Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Nghiêm Trạch Sinh x Tằng Khả Vân
Nhưng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên trở nên khác lạ. Hình như, nếu cóngày bản thân c·h·ế·t đi, thì cũng sẽ có người quan tâm.
Anh ta biết rất nhiều người.
NghiêmTrạchSinhtừngdọacôấyvôsốlần:“Ngườinhưtôiđãtừngđắctộirấtnhiều kẻ thù, cô ở gần tôi thì có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
Việntrưởngáomũchỉnhtềtừnglênrấtnhiềuchươngtrìnhtruyềnhìnhtrongbộquần áo vest rạng rỡ tươi đẹp, bộ dạng hiền lành giàu tình yêu thương, biểu cảmphong phú cảm động lòng người: “Chúng tôi muốn cho mỗi một đứa trẻ cô đơnlẻ loi một tuổi thơ ấm áp và hạnh phúc.”
Tằng Khả Vân chán nản: “Nhưng mà anh cũng không thể xử lý, phải giaocho...”
Có rất nhiều chuyện không tốt như vẻ bề ngoài, trong rất nhiều góc tối sẽ điêncuồng nảy sinh vô số vi khuẩn, thối rữa mốc meo từng chút một.
Tất cả mọi người đều nghĩ, trong cô nhi viện có tồn tại một thứ nguy hiểm nhưvậythì dùngcáchnào mớicó thểxóa sạchtriệt đểu nhọtnày đây.
Có lúc tâm trạng tốt còn tiện tay tặng cho người khác.Chỉ vui mà thôi.
Đống tiền quyên góp và trợ cấp đều bị hiệu trưởng trang nghiêm đạo mạo vàcác nhân viên quản lý cô nhi viện đút túi riêng.
*tên cô nhi viện là Dương Quang- 阳光, cũng có nghĩa là ánh sáng.
Người phụ nữ ấy lên tiếng ngắt lời, giọng nói cực kì kiên quyết: “Tôi muốnnhận nuôi nó.”
ChođếnkhiNghiêmTrạchSinhbịgiàyvòđếnmứcmơhồnhìnthấymáu,mọingười xung quanh mới sợ thật sự xảy ra án mạng, vội vàng khuyên nhủ anh Lýdừng lại.
Không có quốc tịch, không có thân phận.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn 7 tuổi, đương nhiên chống không lạisức lực của một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lúc mục tiêu của hai người giống nhau, có lúc mục tiêu cũng sẽ hoàn toànkhác nhau.
Nghiêm Trạch Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó chán ngán giơ tay xoa mũimình: “Phí lời, tôi là lính đánh thuê, chắc chắn phải lấy đầu người để đi đổi tiền.Không có tiền thì làm sao mua táo?”
BàtađặttênchoNghiêmTrạchSinh,nóiýnghĩalà“Khôngphảiloàimạnhnhất sẽ sống sót, mà là loài thích ứng nhanh nhất với sự thay đổi”.
MàNghiêmTrạchSinhthậtsựlàmnhưvậy.Trongkhimọingườilúngtalúngtúng thu dọn thi thể của con c·h·ó hoang đó, không biết từ khi nào mà NghiêmTrạch Sinh đã đi đến trước mặt người đàn ông, sau đó giơ cánh tay của mìnhlên.
NghiêmTrạchSinhlàmộtngườitrìđộntrongchuyệntìnhcảm.Nhưng anh ta lại có thể biết cực kì rõ thứ bản thân muốn là gì.
Cho nên, trong khoảnh khắc ánh lửa bùng nổ ngay trước mắt mình ở trên contàuđó, rốt cuộc NghiêmTrạch Sinh đang nghĩnhững gì?
Nếu như nói, trước đây sống c·h·ế·t đối với anh ta là việc không quan trọng.
Cô nhi viện có một cái tên tầm thường mà lại rất ấm áp – “Cô nhi viện DươngQuang”.
Hôm nay dường như chú c·h·ó A Nhất ở cửa cũng bị chạm vào cái dây nào đó,nhe răng trợn mắt sủa loạn với người qua lại.
