Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
Tô Linh đáy lòng có chút hồ nghi, nhưng vẫn rất phối hợp đọc: “Tưởng MộLinh à, có gì kỳ quái..”
Tằng Khả Vân nghiêng đầu, nhấc mí mắt lên: “Ở chỗ xe lăn, có một phần tưliệu, đây là thứ tiên sinh muốn tôi giao cho cậu.”
Tô Linh vô cùng chột dạ tiếp tục gật đầu: “Ừ…”
Hơn nữa vì sao người ăn nhờ ở đậu này lại còn giảng dạy mình một cách oaiphong lẫm liệt như vậy!
Tô Linh lại nở nụ cười, vươn tay đưa tới trước mặt Tưởng Hách, sau đó nhẹgiọng hỏi: “Muốn đứng lên không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tằng Khả Vân rũ mắt xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, vẻ mặt nhìn nhưđang tập trung tinh thần xem buổi hòa nhạc, nhưng kì thực hạ thấp giọng mình,nói: “Vị tiên sinh kia muốn tôi đến tìm anh.”
Tô Linh chưa từng một lần nhận ra anh.
Vì thế Tô Linh ngước mắt, phồng má lên, nhân cơ hội thiết lập uy nghiêm:“Nhưng nếu ở nhà tôi, có một số việc vẫn phải do tôi quyết định.”
Cônhíumày,trongnháymắtnhớlạilúcđómìnhvôtìnhnhìnthấy,khiTưởngHách nhìn về phía mình, đáy mắt tràn đầy ánh mắt cố chấp và b*nh h**n.
Tô Linh nở nụ cười: “Cậu khó hay không khó liên quan gì đến tôi.”
Có một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình.
“Ô ô ô cô thế mà lại dám đánh tôi! Cô có biết bố tôi là ai không? Cô có tin haykhông tôi sẽ đi tìm bố tôi để tố cáo! Để cho ông ấy giáo huấn cô thật tốt!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TiểuHắcbịvạchtrần,cũngkhôngđỏmặt,trênmặthắnvẫnkhôngcóbiểutìnhgì, ngữ khí vẫn mười phần cung kính: “Hy vọng cô Tô đừng gây khó dễ chochúng tôi.”
Vì thế Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu trải qua một lần đối mặt kịch liệt, cuối cùngvẫn nhịn không được, bật cười một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này trông không giống như một người không có nơi nào để đi!
Cô mỉm cười và hỏi, “Có thể đứng dậy được không?”
Tiếngkêubíp…
Muốn nhìn những cánh hoa mềm mại của cô từng mảnh từng mảnh rơi xuốngđất, sau đó chính bản thân dính bụi.
Bàn tay Tô Linh chuyển động chìa khóa hơi dừng lại, cô rũ mắt xuống, nói:“Tiênsinh nhà anh, ngược lại rấthiểu tôi.”
Thẩm Tử Kiêu cười: “Được.”
Ngườiđixuốngtừxetrắngcaumày,nhưnghắnrõràngđềubiếtThẩmTửKiêungười này không dễ trêu chọc, nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó xanh mặt nói:“Tiênsinh chỉ bảo chúng tôimời cô Tô Linh, anh…”
Cảm giác này thật tồi tệ.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, sau đó hời hợt nói: “Ừm, cũng được.”
Tô Linh ngược lại không tức giận, mà ngồi xổm xuống trước mặt anh, nghiêngđầu, cười tủm tỉm nhìn anh, nhưng không mở miệng nói chuyện.
KhiđóTôLinhchỉcảmthấyanhtakhôngcóýtốt,nhưngnghĩnhưvậy,lạicảmthấycả người sởn tóc gáy.
Tô Linh cười, sau đó mở cửa xe và nói: “Vừa rồi tôi đang ở trong trạng thái thấtthần vì đang suy nghĩ xem hôm nay nên cho Nhị Ma Tử ăn loại thức ăn nào chomèo.”
Dù sao mình cũng không phải thật lòng muốn đuổi anh đi.
Tô Linh hù dọa Thẩm Tử Kiêu một trận, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị mở cửaxuống xe, nhưng đang muốn mở cửa xe, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó lạixoay người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu: “Đúng rồi, còn có chuyện muốnhỏi anh…”
Xe lăn dừng lại bên cạnh mình, tay vịn lạnh lẽo hơi chạm vào ngón cái củaTưởng Hách.
Thẩm Tử Kiêu: “Gần đây anh ấy cũng rất nghèo, nhà bán bây giờ chỉ có thể ởtrong bệnh viện.”
