Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần
Thẩm Tử Sở ngây người, ngẩng đầu nhìn.
“Không được.”
Cô ấy cúi đầu, tháo chiếc dây chuyền mà Tô Phó Thần tặng bản thân xuống rồivội vã đi đến bên thùng rác, giơ tay như muốn chuẩn bị vứt nó đi.
Thực ra từ trước đến nay sinh nhật của cô ấy luôn sẽ biến thành tiệc xã giao cỡlớn, cuối cùng lại trở thành tiệc thân mật không thể không đi cho lấy lệ.
Sau khi cãi xong, Thẩm Tử Sở giống như nháy mắt dùng hết toàn bộ sức lực.Côấycắnmôi, lùivềsau haibướcrồi ngồixuốngsofa,chống taylêntrán, một
Mắt Thẩm Tử Sở lóe lên quá rõ, nhưng cô ấy lập tức ngẩng đầu, lộ ra nụ cườisáng rỡ: “Không sao, cũng không phải là việc quan trọng gì.”
“...”
Sau khi Thẩm Tử Kiêu thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì không thểcông khai thân phận nên trong một khoảng thời gian dài, anh chỉ có thể ở trongphòng bệnh được sắp xếp riêng.
Chiếc dây chuyền giới hạn QUEEN trước đây tặng cho Thẩm Tử Sở đã hết hạnđặt trước.
Tô Phó Thần tìm Tô Linh lấy chữ ký đó bằng cái cớ “anh có một người bạn”.Sau đó thuận tiện bị Tô Linh bắt chẹt lấy mất ba cái túi.
Tô Phó Thần nhăn mày: “Cô đang trốn tôi.”
...Chiếc dây chuyền này, chắc chắn tốn rất nhiều công sức của anh ấy.ThẩmTửSởcúimắt,đóngnắphộplônglại,sauđócầmtronglòngbàntay.
Anh ấy cụp mí mắt, cảm xúc nơi đáy mắt kiềm nén và nặng nề.
TôPhóThầnnhìntheobóngdángdờiđicủacôấy,đáymắthơitốiđi.Lúc nãy anh ấy đã lừa Thẩm Tử Sở.
“Đã keo kiệt lại còn lắm chuyện.”Thẩm Tử Kiêu: “...”
Đi được nửa đường thì anh ta chạy trốn với cô nàng ngôi sao tên Hà Lam màlần trước Tô Phó Thần dẫn đến buổi tiệc tối ấy!
Anh ấy lần đầu tiên thấy một người từ trước đến nay luôn cao ngạo như ThẩmTử Sở lại xé rách lớp ngụy trang đoan trang trên mặt mình, trở nên giống nhưthủy tinh dễ vỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tử Sở: “Quà sinh nhật? Tôi có thể mở ra xem luôn được không?”Tô Phó Thần gật đầu.
“Đi với anh.”“Đượckhông?”
Tô Phó Thần nghiêng đầu, anh ấy cố ý không nhìn ánh mắt nghiền ngẫm củaThẩm Tử Kiêu, sau đó cắn răng hỏi: “Cô ấy thích gì?”
Dường như bầu không khí trở nên ngưng đọng, chỉ còn âm thanh của chiếc máylọc đang vang lên cực kì rõ ràng.
Anh ấy cười khẽ gật đầu, đang nói gì đó với người bên cạnh.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, dường như chỗ của Tô Phó Thần mơ hồ đều đang phátsáng.
Lúc này trái tim cô ấy đập kịch liệt, xen lẫn tiếng thiêu đốt của ngọn lửa, trở nêncàng kịch liệt hơn.
***Đúngrồi.
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Tử Sở liền tìm thấy bóng hình Tô Phó Thần trongđám đông.
Mà anh còn chưa ngồi ấm mông thì đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõhơi gấp gáp.
Khóe môi Thẩm Tử Sở nhếch lên, sau đó đi từng bước về phía Tô Phó Thần.Được thôi.
