Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Linh sững lại một chút.
TrầnKhảimộtbêncúingườinhìnxungquanhxemcóngườicủabốmìnhtìmmình hay không, một bên bước nhỏ bước chân theo Thẩm Tử Kiêu: “Đợi mộtchút, anh đợi tôi một chút.”
Nóitớiđây,cậutahơidừngmộtchút,lắcđầu,sauđónói:“Nhưngmàkhôngkịp. tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.”
TrầnKhảinóixong,cúiđầuthìnhìnthấytúithuốctrêntayThẩmTửKiêuliềnhỏi: “Nhưng mà anh Kiêu, sao anh lại tới bệnh viện, lại còn mua nhiều thuốcnhưvậy, làbị bệnhgì vậy.”
Thẩm Tử Kiêu nhướng mày: “Tôi thấy cô cũng rất vui vẻ.”
Khoảng mười phút trước khi đến nơi, âm thanh hơi thở đều đều của Tô Linh từbên cạnh Thẩm Tử Kiêu truyền đến.
Người vợ vừa rồi còn khóc lóc, cầu cứu mọi người xung quanh,đứng trước mặtcảnh sát, dùng sức cố gắng tách chồng mình ra khỏi cảnh sát, đầu tóc còn hơi bùxù, trên mặt còn có dấu tay khá rõ ràng, trông vô cùng đau khổ.
làm, anh đưa anh ấy đến đồn cảnh sát ”
thành một quả bóng nhỏ, đôi môi hơi tái nhợt, cô vẫn ho vài tiếng, dường nhưngủkhôngyêngiấc ThẩmTửKiêuđiều chỉnhlạichỗngồi, anhtừghế saulấy
TôLinhdườngnhưnhớlạiđiềugìđó,ngẩngđầuhỏi:“Sợidâychuyềnnày.....
“Thật là tức muốn ngu luôn, cô ta rõ ràng biết mình bị bạo hành gia đình, thếmà lại hạ thấp mình cầu xin cho chồng của mình, cô ta thật đúng là không cóchút tiền đồ gì.”
TrầnKhảicảmthấythậtlàcảmđộng:“Côđúngthậtlàtốtbụng.”Tô Linh cũng cảm thấy thật cảm động: “Tôi cũng thấy thế.”
Tô Linh cười một tiếng nói: “Ừm, được.”
Cũngvìvậy,ThiệuQuýPhươngcũnglợidụngsơhởvàđổhếtlỗichomẹcô.
Thẩm Tử Kiêu nhìn xuống: “Không phải tôi.”
*Cưỡngtừđoạtlý– 强词夺理: cố làm sai nghĩa của từ đểchiếm lấy lí lẽ, vô lýcưỡng biện, không có lý nói thành có lý.
Nét châm chọc trong mắt Thẩm Tử Kiêu khó mà nén lại, anh khẽ cười, quayđầu nhìn Tô Linh dường như không biết tình huống bên kia, đầu ngón tay khẽđộng.
Điều này có thể giải thích được, mẹ tôi đã c·h·ế·t trong một tai nạn xe hơi khi bàtrởvề từ đám tang của ôngnội Trần Khải.
“Vừa rồi chúng tôi chỉ là cãi nhau, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, anh nói xemcóvợchồngnào màkhôngcãi nhauchứ.Với lạingàymai chồngtôicòn phảiđi
Mà đúng lúc này cũng có một vị khách đã ăn xong, vừa nói chuyện vừa đi raphía cửa.
Cô y tá dẫn Thẩm Tử Kiêu đến hiệu thuốc lấy thuốc rồi quay lại, sau đó còn lảmnhảm về tình trạng của Tô Linh với anh, không quên trêu chọc anh: “Anh thựcsự quan tâm đến bạn gái của mình mà.”