TôLinhnghevậy,cúiđầu,cóchútthấtvọng.
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, lông mày vẫnco rút như trước: “Nhưng nếu thật sự là Tưởng Hách, tại sao anh ta lại làm nhưvậy? Hai nhà xưa nay không thù không oán, cũng không có lợi ích gì liênlụy…”
Tô Linh nở nụ cười: “Tôi đang chờ tâm tình của anh trở nên tốt hơn.”Tưởng Hách sửng sốt trong chốc lát.
TiểuHắc:“Nhưngtiênsinhnói,làmuốnmờicôTôtớinóichuyệnmộtchút,vềchuyệntrước mắt của ôngấy.”
Nhìn qua so với mình còn vui vẻ hơn.
Hơn nữa còn là một người bận rộn mỗi ngày đi khắp nơi.Hơn nữa mỗi ngày đều có người mời anh ăn cơm.
Tô Linh luôn cảm thấy hình thức ở chung giữa mình và Thẩm Tử Kiêu càngngày càng không thích hợp.
TằngKhảVânnóinhữnglờinày,nếunóikhôngđểýchútnào,thậtsựkhôngphải.
Tô Linh gật đầu: “Ừm…”
Đầu ngón tay Tưởng Hách giật giật.
Tô Linh quay đầu lại.
Tưởng Hách chần chừ một lát, lại cố chấp nghiêng đầu, không nắm lấy tay côgái.
Thẩm Tử Kiêu tựa hồ nhận ra cảm xúc của Tô Linh, anh hơi cúi người, hỏi:“Tằng Khả Vân có phải đã nói gì với cô không?”
“Trọngđạilớnnhưvậy”TôLinhcười,sauđónghiêngđầu,mởkhóachốngtrộm ở cửa, thờ ơ nói: “Vậy anh đợi tôi cho mèo ăn trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng là ép buộc.
“Đừng quay đầu.”
Tô Linh một tay chống thắt lưng, một tay kéo mí mắt làm mặt quỷ, âm thanhmang theo chút tinh nghịch, nhưng lại có vẻ mềm mại đáng yêu, cô nói: “Tôimới mặc kệ bố cậu là ai, tại địa phương khác tôi không xen vào, ở nhà tôi cũngđừng có muốn làm những điều này cậy lớn ăn h**p nhỏ. Về sau tôi gặp anh ởđâu thì đánh anh ở đó!”
Tằng Khả Vân hạ thấp giọng, sau đó nâng mắt lên, nói lời cảm ơn với nhân viênđẩymình tới nơi này.
Thang máy trước mặt Tô Linh chậm rãi mở ra, cô vừa bước một bước, sau đóliềnnhíu mày.
Tỷ lệ tham dự của phòng hòa nhạc không cao, nhưng các nghệ sĩ biểu diễn trênsân khấu vẫn như thường lệ, cống hiến 100% năng lượng và sự nhiệt tình củahọ.
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, sau đó nói: “Chuyện này đừng tự mình điều tra,Tưởng Hách so với tưởng tượng của cô đáng sợ hơn nhiều.”
Tô Linh đột nhiên thấy được toan tính.
Tô Linh tiếp tục hợp tình hợp lý: “Hơn nữa anh xem, Trần Khải cũng đã gặpanh, thầy giáo của anh cũng tới tìm anh, hẳn là anh cũng không lo không có chỗở chứ? Cho nên….”
Đứanhỏkianghevậy,mộtbênnứcnở,mộtbênmặtmũibầmdậpbỏchạy.
Tưởng Hách hồi lâu không nói gì, một lát sau mới cúi đầu nói: “Cảm ơn.”“Không có việc gì.”
Thẩm Tử Kiêu nhanh chóng ngắt lời: “Vết thương của tôi không tốt.”Tô Linh vẻ mặt không tin: “Vậy….”
Màđúnglúcnày,bêncạnhcóngườitớigần.
Hơn nữa còn lái xe sang trọng.
TôLinhcảmthấyngườinàycóvàiphầnquenmắt,nhìnkỹ,chínhlàTiểuHắcbị Thẩm Tử Kiêu trêu chọc không gội đầu cách đây không lâu.
TiểuHắckhôngnói gì,màimlặng chờTôLinhđáp lại.
ThẩmTửKiêunhíunhíumày,tựahồnhớtớicáigìđó:“Kemtrongtủlạnhkhông thể ăn nữa, sau khi trở về tôi sẽ kiểm tra số lượng.”
Tiếngcòixeđộtnhiênvanglênởtầngdưới.