Có nước mắt rơi trên mặt đất.
Thẩm Tử Kiêu gọi anh ấy: “Theo đuổi người khác không giống như kiểu anhtheo đuổi đâu, sắp tới chính là sinh nhật của chị tôi, anh biết chị ấy muốn quàsinh nhật gì không?”
Dường như đã đến lúc rồi, không cần băn khoăn nữa, giống như câu nói cất giữbấy lâu mà Thẩm Tử Sở nhắc đến cũng đã đến lúc rồi.
TôPhóThầnngắtlời,giọngnóitrầm:“Trướcđâycôtagiúptôilàmmộtviệcnên tôi dẫn cô ta tới buổi tiệc thương mại này theo giao ước.”
Nghethấycâunày,trênmặtcủaTôPhóThầngiốngnhưkhôngcóphảnứngnào khác, anh hơi ngừng lại, sau đó nói: “Xin lỗi...”
Cầu Thẩm Tử Kiêu?Không thể nào.
Tô Phó Thần nhìn theo bóng hình phía xa của Thẩm Tử Sở, đáy mắt trầmxuống.
Mà có lẽ vì công việc của hai người bận rộn, thêm cả việc tan rã trong lúckhôngvuikhiấy nênThẩmTử Sởvàanh ấyđãlâurồi khônggặpriêng nhau.
Lúc ấy Thẩm Tử Kiêu đang nghiêng ngả ở trên sofa, tay cầm phi tiêu, mắt cúixuống ỉu xìu. Cổ tay anh hơi dùng sức, phi tiêu lập tức bay vào chính giữa hồngtâm.
Nghe cảnh sát nói, hầu như người trong tổ chức Độc Lang đều đã sa lưới, cònlạimộtnhómthế lựcsótlại hơikhógiảiquyết, nhưngmàcũng khôngvùngvẫy
Cô ấy sẽ tùy ý hủy bỏ hôn ước, sau đó tiếp tục ở bên cạnh Tô Phó Thần, đóngcửa trái tim mình.
Nơi cửa bỗng vang lên những tiếng ồn ào, Thẩm Tử Sở ngẩng mắt, thấy Tô PhóThần đi tới từ chỗ cửa.
“Gấp gì chứ, Thẩm Tử Kiêu cũng hai tiếng không trả lời tin của tôi, khôngchừng hai đứa tiểu biệt thắng tân hôn...”
ThẩmTửKiêulườibiếngđứngdậy,khóemôinhếchlênnụcườisauđómởcửa,nhìn Tô Phó Thần trước cửa bằng vẻ mặt “tôi biết ngay mà”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tử Sở nhìn Tô Phó Thần, chống cằm cười nhẹ.
Thẩm Tử Sở: “Sao tôi phải đi với anh?”“Anhbiếtýnghĩacủasợidâychuyềnđó.”
Tô Phó Thần: “Bạn gái?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt cô ấy chớp nhẹ.
Nhưng lời đến bên môi, Thẩm Tử Sở lại từ bỏ.“TôLinhđãhaitiếngkhôngtrảlờitinnhắnrồi.”
Sống để gặp cô.
TôPhóThần:“Tôiđiđây.”
Gió thổi qua đuôi tóc.
Từng bước quyến rũ.
Ngày mai đính hôn.
Cô ấy đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua hành lang dài thì vừa hay gặp được Tô PhóThần đi tới từ phía đối diện.
Tô Phó Thần có thể làm trái với ý nguyện của Thiệu Quý Phương vì em gái ruộtcùng cha khác mẹ của mình, liều mạng ngày đêm giống như có một chiếc đồnghồ báo thức luôn hoạt động, thúc ép bản thân anh ấy cả năm không nghỉ ngơi đểphát triển sự nghiệp của nhà họ Tô.
Nhưng bây giờ cô ấy không thấy như thế nữa.
Tất cả những khung cảnh trong kí ức nhanh chóng ùa tới, sau đó thu lại thànhmộtđiểm nhỏ bé,ngưng đọng vàogiờ phút này.