Nhưng không hiểu sao Nghiêm Trạch Sinh bỗng nhiên cảm thấy, nếu bản thânthật sự g·i·ế·t người đàn ông này trước mặt cô gái nhỏ để hoàn thành đơn hàng thìhình như bất chợt rất nhàm chán.
Bình thường người đàn ông đã quen thói kiêu ngạo, sao có thể tha thứ cho mộtđứa trẻ thối làm hỏng uy phong của mình. Biểu cảm trên mặt của hắn ta lập tứchơi gượng gạo, giây sau, hắn ta tăng thêm lực, một chân đá vào ngực NghiêmTrạchSinh.
Về ý nghĩ g·i·ế·t người.
Dường như sự phát triển tình cảm của anh ta từ trước đến nay đều không giốngvới người bình thường, có rất nhiều chuyện đều không quan trọng đối với anhta.
Mọi người xung quanh lập tức cười: “Nhìn thấy chưa anh Lý, đến một đứa trẻcon cũng không coi anh ra gì.”
Có người khuyên bằng vẻ mặt phức tạp: “Đứa trẻ này nhìn có vẻ không giốngngười bình...”
Người phụ nữ họ Nghiêm, nhìn có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng có nụ cườiấm áp.
NghiêmTrạchSinhbịấnchặtxuốngdướiđất.
ChonênmọingườixungquanhcứgọiANhấtANhấtnhưvậy,giọngđiệutràophúng mà lại tùy ý, không biết là gọi người hay là gọi thú.
Thuậntiệncầmtheocâygậy,thúcgiụctừngđứatrẻviếtnhữnglờicảmơncônhiviện lên giấy.
Ví dụ như hiện tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NghiêmTrạchSinhnhìnTằngKhảVân,quayngườiđivềphíatrước.“Này!”
Người đàn ông té nhào về phía sau mấy bước, trong lòng sợ hãi vỗ ngực.
Tằng Khả Vân sẽ vỗ ngực: “Tôi còn lâu mới sợ rắc rối nhé! Tôi cực kì đỉnh!”Danhtiếng của Nghiêm Trạch Sinhkhông hề tốt.
Ngườiđànông:“Khôngnghethấylờiôngđâynóisao?”NgườiNghiêmTrạchSinhhơiđộng,nhưnglưngvẫnrấtthẳng.
Sẽ cố ý làm những trò đùa thấp kém, hoặc là ép những đứa trẻ tâm trí còn nonnớthọcmô phỏnglănlê bòtoàitrên đấty nhưđộngvật bằngđồăn đểmuavui.
NghiêmTrạchSinh:“...”
Saunày,condaocủaNghiêmTrạchSinhđẫmmáubởivìđểlấyđượctráitáo.
Có một số người dao dính đầy máu như bản thân, cũng có một số thanh niên batốt lòng mang hoài bão, ngày ngày bận rộn với lý tưởng của mình.
NghiêmTrạchSinhgiơtay,nóilấylệ:“Thếđưangườichocôđểđithẩmtra,đầu thì đưa tôi.”
NghiêmTrạchSinh đirakhỏi cônhiviện, đốimặtnhìn chúchóhoang.
Rất nhiều người đều sẽ bị dọa cho run người, hoặc dặn dò người của mình đừngcódây dưa vớianh ta khi nghethấy cái tênnày.
Anh ta chỉ biết khi con dao trong tay đâm vào con c·h·ó hoang đó, hình như bộdạng của nó cực kì đau đớn.
Cho nên hai người trở thành đồng đội tạm thời.
Các thầycôở cônhiviện khiấyđềusẽ tậptrunghết tấtcảđámtrẻ lại,chenchúc trong phòng khách để xem dáng vẻ đĩnh đạc của viện trưởng trên màn hìnhcủa chiếc TV duy nhất.
Quả nhiên, người phụ nữ không hề cần một đứa trẻ kì lạ.
Chương 85: Nghiêm Trạch Sinh x Tằng Khả Vân
Nhưng sau khi Tằng Khả Vân c·h·ế·t, anh ta lại cầm lại dao.
Tằng Khả Vân tức không có chỗ xả, nhưng bây giờ đồng đội không có ở bên.Cô ấy chống hông liên tục dậm chân vòng quanh cây, sau đó phồng má: “Saoanh cứ phải giành đầu người với tôi thế!”
