa làm tới chức giáo sư đâu ạ.”

Xe dừng lại trước một nhà hàng món ăn gia truyền kiểu tứ hợp viện rất đặc sắc.

Chuyện này… thật sự khiến người ta không thể tin nổi!

“Thiên phú cũng bình thường thôi ạ, chỉ có thể nói là… cũng tạm được.”

Điều đó có nghĩa là có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!

“Các viện sĩ không chỉ là những con sóng trước, mà còn là máy tạo sóng.

Mẫn Thận Ngôn quay sang mọi người nói:

Vừa nghe thấy câu này, bảy tám đôi mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía Dung Ngộ.

“Hôm nay không phải là chung kết quốc gia môn Vật lý sao?

Dung Ngộ quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Dung Vọng Thiên.

Còn cô con gái khác của ông sắp tham dự Olympic Toán, Thẩm Lâm mới nhấn mạnh rằng ông nhất định phải tiếp cận được viện sĩ Lâm, để thăm dò nội dung đề thi năm nay.

Còn đây là viện sĩ Lâm – chuyên về toán học tính toán…”

Những người có mặt ở đây, đều là viện sĩ ngành toán học.

Dung Vọng Thiên chạy vạy đủ kiểu, cuối cùng mới nghe được tin rằng viện sĩ Lâm đang dùng bữa ở nhà hàng này, vội vàng chạy tới, nhưng lại không vào được bên trong, đành đứng chờ ngoài cửa gần một tiếng, chẳng thấy viện sĩ đâu, ngược lại lại gặp phải Dung Ngộ.

Mẫn Thận Ngôn nghẹn lời.

Cả ngày hôm nay ông ta bận tối mặt tối mũi, sáng chiều đều bận gặp khách hàng, đến chập tối thì Thẩm Lâm gọi điện tới, nói nhất định phải gặp bằng được viện sĩ Lâm, vì năm nay chính viện sĩ Lâm là người ra đề cho kỳ thi Olympic Toán quốc gia.

Đúng lúc có một buổi tiệc nhỏ, tôi dẫn em đi, tiện thể gặp gỡ vài người.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114