Tô Phó Thần ném quyển truyện vào phía trước Thẩm Tử Kiêu, sau đó anh ấyngồi xuống, người dựa về phía sau, cúi mắt: “Đưa đồ đến cho cậu rồi đấy, tôicòn cố tình bảo con bé ký tên cho cậu, tiêu của tôi mất ba cái túi, nhớ trả phíđấy.”
“Cho nên là anh nói với Hà Lam rằng cậu Chu sắp đính hôn?” Thẩm Tử Sở hỏi.Tô Phó Thần giơ tay xoa đầu Thẩm Tử Sở, sau đó cười: “Bảo hiểm hai tầng.”“Mưu mô!”
“Nói cho Tô Linh? Anh có từng nghĩ một khi việc em trai tôi chưa c·h·ế·t bị ngườita phát hiện thì sẽ có biết bao nhiêu người lấy s·ú·n·g ngắm thẳng vào não nómuốn g**t ch*t nó không! Tôi không muốn Thẩm Tử Kiêu mạo hiểm!”
Thẩm Tử Sở đã 27 tuổi, người muốn cưới cô ấy có thể xếp hàng đầy cả NamThành.
Câu nói này lập tức thu hút toàn bộ tâm trí của Tô Phó Thần.Toànbộánhlửa,lanracảcánhđồngvàothờikhắcấy.
Bản thân nên sớm từ bỏ.Hôm sau.
Anh rốt cuộc cũng biết Tô Linh ăn nói không đứng đắn là học từ ai rồi.
Bị một người kém hơn mình mấy tuổi giảng đạo, quả thực là một chuyện khôngtốt cho lắm.
Đằng sau lại là một ngôi sao nữ, bề ngoài hơi thanh thuần, cô ta mặc lễ phụcmàu trắng thuần đứng ở đó, rất xinh đẹp.
Lần này Thẩm Tử Sở chủ động hẹn Tô Phó Thần chính là để nói tin đó cho anhấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sauđóanhấydừngbước,nhìnvềphíacôấy.Giốngnhưđi vềphía côấy.
Phòng bao VIP được sắp xếp là một căn phòng có mặt hướng về phía sông,phòng vệ sinh phòng khách đầy đủ.
Tô Phó Thần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bóng hình của Thẩm Tử Sở càngngày càng xa, cuối cùng nhỏ thành một dấu chấm, biến mất không thấy đâu.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, khóe miệng chứa ý cười nhìn Tô Phó Thần đithẳng ra huyền quan.
Tô Phó Thần nói, từng câu từng chữ, cực kì thâm tình: “Người yêu mãi mãi.”Nói xong, anh ấy giơ tay về phía Thẩm Tử Sở.
Màlàviệcanhấysẽdịudàngvớimộtngườinhưvậy,quantâmlolắngchocảmxúc và sự khó chịu của cô ấy, sau đó cố gắng cho cô ấy có một tương lai tốt đẹphơn.
“Ấy Thẩm Tử Sở, cô biết không, tôi nghe nói Tô Phó Thần dẫn theo một sao nữđếntham giabữa tiệc lầnnày, côxem chuyện gìthế này?”
Thẩm Tử Sở và Tô Phó Thần nhìn nhau, giống như ai mở lời trước thì người đósẽ thua.
Sau khi liên hệ với nhiều bên, anh ấy mới tìm được một ngôi sao tên Hà Lam.
Nhóm tàn dư cuối cùng của nhóm Độc Lang bị bắt, tất cả quay trở lại sóng yênbiển lặng.
Thẩm Tử Kiêu: “Tôi sẽ cố gắng sống.”
Có vẻ như kiểu mà Tô Phó Thần thích không hề giống cô ấy chút gì cả.Thẩm Tử Sở nhếch khóe môi, cảm thấy hơi buồn cười.