Bèo nước gặp gỡ, chỉ vậy thôi.
Giống như bỗng nhiên xuất hiện một sinh mệnh nhiệt tình mà lại sống động nhưthế ở bên cạnh một người không hề biết tức giận, khiến cho bản thân hình nhưcũng trở nên giống người hơn.
Giống như có vô số chậu nước đổ xuống từ trên đỉnh đầu, nước mưa trộn lẫnvới vết máu, chảy thành giọt, sau đó thấm không ngừng vào các khe nứt trênmặt đất.
Một người vẫn luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm lần đầu tiên cảm nhậnđược thế nào được gọi là nỗi đau giằng xé con tim.
NghiêmTrạchSinhlườibiếngngáp:“Nhưngmàôngchủcủatôimuốnđầungười, hơn nữa hắn ta bị bắt thì cũng bị phán tử hình.”
Lòng mang hoài bão là cảm giác gì.
Lúc ấy mục tiêu nhiệm vụ của Tằng Khả Vân vừa hay là cùng một người vớimục tiêu mà anh ta mới nhận đơn.
Cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cười của cô gái xinh đẹp.Cô ấy nói: “Anh đến rồi.”
Trùng hợp là đối diện cô nhi viện có một con c·h·ó hoang, bình thường nó luônsủa không ngừng với người đi qua lại, từng có rất nhiều chiến tích cắn người điđường đến mức nhập viện.
Nhưng dường như mọi người càng quan tâm một chuyện khác hơn là vếtthươngcủa Nghiêm Trạch Sinh.
Nghiêm Trạch Sinh: “Đây là cái gì?”TằngKhảVâncườihihi:“Bùahộmệnh!
A Nhất g·i·ế·t A Nhất.
Tằng Khả Vân đeo găng tay nhưng vẫn lạnh đến mức hà ra hơi, cô ấy rụt vai lại,sau đó nhẹ nhàng nói: “Năm mới phải ở bên cạnh người nhà.”
Chỉ là một người có rất nhiều vết nhơ, muốn quay trở lại con đường chânchính...là một chuyện không hề dễ dàng.
Khi những nhân viên đó rảnh rỗi cũng sẽ lấy trẻ con làm niềm vui.
Tằng Khả Vân đỏ mặt, sau đó miệng ỉu xìu: “Không cần thì thôi.”
NghiêmTrạchSinh chorằngsau nàysẽkhông gặplạiTằng KhảVânnữa.
Thậmchícólúccôấycònbịhụt,khôngbiếtcôấytìmthấyNghiêmTrạchSinhnhư thế nào, kéo anh ta ra ngoài ăn cơm, hoặc là đưa anh ta một túi đầy ắp táo.
Cả cuộc đời giống như một thước phim quay ngược, trôi qua nhanh chóng trướcmắt.
Mặt anh ta không có bất kì biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen nhánh ấy lại nhìnchằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông.
Sau một lát yên lặng, chú c·h·ó hoang lại nhe răng trợn mắt, vừa sủa vừa xông vềphíaNghiêm Trạch Sinh.
“Hả?“
Giốngnhưgiâysau,condaogọthoaquảtrêntayNghiêmTrạchSinhsẽđâmvào bụng hắn ta.
NghiêmTrạchSinhcười:“Tínhtoánghê?”
NghiêmTrạchSinhvẫnđứngởđó,chỉlàquầnáoởtrênngườibịchóhoangcắnnát, cả người giống như bị ngâm trong máu tươi.
NghiêmTrạchSinhcảmthấybuồncười:“Nhìntôigiốngngườithiếuăncủacôà? Hơn nữa nói cho cô cách liên lạc với tôi để đợi cô đưa người đến bắt tôi à?”
BởivìđơnhàngnàynênNghiêmTrạchSinhkhiếnôngchủkhônghàilòng,chuốc không ít phiền phức cho mình.
Hôm nay anh giúp tôi, còn nhường người này cho tôi cho nên đây là quà đáplễ!”
Tiếnghétchóitaivanglênliêntụckhôngngớt.Có của trẻ con, cũng có của người lớn.
Cũng không thể trách ai.