Vì thế Tô Linh gật đầu: “Ừ.”
Nhìn cô xuyên qua đám người nhộn nhịp, nhìn cô cười ôm lấy cánh tay đồngbạn, nhìn cô vô số lần hướng về phía mình mà đến, ánh mắt có đôi khi sẽ đảoqua khuôn mặt của mình, sau đó lại dời đi.
Thẩm Tử Kiêu: “Cũng không có chỗ ở, tôi nghèo hơn.”TôLinh cốgắng mở miệng:“Trần Khải….”
Đầu tiên không đề cập đến chuyện của Thẩm Tử Kiêu, chỉ riêng gương mặt cóvài phần giống mình cũng đủ để cho cô có ấn tượng sâu sắc.
“Năm đó sau khi vụ án kết thúc, số liệu của máy ghi âm lái xe bất ngờ bị chephủ, dẫn đến mất nội dung trong khoảng thời gian đó, nói là do trục trặc bêntrong cơ sở gây ra.”
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò mở miệng hỏi: “Chính là chị gái trẻhôm nay tìm tôi, hình như là gọi là... Tằng Khả Vân? Trước đây anh và chị ấycó quan hệ tốt sao?”
Lúc Tưởng Hách học trung học cơ sở, trường anh ta và trường Tô Linh chỉ cáchnhau một bức tường.
ThẩmTửKiêukhéoléochuyểnýracửamiệng,sauđónói:“Đọclạitêncôấy.”
TôLinhvươntayđỡtránmình,nhíumày,sauđónói:“Nhưnglàmsaocóthểcóchuyện trùng hợp như vậy?”
Thẩm Tử Kiêu: “Cô còn nhớ, người phụ nữ trong thư phòng ngày đó không?”Tô Linh đương nhiên sẽ không quên.
Anhtathườngcóthểgặpcôấy.
Không biết ghen tị từ đâu đến.
TiểuHắckhôngtrảlời,chỉhơihơinângcằmlên,nhìnvềhướngcửasổbêncạnh lối đi ra hiệu.
Tô Linh còn chưa nói hết, đã đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh vẻ mặt rối rắm, vì thế giương mắt: “Ừ, cô hỏi đi.”
Thẩm Tử Kiêu không biết vì sao, dường như đã sớm có điềm báo nửa đườngquay trở về, anh gần như gắt gao bám chặt vào chiếc xe màu trắng kia, bíp còivài tiếng rồi đẩy cửa ghế lái ra, xuống xe.
Tô Linh rũ mắt xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mẹ tôi nói, lúc tâm tình khôngtốt đừng quấy rầy người khác, như vậy sẽ càng làm người ta buồn.”
Tằng Khả Vân đã bị người khác thay thế, đây thuộc loại tình báo cực kỳ cơ mật,Thẩm Tử Kiêu cũng không thể nói với Tô Linh.
Tô Linh: “Ví dụ như ngày mai tôi vẫn muốn ăn kem!”Thẩm Tử Kiêu: “...”
Chờ một chút!
Tưởng Hách hiểu ý.
“Nhưng tôi vẫn không đi.” Tô Linh nhún nhún vai, nói: “Thật ngại quá, tôi cònkhông ngu xuẩn đến mức vì câu nói như vậy mà để cho mình tự mình chui đầuvào lưới, anh cho rằng tôi ngu ngốc sao?”
Muốn có được.
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh đi vào tòa nhà chung cư, sau đó mới kéo cửa sổ,khởi động xe.
Thẩm Tử Kiêu đưa thuốc đã đựng trong túi, sau đó mở miệng dặn dò: “Uốngthuốcđúng giờ, phảinhớ kiêng ăn cay.”
Mọi người sẽ nhớ sâu sắc những người đã cho mình ân huệ trong thời gian tuyệtvọng nhất của họ.
Nhưng Tô Linh vẫn tiếp tục không từ bỏ ý định mở miệng: “Thầy của anh…”
Thẩm Tử Kiêu: “Không được, từ khi còn học mẫu giáo tôi đã sợ thầy giáo, ởcùng thầy ấy tôi sẽ không ngủ được.”
Động tác của Thẩm Tử Kiêu dừng lại, hơi nheo mắt lại.
Tưởng Hách kỳ thật không chỉ nhìn thấy Tô Linh lần đó.Anh đã từng đi ngang qua cô rất nhiều lần.
Giống như là bông hồng trắng tinh khiết và quý giá nhất, nhưng lại tựa như mộtnốt chu sa khắc sâu trong lòng người.