Hà Lam đồng ý chuyển nhượng sợi dây chuyền cho Tô Phó Thần.Vớiđiềukiệnlàanh ấyphảiđưacôấy vàobuổitiệclần này.
Nhưng không ngờ Thẩm Tử Sở lại chủ động hẹn Tô Phó Thần.
Tô Phó Thần kết thúc cuộc trò chuyện với người đối diện, sau đó khóe mắt củaanh ấy hơi nhếch sang, dường như đang chuẩn bị đi về phía Thẩm Tử Sở.
Chỉ là không biết vì sao dường như Tô Phó Thần đã từ bỏ ý định nói việc ThẩmTử Kiêu còn sống cho Tô Linh biết.
Có lẽ trong mắt Tô Phó Thần, có nhiều việc đáng để anh ấy bận tâm hơn.So với những việc cực kì không quan trọng của mình.
Bước chân của Tô Phó Thần hơi dừng lại.
Nụ hôn mà Thẩm Tử Sở cắn vào môi mình do tác dụng của rượu.
Kế hoạch của Thẩm Tử Kiêu đã thành công.
Đó cũng chính là câu nói thực sự mà Tô Phó Thần muốn dành cho Thẩm Tử Sở.
“Sinh nhật vui vẻ.” Tô Phó Thần thản nhiên nói.
Gia đình hai bên đều hiểu nên không tuyên bố, không rêu rao ra bên ngoài, đợisau khi tình hình ổn định mới nói với bên ngoài.
“Quả nhiên mà, đàn ông bây giờ đều thích những đóa hoa trắng nhỏ bé.”“Đúng thế đúng thế, tôi còn tưởng Tô Phó Thần khác thế chứ.”
Bà Thẩm là một người tinh ý.
Bỗng Thẩm Tử Sở cảm thấy việc bản thân cố gắng hết sức muốn đến gần anhấy hơn bấy lâu nay giống như một trò cười.
***
***
TráilạiThẩmTửKiêukhôngquantâm,anhthongthảungdungnhậnlấyảnh,trả lời khá thản nhiên: “Ừ, keo kiệt.”
Tô Phó Thần nhìn Thẩm Tử Kiêu, khóe môi hơi động, sau đó nói.“Thế cậu cứ mơ đi.”
Thẩm Tử Sở gỡ từng lớp giấy bọc của chiếc hộp nhỏ trong túi quà, sau đó mởnắp của chiếc hộp lông bên trong.
Nhưng mở lời luôn là một chuyện khó khăn.Tô Phó Thần cần thời cơ.
Nhưng dường như mục đích của tiệc xã giao này lại có thêm một mục nữa dựatrên số tuổi tăng lên của Thẩm Tử Sở.
Cho nên anh ấy đẩy cửa một cách dứt khoát, đi mà đầu không ngoảnh lại.Thẩm Tử Kiêu huýt sáo, ngồi về lại ghế sofa.
Thẩm Tử Sở trao đổi công việc với mọi người, quay đầu gật đầu mỉm cười chàohỏivới anh ấy.
Chuyện này không hề có nhiều người biết, bởi vì loại chuyện như kiểu đính hônthế này luôn có rất nhiều biến số. Thêm cả việc hai người không có quá nhiềutình cảm, rất dễ làm ra những chuyện mất mặt.
Thẩm Tử Sở luôn cười nói không sao cả.
Bỗng Thẩm Tử Kiêu nói: “Bọn họ có thể sẽ nhắm vào Tô Linh.”Tô Phó Thần nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
TôPhóThầnsẽkhiếnThẩmTửSởthuộcvềanhấy.
Thẩm Tử Sở cúi mắt, giơ tay từ từ giãy ra khỏi sự khống chế của Tô Phó Thần,sau đó nói: “Đại thiếu gia Tô không đi cùng bạn gái của mình mà đến đây làmgì?”
Thẩm Tử Sở chống tay lên trán, nhắm mắt lại, một lúc sau cô ấy hít một hơi thậtsâu, đưa tay ra phía sau nắm lấy tóc mình rồi đứng lên, cầm lấy túi xách trênsofa và đẩy cửa rời đi.