Sauđócómộthôm,cómộtngườiđànôngbụngphệtrêughẹoNghiêmTrạchSinh, hắn ta chìa tay cầm một quả táo rồi vắt chéo chân, đá vào sau lưngNghiêmTrạch Sinh, nói:“Nào, học giống chócho tao xem.”
Anh ta muốn đâm mũi dao vào cơ thể người đàn ông đó.Chỉ thế thôi.
CóđứatrẻlénlútngẩngmắtlênđánhgiáNghiêmTrạchSinhnhưngđềumuốnnói rồi lại thôi, nhanh chóng dời mắt đi, dường như không có bất kì ý nghĩmuốn giúp anh ta.
Cho nên thậm chí phía cô nhi viện đến cả thủ tục cũng chả làm rõ, cực kì lo lắngđưaNghiêm Trạch Sinh đi.
“Này,anhbiếtkhông?HômnayởTrungQuốcđượcgọilànămmới.”
Nhưngmàchođếnmộtngày,anhtagặpTằngKhảVân.
Saunày,TằngKhảVânsẽgặpđượcngườicàngphùhợpvớimình,sẽkếthôn,sẽ có cuộc sống tốt hơn.
NghiêmTrạchSinhthấyđầuóccôgáinhỏnàycóvấnđề,bảnthânchỉlấyvídụnhưng cũng không hiểu.
Đối với lính đánh thuê như bọn họ, thường đều sẽ không lãng phí thời gian giaolưu với nhau. Nhưng không biết tại sao mỗi lần Tằng Khả Vân đều cứ phải đếnhànhuyên vài câugiống như khôngsợ c·h·ế·t vậy.
Có những việc một khi bắt đầu liền không có đường lui.
Vậy thì bây giờ, đối với anh ta, có một số việc đã khác.Anh ta nhất định phải sống.
Còn không bằng cứ đưa người đàn ông này cho cô gái nhỏ để cô ấy vui.
Nhưng hình như Tằng Khả Vân chưa từng sợ anh ta.
ĐộtnhiênNghiêmTrạchSinhcười.
Mà thứ thực sự để lại cho bọn trẻ chỉ có nước lã và rau xanh, cứ như thế ăn mộtngày ba bữa.
Nhưngnghĩđinghĩlại,cũngkhôngcóviệcnếunhư.TừtrướcđếnnayNghiêmTrạchSinhđềuthấyhâmmộ.
NhưngNghiêmTrạchSinhlạicóthểnhìnrađượcsựnguyhiểmgiốngnhưmộtcon mãnh thú dưới bộ mặt dịu dàng đó.
Bà ta mắc chứng bệnh chống đối xã hội, vốn chính là một phần tử nguy hiểm,mấy năm nay còn chế tạo ra đủ thứ kh*ng b*.
Không biết tại sao, thế mà một người đàn ông trưởng thành lại bất ngờ bị mộtđứa trẻ chưa đầy bảy tuổi ở trước mặt nhìn chăm chú đến mức hơi sợ hãi, cònvô thức nuốt nước bọt.
Sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.
Cho nên, đến cả tang lễ của mình cô ấy cũng không có.Đó không nên là kết cục của Tằng Khả Vân.
Thứ bà ta muốn là một con quái vật có thể ngoan ngoãn nghe lời mình, đi làmnhững thứ nguy hiểm theo bất kì những gì bản thân sai khiến.
Tằng Khả Vân suy nghĩ, sau đó nói cực kì nghiêm túc: “Tôi có thể mời anh ăntáo.”
ThầygiáonhặtđượcNghiêmTrạchSinhvềcũnglườinghĩtênchonêntiệnmiệng đặt biệt danh cho anh ta, gọi anh ta là A Nhất.
Người lớn đều đi hết rồi, nhưng những đứa trẻ xung quanh vẫn run rẩy khôngdámđến gần Nghiêm TrạchSinh, giống như tránhrắn rết.
Tằng Khả Vân trừng mắt: “Không được! Anh không thể g·i·ế·t hắn ta, phải đểpháp luật quyết định!”
Trướcđây,NghiêmTrạchSinhvẫnluônkhôngcóthứmàmìnhrấtmuốncó.Nhưngbây giờ,Nghiêm Trạch Sinhbiết bản thânmuốn thứ gìrồi.