Sau khi lái xe khoảng năm sáu phút, Tô Linh cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu từtừ tấn công, cô ngước mắt nhìn Thẩm Tử Kiêu bên cạnh, đột nhiên nhẹ nhàngnói: “Cảm ơn.”
có rất nhiều người từng thấy qua sao?”
Tô Linh tin rằng mẹ cô sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương ngườikhác, nhưng không thể phủ nhận rằng vụ tai nạn xe hơi này thực sự kỳ lạ.
“ À, hiện tại tôi đã khỏe rồi, tôi cũng nên quay về cho mèo ăn rồi.”
***
Tôi cùng với anh ấy chỉ nói chuyện một chút thôi, sau đó lập tức trở về phòngnghỉ ngơi!”
Thời điểm hiện tại là thời điểm cả thành phố nóng nhất, xe dừng bên ngoài bịphơi nắng, đến cả đệm trên ghế cũng nóng bỏng.
KhiThẩmTửKiêuvàTôLinhrờiđi,TrầnKhảivẫnđitheophíasauđểtiễnhọ,khóc lóc, “Sau này đến chơi thường xuyên nhé!”
TrầnKhảicũngpháthiệnlờinóicủamìnhkhôngđúng,cậutamuốnsửasai,ánh mắt của cậu ta đảo qua, rơi vào sợi dây chuyền trên cổ Tô Linh.
Khi cô nhìn qua, thấy Thẩm Tử Kiêu dựa vào cửa xe, ánh mắt lười biếng nhìnmình, sau đó như bình thường nói: “Lên xe.”
TôLinhdừnglại,sauđóquaysangnhìnTrầnKhải,vàhỏimộtcáchnghiêmtúc: “Cậu biết về sợi dây chuyền này?”
Thẩm Tử Kiêu thản nhiên nói: “Xem cô có bị phát sốt không.”
Thẩm Tử Kiêu thản nhiên nói: “Đưa cậu về phòng bệnh.”TrầnKhải: “Tôibây giờliền khóccho anh xem.”
Tuyrằngđãrangoàirồi,khôngngherõâmthanhtranhchấpbêntrong,nhưngcó thể thông qua cửa kính, nhìn thấy tình huống bên trong.
Chương 30
Cô ngây người ngẩng đầu lên, giọng nói mang chút hứng thú: “Anh đang làm gìvậy?”
Nhớ lại hiện trường vụ tai nạn năm đó bố mẹ mình gặp phải, luôn có lời đồn làdo có người cố ý gây ra nhưng chưa từng có điều gì xác thực.
TrầnKhảitronglòngnởhoa:“Điđâu?Anhchuẩnbịmangtôichuồnrangoàiđichơi đúng không! Thật tốt quá rồi! Tôi muốn đi…”
Xe của Thẩm Tử Kiêu dừng ở vị trí gần cửa nhà hàng, anh đi đến chỗ lái xe, mởcửa.
Tô Linh cố gắng bình tĩnh: “Không phải, anh nhìn nhầm rồi, tôi đấy là cố gắngcười thôi.”
*Mi thanh mục tú: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp. Chỉ người có khuôn mặt đẹp.
TrầnKhảithoángcáivồhụt,tiếnvềphíatrướclảođảovàibước.Sauđótủithânngẩng đầu, nhìn Thẩm Tử Kiêu: “Anh thật tuyệt tình mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Linh: “. ”
“Bỏ đi bỏ đi, đừng quan tâm nữa. Đã đi ra ngoài ăn cơm rồi thì đừng để tâmtrạng không tốt phá hỏng, đợi chút nữa đi đâu chơi đây?”
Sắcmặtcủacôthậmchícòntệhơnsovớilúcnãy,nhữnggiọtmồhôilấmtấmtrên trán, cô có chút buồn ngủ vì cơn đau thất thường.
Anhđánglẽvừa rồiphảiđemTrần Khảibỏlạichỗ kia.