***
Đối tượng đính hôn được lựa chọn cẩn thận của Thẩm Tử Sở - cậu Chu - cũngkhông đến buổi lễ.
Sau bao lần nói chuyện không có hiệu quả, bà Thẩm chỉ đành bất đắc dĩ chọnviệc cưới xin thay Thẩm Tử Sở.
Cũng là thăm dò.
Thẩm Tử Kiêu thẳng người, tiện tay cầm chiếc phi tiêu cuối cùng trên mặt bànrồilườibiếnggiơtay,némvềphíatrước:“Chonêntôisẽđưađámngườiđóvàonơichúng nên đếntrước khi bọnchúng ra tay.”
Tô Phó Phần kéo cô ấy ra, hơi thở nặng nề: “Cô biết tôi là ai không?”Đôi mắt của Thẩm Tử Sở khi ấy không biết là mơ màng hay là tỉnh táo.Cô ấy cười: “Tôi luôn biết.”
Tô Phó Thần đến thăm Thẩm Tử Kiêu, trong tay cầm quyển truyện mới cònchưa phát hành lấy ở chỗ Tô Linh.
Thẩm Tử Sở cười mỉm từ chối người đàn ông mời mình ở bên cạnh, sau đó cầmcốc rượu vang đi về phía Tô Phó Thần.
“Ai có hứng thú với việc riêng của anh chứ!” Thẩm Tử Sở thẹn quá hóa giận,dứtkhoátnhanhnhẹnquayngườilại,tiếnggiàycaogótvanglênthanhthúy.
Tô Phó Thần cúi mắt, đưa túi quà ở trong tay cho Thẩm Tử Sở.
Cô ấy muốn, chỉ cần Tô Phó Thần hơi thất vọng.Hơi không nỡ.
Tô Phó Thần bị anh chọc cười.
lúc sau thì bật cười, giọng điệu hơi thê lương: “Cho nên điều quan trọng trongtrái tim anh, chỉ có Tô Linh mà thôi.”
Tô Phó Thần gật đầu đáp lại, sau đó anh ấy quay đầu đi, rảo bước đi về phíatrước.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng.
Hôm đó Tô Phó Thần vô tình nghe thấy việc Thẩm Tử Kiêu chưa c·h·ế·t, xảy raxích mích trước nay chưa từng có với Thẩm Tử Sở.
Tô Phó Thần bắt được cổ tay của Thẩm Tử Sở: “Cô sao thế?”Thẩm Tử Sở cười: “Tôi chả sao cả.”
Chương 86: Thẩm Tử Sở x Tô Phó Thần
Cho dù có một đống tiền cũng khó mua được.QuảthựcThẩmTửSởrấtthíchmónquànày.
Bởi vì do cô ta ra nước ngoài quay phim nên tạm thời vẫn chưa lấy dây chuyềnvề.
Sắp tới sinh nhật của Thẩm Tử Sở.
ThẩmTửSởcười,hếchcằm:“Côngôisaobénhỏđórấtxinhđấy.”“Cô ta không phải.”
“Tôi là anh trai Tô Linh, tôi nói là được, tôi từ chối thừa nhận người em rể nàylà cậu.“
Sống trong nhung lụa, cho dù có bị coi là chim hoàng yến được nuôi trong lồngthì nghe có vẻ vẫn là một chuyện hạnh phúc.
Đóchínhlàtìmđốitượngkếthônphùhợpnhấtchocôấy.Trướcđây Thẩm TửSở thấy khôngsao cả.
Anh ấy mặc đồ vest màu đen, kết hợp với áo sơ mi màu trắng, cúc cài hết từ đầuđến cuối.
Một lúc lâu sau, Tô Phó Thần bỗng nhiên cười, giọng điệu thản nhiên: “Xem rađại tiểu thư Thẩm rất có hứng thú với việc riêng của tôi.”