Nếu đã có những việc có thể khiến bản thân vui sướng, thì tại sao không làmchứ?
Giống như có một con dao đang cứa mạnh vào tất cả những vị trí đang đập.Tằng Khả Vân không có tang lễ, mà được chôn cất một cách lặng lẽ.
NghiêmTrạchSinhgiơtay,cầmlấycondaođó.
Anh ta phải báo thù cho Tằng Khả Vân, chí ít, phải làm cho cô ấy một tang lễcực kì vẻ vang.
Bàtamuốnnuôi NghiêmTrạchSinhthành mộttênđiêntuyệt đối.
Dù có g·i·ế·t nhiều người vô tội hơn đi nữa thì bản thân cũng không thỏa mãn,thậm chí còn không thể đổi lấy một quả táo cho mình.
Nhưngbâygiờ,NghiêmTrạchSinhbỗngnhiênpháthiệncũngsẽcóngườitìnhnguyện đưa táo đến trước mặt mình. Không hề giữ lại cũng chẳng hề yêu cầuhồi đáp, nguyện ý trao sự ấm áp cho mình.
BỗngnhiênNghiêmTrạchSinhbắtđầuhốihận.
Bạn xem.
NghiêmTrạchSinhnghiêngđầu,chìatayralấy,sauđóngẩngmắt:“Thôivậy,có còn hơn không.”
Sau đó anh ta bỗng nhiên phát hiện, cho dù khoảng cách giữa hai người có gầnđến đâu, nhưng bọn họ lại chưa từng thay đổi gì.
Việntrưởngvẫndõngdạcgiàutìnhcảmnói:“Chúngtôimuốntraoánhsángđến từng đứa trẻ một!”
TráitáolúcnãyanhLýcầmnghịchcũnglăntrênmặtđất,dínhmộtlớpbụidày,dừngở trước mắt Nghiêm Trạch Sinh.
Nếunóithứduynhấtđángtiếc,cólẽchínhlàquảtáonày.
HiểnnhiênTằngKhảVânkhôngngờNghiêmTrạchSinhsẽdễnóichuyệnnhưthế. Thấy anh ta quay người muốn đi, lòng cô ấy bỗng cuống lên, một lát saubước nhanh về phía trước, vội vàng hét lên: “Thế tôi phải liên hệ với anh bằngcách nào? Hay là mời anh ăn như thế nào?”
Sau đó bọn họ lại cười haha cầm điện thoại quay lại, cười lăn lộn.
Trongphútchốc,NghiêmTrạchSinhlườicãi,anhtađứngthẳngngườinói:“Thôibỏ đi, nhường chocô đấy.”
Mục tiêu nhiệm vụ bị trói nghe thấy hai người nói chuyện, ngồi ở một bên theokiểu không còn gì luyến tiếc, hận không có ai có thể một phát g·i·ế·t mình choxong.
Người khác thì lại cướp được con dao đó.
Bởi vì thân phận của Tằng Khả Vân được người khác thay thế, mà dường nhưcấp trên quyết định thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế diễn.
“Hả?”
Người bên cạnh đùa bỡn: “Anh không được nha anh Lý, đến cả một đứa trẻcũng không quản được.”
Có lúc cũng sẽ khuyên anh ta đừng làm nghề này nữa, đi làm những công việcan toàn hơn.
Trênngườicũngkhôngcómảnhdathịtlành lặnnào.
CólúcNghiêmTrạchSinhcũngsẽuểoảinghĩ,nếubảnthânlàmộtngườibìnhthường thì bây giờ anh ta sẽ trở thành một người thế nào.
Không hề thú vị, càng giống một việc giày vò mà tốn công vô ích.Nhìn có vẻ buồn cười mà lại ngu xuẩn.
Thật buồn cười.
Nhưng từ trước đến nay vận mệnh không phải là chuyện thuận buồm xuôi gió.
Không biết tại sao, dường như ánh sáng của mũi dao nhọn hiện lên vào lúc nàynhưmộtchiếcnamchâm,lôikéohếttoànbộtinhthầncủaNghiêmTrạchSinh.
Sống thế nào thì đều là sống.
