Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Chế độ hiển thị: chỉ mình anh ấy có thể thấy.
Với một yêu tinh, việc kéo ai đó xuống bùn luôn là một chuyện thú vị.
Giọng anh lạnh, trầm thấp mà trong trẻo.
Lại giả vờ nghiêm túc đây rồi.
Lần đầu tiên tôi nhận ra… hàng mi của anh thật dài, thật quyến rũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2
“Anh ơi, hôm nay em thấy một người giống anh lắm, nhưng không phải anh… tiếc ghê a~.”
Bên cạnh là một nam sinh điển trai, trông rất tươi sáng, ấm áp.
Tôi để ý thấy trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất của anh đang tối đen.
Tôi nhận được video call từ anh.
Tôi làm như không thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh mặc áo sơ mi sáng màu, để lộ phần cơ bụng thoáng ẩn hiện… quyến rũ đến phát cuồng.
Chắc chắn là… rất thú vị.
“Anh ơi, hôm nay em có xinh không, thật ra… em… cũng hơi muốn để anh nhìn thấy.”
Nói đến đây, Chu Cận Lâu dừng lại một nhịp, như đang hồi tưởng điều gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh dần quen với sự hiện diện của tôi trên mạng.
Tối đó, tôi thấy một người nào đó, người bình thường không mấy quan tâm những chuyện vặt này lại vào xem trang game của tôi… hơn chục lần.
Giọng anh hơi khàn, ánh mắt của anh hiện giờ… rất nguy hiểm.
“Hay là… em chỉ đang muốn biến anh thành cái bóng thay thế ai kia trong mỗi đêm cô đơn của em?”
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh là một du học sinh Anh có thực lực.
Người luôn lạnh lùng, chưa từng like hay bình luận bài nào của tôi, lại đột nhiên… thả tim bài viết ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chỉ có đôi tai phản bội là đã lén đỏ lên.
Tôi đặt bút xuống, để lộ tờ giấy nháp bị vò nhàu, tay trắng ngần vô tình hiện ra nửa phần bên mép giấy như đang vô thức mời gọi.
Tối hôm đó, tôi không tìm Chu Cận Lâu chơi game nữa.
Giảng bài xong, tôi nhanh chóng nói đã hiểu, có thực lực thôi thì vẫn chưa đủ miêu tả trình độ của anh.
Một buổi chiều buồn chán, khi trong trường vang lên tiếng loa phát nhạc, tôi nghĩ đã đến lúc tạo chút “cạnh tranh” rồi.
Tôi chống cằm nhìn màn hình, ngắm làn da trắng lạnh của anh dưới ánh đèn ấm lại ánh lên chút đỏ nhè nhẹ.
Chỉ có nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt là đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cửa kính phản chiếu hình ảnh khóe môi tôi đang nhếch lên đầy ẩn ý.
Tôi hay thì thầm những lời mập mờ, đẩy bầu không khí ngày càng nóng lên.
“Cậu ta có biết là mỗi ngày em nói với anh cả trăm lần là nhớ anh đến mất ngủ không?”
Đôi mắt cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc.
Tối đến, tôi lại hóa thành succubus, quyến rũ, mê hoặc.
Thấy tôi có vẻ phân tâm, anh nhìn thoáng qua rồi giải thích:
“Cảm ơn anh, anh giảng hay thật đó!”
Tôi nghiêng đầu cười nhìn đôi mắt cong cong của anh, vẻ rạng rỡ trước ống kính này là thứ đã được tôi dày công thiết kế biết bao lần: vừa xinh đẹp, vừa cuốn hút.
Tôi lại muốn phá rối, nhảy nhót trong vùng cấm của anh, từng bước đập nát lớp ngụy trang lạnh lùng đó.
Tối đến, khi tôi bắt đầu gọi video cho anh, thì sẽ là tôi của một phiên bản hoàn toàn khác.
“Niềm vui thành công và được những người đáng yêu đều ở bên cạnh.”
Có lẽ vì muốn né chủ đề tôi đưa ra, anh lại rút ra phần bài tôi từng hỏi anh.
Nhìn tôi qua màn hình, ánh mắt đó chứa đầy sự chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Vẫn vẻ bình tĩnh ấy, đeo kính gọng vàng vào lại thêm một phần cấm d·ụ·c.
Rõ ràng trông anh đang cố ra vẻ hung hăng, nhưng lại giống hệt như một chú cún nhỏ vừa được chủ mang về, sợ lại bị bỏ rơi.
“Anh đang du học ở London, có chênh lệch múi giờ với em.”
“Nhưng mà, anh ơi… anh có phải là đang ghen rồi không?”
Và tôi đã thắng.
Với kiểu người đó, sự tương phản luôn mang sức hút chí mạng.
Ống kính lia ra ngoài cửa sổ phòng anh.
Từ đó trở đi, tôi thường xuyên nhắn tin hỏi bài.
“Em bây giờ chơi game với anh, bạn trai em biết không?”
Nói thật thì mấy bài này với tôi cũng dễ như ăn cháo, tôi chỉ đang tìm cớ để được nói chuyện với Chu Cận Lâu thôi.
Ban ngày, tôi là cô gái trí thức, điềm đạm, tâm đầu ý hợp với anh như một người bạn thân.
Dòng trạng thái chỉ một câu:
“Anh ơi, tất nhiên anh không phải là người thay thế rồi.”
Tôi mặc áo dây mát mẻ, cười ngọt ngào trước camera, như vô tình lại như cố ý quyến rũ anh.
Trong ảnh, tôi để tóc đen dài, nét mặt thanh tú, nụ cười rạng rỡ.
Tôi cố ý đăng một tấm ảnh selfie chụp chung với một đàn em lúc được giải thưởng.
“Anh là người duy nhất em muốn đến gần. Em thật sự… rất rất thích anh.”
Giọng tôi dịu dàng, mang theo chút ngọt ngào dỗ dành, như đang an ủi một chú cún bị bỏ rơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi thừa nhận mình hơi xấu xa, tôi chỉ là đang đánh cược xem anh có quan tâm tôi đến mức chủ động tìm tôi không.
Trước màn hình, tôi tiếp tục bình thản nói dối, giọng ngọt như mật, đầu hơi nghiêng, đôi mắt cong cong như cười.
Huống chi người đó lại là kiểu trai “ngoài lạnh trong nóng”.
“Xem lại quy tắc L’Hospital hôm qua đi.”
Lần này khác hẳn bình thường.
Tôi gật đầu im lặng.
Giọng tôi ngọt như đường, ánh mắt thì đầy ẩn ý.
Còn anh, tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh ta có biết là em vẫn đang quyến rũ anh mỗi đêm, nửa đêm tỉnh giấc còn gửi voice nũng nịu bảo muốn được ôm… được hôn không?”
Chỉ thấy tai anh đỏ bừng, như có chút ốm yếu nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Thói quen một khi đã hình thành thì rất đáng sợ.
Tựa như một yêu tinh đang dụ dỗ vị hiền nhân kia sa ngã.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.