Thẩm Tử Sở quay đầu đáp lại, sau đó nghiêng người vẫy tay với Tô Phó Thần,cười nói: “Thế tôi đi trước nhé.”
Mắt cô ấy khẽ chớp. Rất lâu sau cô ấy mới nói, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết ýnghĩa của chiếc dây chuyền này không?”
Đâylàcâunóiđùa.
Dường như có vẻ kết quả của trận cãi nhau đó, người thắng là Thẩm Tử Sở.Nhưngrốtcuộclạitìmkhông raaimớilàngười thuakhôngcònmanhgiáp.
Mà Thẩm Tử Kiêu cuối cùng cũng có thể xuất hiện trước mặt công chúng.
Cuối cùng anh khẽ cười, sau đó nói bổ sung: “Bởi vì, tôi muốn gặp Tô Linh.”
Tô Phó Thần không nỡ nhìn Tô Linh cả ngày đều có trạng thái như vậy nênmuốn nói rõ chân tướng sự việc cho cô.
Với Thẩm Tử Sở, thứ mà cô ấy để ý không phải là việc Tô Phó Thần muốn báotin về Thẩm Tử Kiêu cho Tô Linh biết.
Trongmộtbữatiệcsausinhnhậtkhônglâu,cóngườiđứngbêncạnhThẩmTửSở kề tai nói khẽ: “Cô xem, chả nhẽ Tô Phó Thần thích kiểu đấy?”
Tô Phó Thần nghe thấy thế thì hơi sững người. Anh ấy đứng thẳng người lên điđến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, đứng cách anh khoảng nửa mét, nhìn một cáchcực kì nghiêm túc vào mắt anh: “Có thể cậu sẽ c·h·ế·t.”
Tô Phó Thần nói một tràng từ chối, mà Thẩm Tử Kiêu lại chỉ ôm cánh tay lườinhácnhìnanh ấy,saumột lúclâumới hỏi:“Anhvới chịtôilà thếnào?”
Còn một việc chưa nói.
Sắc mặt của Tô Phó Thần vẫn như cũ: “Hà Lam không phải kiểu mà tôi thích.”
ThẩmTửSở“ồ”mộttiếngthâmthúy,giảvờthờơhỏi:“Thếanhthíchkiểunhưthế nào?”
Thẩm Tử Sở hơi nghiêng đầu, hít thở sâu, sau đó để dây chuyền vào lại trong túiáo.
Nhưng lại không hề nghĩ tới cảm nhận của bản thân.
Thẩm Tử Sở xuống xe: “Anh đến làm gì, không phải anh đi tìm Tô Linh à?”Tô Phó Thần dựa vào cửa xe, cười: “Cướp dâu, em đã từng nghe thấy chưa?”
“Cảmơn.”TrongmắtThẩmTửSởchứaýcười,giốngnhưcómộtbiểnsaotrờirựcrỡ trong đấy.
Nhưngchínhvàolúcnày,tàixếđộtnhiênphanhgấp.“Cô Thẩm, có người chặn xe.”
Chỉcầnanhgiơtay,emsẽtiếnvềphíaanh.
Khi xe tiến về tiệc đính hôn, Thẩm Tử Sở quay đầu nhìn phong cảnh lùi lại nơicửa sổ xe.
Bà ấy từng nói với Thẩm Tử Sở: “Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, nhất địnhphải cưới người mình thích.”
Thẩm Tử Kiêu nhìn anh ấy cười: “Thế anh trả lại cho tôi cái bật lửa trước đâytôi tặng cho anh đi.”
Anhấyvẫncònnhớtốihômấy.
Cô ấy hít một hơi sâu, sau đó quay người trốn tránh ánh nhìn của Tô Phó Thần,rời đi.
Nhưng anh ấy vừa mới đề nghị đã k*ch th*ch phản ứng mãnh liệt của Thẩm TửSở.
Bà Thẩm gọi tên cô ấy ở gần chỗ đó.