Giống như lục phủ ngũ tạng đồng loạt bị nghiền ép bởi một lực cực lớn.
TằngKhảVânchớpmắt:“Ấy,ngườinhàcủatôiởrấtxa,chonênởbêncạnhngười tôi thích cũng thế.”
Lấy táo để đổi lấy đơn làm ăn của mình, làm gì có chuyện tốt như thế?
Nhưng mà bản thân lại vô cùng vui sướng.
NgayđếncảngườiđànôngđánhNghiêmTrạchSinhđếnmứccảngườitoànvết thương sau khi nhìn thấy cảnh đó cũng không chịu nổi mà cảm thấy ớn lạnh,khôngdám nhìn vào mắt NghiêmTrạch Sinh nữa.
Con c·h·ó tên A Nhất đấy c·h·ế·t rồi.
Nếu hôm nào đó c·h·ế·t thì cũng không ai biết mình, từ bi về nhặt xác cho mình.Nghe có vẻ là chuyện rất đáng thương.
Thấyngườiphụnữkiênquyếtnhưvậy,khôngcóailạiđikhuyênnữa.Dùsaonhanh chóng đuổi một người nguy hiểm như vậy đi mới là việc quan trọng.
ChonênsaunàyNghiêmTrạchSinhrờikhỏingườiphụnữđó,rờikhỏiTrungQuốc.Trở thànhmột lính đánhthuê có thểđổi lấytáo cho chínhmình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NhưngNghiêmTrạchSinhlạicảmthấylàmmộtphầntửnguyhiểmlàmộtchuyện cực kì nhàm chán.
Ấy.
Tằng Khả Vân ngây ra, sua đó hơi thất vọng cúi đầu.
Mà chả qua bản thân chỉ là một con ruồi nhặng hôi thối có cũng được mà khôngcó cũng chả sao ở trong góc tối.
Anh Lý nhấc chân, giẫm mạnh lên lưng Nghiêm Trạch Sinh, giống như hoàntoàn không quan tâm sẽ làm c·h·ế·t người, từng chút từng chút một dùng rất nhiềulực.
NgườiphụnữxinhđẹpchỉvàoNghiêmTrạchSinhnói:“Tôimuốnnhậnnuôinó.”
Sẽ không có suy nghĩ tham lam nào nữa.Anh ta hi vọng Tằng Khả Vân sống.
BịNghiêmTrạchSinhđâmchết,moithẳngruộtganra,máuchảyđầyđất,dángchết cực kì đáng sợ.
NghiêmTrạchSinhngẩngmắt:“Tôi khôngphảingườinhàcủa cô.”
Phía chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, một lát sau thì mưa to như trútnước.
Anhtanắmchặtchiếcdâychuyềncávoixanhtrongtay.
Đứa trẻ chưa tròn 7 tuổi g·i·ế·t một chú c·h·ó hoang bằng vẻ mặt bình tĩnh như vậyquả thực quá lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng sau khi bắt được mục tiêu, hai người xảy ra bất đồng lớn về việc giảiquyết mục tiêu thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiêm Trạch Sinh vừa suy nghĩ vừa nhanh nhẹn dứt khoát tiết lộ xong thôngtin mà ông chủ cần, sau đó lười biếng giơ tay ra cầm lấy quả táo ở trên khay hoaquả, cắn một miếng.
DườngnhưNghiêmTrạch Sinhkhônghềcó bấtkìýniệm nào.
Mặt Tằng Khả Vân đỏ bừng nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh thay đổi chủ đề: “Aaanh nhìn xem! Cái đèn bên kia đẹp thật đấy!”
Hai người họ hoàn toàn khác nhau, sau này Tằng Khả Vân sẽ có một cuộc đờicựckìrộng mở,đượcngười kháckínhtrọng, đấttrờiđều làcủa côấy.
Một người cô độc như Nghiêm Trạch Sinh, thực ra tiền đối với anh ta cũngkhông phải là thứ gì quan trọng, có lúc thường nhận một đơn liền sẽ lập tức tiêuhết toàn bộ tiền.
Để đối phó với những phiền phức đó, lượng đơn hàng anh ta nhận cũng trở nênnhiều hơn. Mấy năm gần đây cũng nhiều lần gặp Tằng Khả Vân.
