Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Yết hầu anh chuyển động trong bóng tối.
Đến khi anh nói đến khai triển Taylor, tôi đưa tay theo yết hầu của hình, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Vậy nên sau này khi nghe anh kể về tôi với người khác, rằng tôi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời…
Tôi ngỡ là có điều gì đặc biệt cho mình, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Tôi nói với số phận: Đừng để tôi nắm được cơ hội. Nếu tôi nắm được, tôi sẽ không bao giờ buông, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để thoát khỏi cái số phận tàn nhẫn này.
Tôi nhìn số tiền mình vừa làm thêm được hiện trên điện thoại, c.h.ế.t lặng trong một lúc lâu.
Tôi chỉ biết im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi khi đó cũng không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.
Đúng vậy, tôi chính là kiểu con gái tồi tệ như vậy.
Tôi cứ nghĩ mãi… vì sao?
“Cạch—” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đó trời mưa xối xả.
Tôi chỉ nhớ mình lúc đó rất thảm hại. thảm hại đến mức muốn độn thổ, trốn tránh tất cả.
[Con nhỏ vô ơn đó cướp bạn trai mày thôi mà, chỉ như vậy mà mày hận nó tới vậy sao? Từ nhỏ tới lớn cái gì mày cũng nhường nó, mày không thể nhường nó thêm chuyện này nữa à?]
Anh chắc chắn không biết, ngay cả cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi… cũng là do tôi sắp đặt kỹ càng từ đầu rồi.
Đôi tai của thiếu niên kia lập tức đỏ ửng.
[Gặp phải một con cáo nhỏ… quá hư rồi.]
Chỉ có tôi biết, tôi căn bản… không phải Thẩm Sơ Ảnh không phải là cô gái hợp với Chu Cận Lâu.
Cùng lúc đó, em gái tôi cũng gửi tới một tin nhắn:
[Nhưng mà… cô ấy thật sự, thật sự rất đáng yêu.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi ngồi xổm xuống, chôn mặt trong đầu gối, không muốn để ai thấy mình như vậy.
Giống như dạ hội của Lọ Lem vậy, khoảnh khắc ánh hào quang và hiện thực chạm nhau, mọi thứ tôi xây dựng về “thơ ca và thế giới bên ngoài” lập tức sụp đổ.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được hai tin nhắn WeChat:
Chu Cận Lâu, cái tên Thẩm Sơ Ảnh nghe rất hợp với anh.
Không chỉ đẹp trai, anh nghe đồn còn xuất thân trong một gia đình vừa bí ẩn vừa khiêm tốn.
Ngay lúc đó, tôi bỗng có một khao khát mãnh liệt, mình phải… phải nhất định ngoi lên bằng được.
Màn hình phía sau anh là ánh trăng lúc 3 giờ sáng ở London.
Từng chữ, từng câu, tôi nói rất rõ ràng vừa bạo gan, vừa nghiêm túc.
Tôi còn phải tự lao động để tự trang trải học phí, ăn ở.
Vậy mà đổi lại, chỉ là…
Và chỉ ba mươi phút trước đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Chu Cận Lâu, đàn anh nổi bật nhất của Đại học A.
Rất tệ, cực kỳ tệ.
Nhưng nó lại là một cái tên giả.
Không xa là một chiếc xe đang chờ anh.
[Nếu năm nay mày không về nhà xem mắt, bệnh của bà nội mày khỏi cần chữa nữa.]
Nhưng chỉ vài giây sau, tài khoản phụ của một người đàn ông lạnh lùng nào đó lại bất ngờ đăng tweet:
Chu Cận Lâu, nếu anh thấy những dòng tin này có thấy thật nực cười không?
Góc quay này là tôi đã chọn thử rất kỹ vào sáng nay đẹp nhất, quyến rũ nhất.
“Đừng có lằng nhằng, chuyển liền luôn đi.”
“Chu Cận Lâu… em rất muốn DNA của mình xoắn đôi với anh.”
Pặc.
Chẳng ai biết gia đình anh thật sự là làm gì.
Chỉ biết mỗi lần anh được đưa đến trường là một lần thay xe, mà tất cả toàn là siêu xe hàng đầu.
Ngay năm đầu bước vào đại học, tôi đã nghe danh anh rồi.
Âm thanh cây bút bị đánh rơi vang lên.
Vào ngày sinh nhật tôi, người mẹ vài tháng chẳng hỏi han gì, đột nhiên gọi điện.
“Chuyển cho em con hai triệu đi, nó muốn mua một đôi giày hiệu.”
Mỗi tháng, em gái tôi được chu cấp 2000 tệ.
Vậy mà đến cả ngày sinh nhật, họ vẫn bắt tôi chuyển tiền… để em gái mua giày.
Một khuôn mặt khó chịu, lời nói thì lạnh như băng:
Cái tên đó… chỉ là tôi tiện miệng bịa ra.
Chỉ một tấm ảnh anh vô tình xuất hiện trên “trang tỏ tình” cũng đủ để các công ty săn người mẫu ráo riết truy tìm tung tích.
Chương 3
“Không đúng. Bình Klein là vật chứa… mãi mãi không bao giờ đầy.”
Tôi phải thoát khỏi cái gia đình đó.
Tôi cần tiền. Rất, rất nhiều tiền.
Tôi từng vô tình nhìn thấy anh một lần trước đó.
Tôi nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống bên hông, cười với ống kính.
Còn tôi thì chẳng có đồng nào gọi là tiền sinh hoạt.
Một cái tên… tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Vì sao lại là tôi?
“Là hình chiếu của một không gian bốn chiều trong không gian ba chiều.”
Tôi nhìn vào camera, bỗng nhẹ nhàng hỏi:
Tên thật của tôi là Thẩm Hoa Hoa.
“Chu Cận Lâu nó cũng giống như mỗi lần em nói ‘em nhớ anh’… thực ra đối với em như vậy là chưa bao giờ đủ.”
Phía bên kia đã tắt camera, có lẽ anh sợ tôi nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát vì d*c v*ng của anh lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thật nực cười đúng không?
Màn hình video đột nhiên tối đen, chỉ còn lại tiếng thở gấp khàn khàn của anh.
“Hihi, chị ơi, lần này mẹ lại chọn em rồi~”
“Chu Cận Lâu, chỗ này của anh… đang động kìa.”
“Nếu em nói… em rất muốn hôn một cái, anh có giận không?”
Bà bảo tôi chuyển số tiền tôi dành dụm khi đi làm thêm cho em gái, vì nó muốn một đôi giày thể thao hàng hiệu.
Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, vì đó là sinh nhật tôi.
Hôm đó trời mưa rất to, dưới ánh đèn đường, chàng trai cầm ô, ngũ quan nổi bật nhưng ánh mắt mang nét u sầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi co đầu gối lại, để váy ngủ trượt dần xuống theo đùi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua hõm xương quai xanh, mắt lấp lánh nhìn vào ống kính.
Đúng vậy việc kết bạn với Chu Cận Lâu, không hề là một sự bốc đồng nhất thời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.