Tiếngnhạctrongphònghòanhạc pháttođếnmứctối đa.
Sắc mặt Thẩm Tử Kiêu trầm xuống, hơi ngước mắt lên, nói: “Cho nên để chocác người tới tìm tới cái c·h·ế·t?”
Nhưngcũngmuốntựtaypháhủy.
Tô Linh trực tiếp đi qua bên cạnh hắn, lục lọi chìa khóa trong túi xách củamình, sau đó thờ ơ nói: “Có ai chặn ở cửa nhà người ta mời người ta đi làmkhách như vậy không? Dùng từ b·ắ·t· ·c·ó·c thì đúng hơn.”
Tưởng Hách nâng đôi mắt vừa rồi vẫn nhắm nghiền, tay cầm nạng hơi siết chặt.
Không biết vì sao, Tằng Khả Vân nói mình và Thẩm Tử Kiêu vào sinh ra tử, khitrải qua rất nhiều chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là hâm mộ.
TiểuHắcgiươngmắtnhìnTôLinh,sauđócungkínhkínhkhomlưng:“CôTô,Tưởng tiên sinh nhà chúng tôi muốn mời cô tới làm khách.”
Tưởng Hách trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi quay đầu lại, hỏi: “Tại sao côkhông nói chuyện.”
“Tố cáo đi.”
Chương 31
Tô Linh đăm chiêu gật đầu.
Thẩm Tử Kiêu vì thân bị trọng thương hơn nữa vô gia cư nên mới được mìnhmang về chăm sóc cho anh chàng đáng thương? Cô quay đầu lại, nhìn lướt quaThẩm Tử Kiêu hiện tại.
Tô Linh quả thực muốn vỗ tay cho Thẩm Tử Kiêu nói dối nghiêm túc trước mặtcônhư vậy.
Cô luôn có một suy nghĩ, nếu có thể quen biết Thẩm Tử Kiêu từ sớm thì thậttốt.
Coi như vậy đi.
Tô Linh tiếp tục gật đầu: “Được…”
Tưởng Hách không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng giơ tay lên, đỡ cặp kínhviền vàng của mình.
Nhóm người này học được cách khá thông minh, họ đổi sang một chiếc xe màutrắng đậu ở dưới sảnh. Tô Linh thấy cửa xe mở ra, từ bên trong đi xuống có vàingười, đếm sơ bộ, đại khái ít nhất ba người.
Thẩm Tử Kiêu nhìn đồng thời: “Lát nữa tôi sẽ đi tới chỗ thầy một chuyến, có lẽsẽ về trễ một chút, cô nghỉ ngơi sớm một chút, nếu có việc gì liền nhắn tin chotôi.”
“Không có.”
Tô Linh vừa nói, vừa xuống xe, cô cười phất phất tay thẩm Tử Kiêu, sau đó nói:“Một đường thuận buồm xuôi gió.”
Tô Linh xoay người, khom lưng, một tay chống đầu gối mình, một tay đưa vềphía trước, ý bảo cậu trai đang ngã ngồi trên mặt đất đứng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TiểuHắccũngnhíumày,nhìnthoángquacửasổ.
TronglúcTô Linhsuy nghĩ,xeđã dừnglại gầntòa nhàchungcư củacô.
TưởngHáchđôikhicũngnghĩ,nênhìnhdungcôgáinàynhưthếnàođây.
Tựa như nhất cử nhất động của mình, bị người ta gắt gao theo dõi, hơn nữangười này còn rất có thể không kiêng nể gì nhúng tay vào cuộc sống vốn có củamình.
Bức tranh treo giữa phòng khách lạc lõng với khung cảnh xung quanh, bứctranh bên cạnh Tưởng Hách, Tưởng Mộ Linh, người có khuôn mặt hơi giốngmình. Và điều này làm cho mọi người không thể không liên kết tới tên họ.
TiểuHắcvẫnnghiêmtúclặpđilặplại:“CôTôLinh,tiênsinhmuốnmờicôtớichơi.”
Anh đứng lên, ra vẻ vô tình đi ngang qua bên cạnh Tằng Khả Vân, tựa hồ làchuẩn bị đi toilet, nhưng kì thực vươn tay rút ra một xấp tài liệu nhỏ từ nẹp, sauđó xoay người rời đi. ***
Thật sự là mấy ngày trước Thẩm Tử Kiêu liều mạng muốn đi, sống c·h·ế·t bịchính mình giữ lại. Mà hôm nay như thế nào lại đột nhiên biến thành một cáiđinh gỡ cũng không đi?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.