Tằng Khả Vân nằm trong vũng máu đã không còn hơi thở, nhưng mặt cô ấy vẫnsáng ngời sạch sẽ.
Anh ta ngẩng mắt, nhìn vào chiếc dao gọt hoa quả dùng để gọt táo ở trên bàn.
Nhìn thấy thứ mình không thích đau khổ như vậy là một chuyện khiến người tacực kì vui sướng.
Bỗng nhiên anh ta cân nhắc một cách cực kì nghiêm túc lời đề nghị trước đâycủa Tằng Khả Vân, từ bỏ thân phận lính đánh thuê, đi tìm công việc có thể diệnhơn.
Tất cả mọi người đều tốn sức kiếm miếng cơm, ở nơi như địa ngục như này,không phải tự nhiên đang sống sờ sờ mà bị đánh c·h·ế·t đã được coi là một việchạnh phúc rồi.
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh lại quật cường hơn tưởng tượng, ngón tay anh ta cửđộng,mộtlátsaucựckìkiêncườngchốngngườidậy,tuychóngmặtnhưngvẫnđứng lên lần nữa.
Nhưng nhân viên của cô nhi viện lại cắn hạt dưa, chân đạp vào thắt lưng củamột đứa trẻ hừ một tiếng: “Lau nhà nhanh lên, mỗi ngày ăn nhiều như thế màchả có tí sức lực nào, tối nay đừng hòng ăn cơm nữa!”
Thế nhưng còn chưa nghĩ ra cách thì bỗng nhiên có một người phụ nữ xinh đẹpmặc áo đầm màu trắng đến cô nhi viện.
Con c·h·ó này cũng tên là A Nhất.
Tằng Khả Vân vẫn sinh ra dưới ánh sáng, mà bản thân vẫn lớn lên ở góc tăm tốinhất.
Còn bản thân thì sao?
NghiêmTrạchSinhcười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà,NghiêmTrạchSinhcònkhôngmuốnkhiếnngườiđóđaulòng.Trướcđây,NghiêmTrạchSinhcầmdaovìmộttráitáo.
Trongmộtkhoảng thờigian,không cóai dámđếngần đứabé nàynửabước.
Hình như Tằng Khả Vân bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ba chân bốn cẳng chạy lênphía trước, móc ra chiếc dây chuyền cá voi xanh ở trong ngực, sau đó đưa đếntayNghiêm Trạch Sinh.
SaukhithíchTằngKhảVân,rấtlâurồiNghiêmTrạchSinhkhôngcòngiếtngười nữa.
Nhưng cho dù anh Lý có chửi rủa, có phách lối bắt ép Nghiêm Trạch Sinh cầuxin mình ra sao thì anh ta vẫn luôn không rên một tiếng, thà nhấn móng tay vàolòngbàn tay, làmrách da thịtchứ không mởmiệng.
TấtcảnhữngđứatrẻđềunhìnhâmmộNghiêmTrạchSinhđượcngườiphụnữđó nhận nuôi, hâm mộ anh ta từ nay về sau có được một cuộc sống tốt.
NghiêmTrạchSinhquayđầunhìnngườiđànông,khôngđộngđậy.
Trongtrậnvâyquétcựckìchấnđộngấy,NghiêmTrạchSinhtậnmắtnhìnthấythi thể của Tằng Khả Vân.
Đều là những đứa trẻ, đến mạng của mình còn không lo được thì làm sao cólòng để mà xen vào chuyện của người khác chứ?
NghiêmTrạchSinhquayđầunhìnTằngKhảVân.
Anh Lý lập tức giận tím mặt, hắn ta ngay lập tức đứng lên, đi mấy bước đếntrước mặt Nghiêm Trạch Sinh, nhấc chân đá đầu gối Nghiêm Trạch Sinh bằnglựcrấtmạnh.SauđóhắntabấtngờnhấctaybópcổNghiêmTrạchSinh,nhấncả người anh ta xuống dưới đất.
Mà có người nhanh chóng phản ứng lại, có rất nhiều người hét lên xong về phíatrước,kẹp được cánh tay củaNghiêm Trạch Sinh.
Khiởcônhiviện,NghiêmTrạchSinhkhông cótên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.