Thẩm Tử Sở ngây ra, cơn giận trong lòng dường như bỗng nhiên được dập tắt.Cô ấy quay người lại, ôm cánh tay nói đùa: “Tôi còn tưởng anh rất thích cô ấychứ.”
Anh ấy biết ý nghĩa của sợi dây chuyền đó.“Người yêu mãi mãi”
Thẩm Tử Sở rửa mặt, sau đó cô ấy chống tay lên bồn rửa, nhìn vào bản thânmình ở trong gương.
Kể từ khi bắt đầu, Tô Phó Thần đã không đặt mình ở vị trí quan trọng đó.Ngược lại là cô ấy tự mình đa tình.
Là dây chuyền giới hạn mới thiết kế của QUEEN, số lượng bán cực kì nhỏ, hơnnữa đã hết hạn đặt trước từ một tháng trước.
Thẩm Tử Sở ngẩng đầu, mỉm cười, nói lời xã giao, sau đó chuẩn bị đi qua.“Bộp”
***
Nước trong vòi ào ào chảy xuống.
“Tôi nói cho cậu biết, không thể nào.”
Taycủacôấylơlửngtrênmặtthùngrácmộtlúclâu,nhưngcuốicùngvẫnkhông nỡ buông ra.
Thời gian trôi nhanh.
Cho dù không nhìn sắc mặt, chỉ nghe tiếng gõ không thôi cũng đã biết đượcchút ít sự không vui trong đó.
Trậncãinhaunàymãimãikhôngcókẻthua.Ai cũng là người đúng, ai cũng có nỗi khổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như trước mắt hiện lên biết bao nhiêu kỉ niệm.Mỗi một khung cảnh đều có thời niên thiếu trong kí ức.Bỗng Thẩm Tử Sở muốn khóc.
Tô Phó Thần cũng hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thiệu Quý Phương,hơnnữatừtừtiêudiệttriệtđểthếlựccònsótlạicủabàtatừbêntrongcôngty.
Cho nên đến khi tuổi của cô ấy dần tăng, bà Thẩm cũng dần trở nên nghiêm túc.
Gặpnhauthoángquanhưtrướcđây.
được lâu nữa.
Chúc anh sớm khỏi bệnh nhé?
Anh ấy vì rất nhiều thứ.Nhưngchưatừngvìcôấy.
Tô Phó Thần ngẩng mắt nhìn Thẩm Tử Sở.
Bà Thẩm thấy Thẩm Tử Sở vẫn chưa mở lòng, mấy năm nay cũng không bịthúc ép nhiều lắm.
Khi nói câu này, vẻ mặt của Tô Phó Thần bình tĩnh, còn hơi lặng lẽ nhìn xuốngđồng hồ, nói: “Bỗng nhiên nhớ ra lát còn có cuộc họp, tôi không nói chuyện vớicậu nữa.”
Cho nên, cũng không biết từ khi nào mà anh ấy đã có người có thể đứng cạnhmình rồi.
Thẩm Tử Kiêu dừng động tác lại, sau đó anh giơ tay cầm lấy quyển truyệnmanhua trước mặt. Lật một trang ra, trên đó chính xác là chữ ký mà Tô Linh ký,nét mực nhàn nhạt, xung quanh còn vẽ một trái tim nhỏ:
“Này.”
Hơn nữa qua lâu như vậy rồi, hầu như mọi người đều đã lấy hàng nên muốn cómột chiếc mới là rất khó.
Bỗng Thẩm Tử Sở cảm thấy cảm xúc trong lòng dâng trào.Rất khó chịu.
Dườngnhưtrậncãinhauđóchỉlàgióthoảngmâybay,khihaingườilạigặplạinhau giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tô Phó Thần hiện tại đã không cần mượn năng lực của bất kì ai nữa.Đến cả nhà họ Thẩm cũng phải nể mặt anh ấy một chút.
BỗngnhiênTôPhóThầncăngthẳng:“Việclâuthếrồimàcònnhớ,cậukeokiệtthế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.