Trần Khải sửng sốt một chút sau đó cười lắc đầu: “Không có nha, sợi dâychuyền này là ông nội tôi đặc biệt sai người làm, sau này liền để trong hộp đựngtrangsức.Làtôicólầnkhôngcẩnthậnlụclọithưphòngnênmớinhìnthấy,cònbị ông mắng cho một trận.”
“Đây là thuốc, uống theo hướng dẫn của bác sĩ, sau khi cô ấy tỉnh lại có thể đưacô ấy về nhà. Chú ý nhiều hơn đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi, cố gắng khôngđể cô ấy thức khuya, chăm sóc bản thân thật tốt.”
Trần Khải gật đầu, sau đó cười nói: “Sợi dây chuyền này là lúc ông nội tôi lúccòn sống mua được từ nước ngoài về, nói là muốn tặng cho bà làm lễ vật, bởi vìông đặc biệt rất thưởng thức bức tranh của bà.”
Trên mặt người phụ nữ vừa rồi còn có vẻ tuyệt vọng, lúc này lại lộ ra vẻ tươicười cùng lấy lòng, một bên bảo vệ cho chồng mình một bên cùng cảnh sát dâydưa không ngừng.
một chiếc áo khoác mỏng của mình, nhẹ nhàng khoác lên người Tô Linh, sau đóvươntay, vặn điều hòatrong xe lên.
MặcdùTrầnKhảivẫnđangmặcáocủabệnhviện,nhưngtrôngcậutatinhthầnvẫn rất tốt, vẫn rất hoạt bát.
Tô Linh đúng là đủ tiêu chuẩn của một họa sĩ truyện tranh tiềm năng, cô kể câuchuyện một cách rất ly kỳ và hấp dẫn.
TrầnKhảiđứngởcửanhìnthấyTôLinh,sữngsờmộtlúcmớiphảnứnglại,cậuta giơ tay chọc vào người Thẩm Tử Kiêu, sau đó bất ngờ hỏi: “Sao anh lại đemcon gái nhà người ta đến bệnh viện thế?”
Không khỏi khiến người ta có chút nghi hoặc cùng suy đoán.
Thẩm *gầy yếu, thanh niên bị hại, vô cùng yếu ớt* Tử Kiêu, cụp mắt suy nghĩ,lười biếng dựa vào một bên, nhìn hai người phía trước chỉ thiếu điều ôm nhaukhócrống, nhướng mắtnhìn qua, sau đóphụ họa: “Tuyệt vời.”
Hơnnữa,nghe nhưvậydường nhưsau nàyTrầnKhải đềuở lạibệnhviện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếuđãnhưvậy,tạisaosaunàylạibiếtbịmấtchứ.
“Hơn nữa sao anh không báo lại cho tôi một tiếng! Tôi còn sợ anh…” TrầnKhảinóiđếnđây,thởdài:“Maymàhômnayxuốngtầngtôigặpđượcanh,sauđó thừa dịp người của bố tôi không chú ý mới chạy tới.”
Nhưng giọng nói của cô cũng không còn thống khổ đáng thương như trước, trênmặt nở nụ cười nịnh nọt, khuyên nhủ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tử Kiêu dừng lại xe, quay đầu nhìn thoáng qua bên người Tô LinhKhiTôLinhngủ thiếpđi,lôngmày củacôcũng hơinhănlại,cô cuộntròn
Sauđóanhnângtaylên,nhẹnhàngkéođầucôvềphíamình,ômlấy.Tô Linh theo lực kéo của Thẩm Tử Kiêu, dựa vào người anh.
Tô Linh nghĩ lại hành động có chút kỳ quái vừa rồi của Thẩm Tử Kiêu, tronglòng đột nhiên hiểu rõ.
Ai muốn đến đây chơi chứ!
Vốn tưởng rằng rất khó khăn lắm mới có thể dừng lại, nhưng một lúc sau, cảmgiác đau đớn lại lan tràn, thật sự quá kinh khủng.
Khi vừa đi qua lối ra, Thẩm Tử Kiêu chú ý đến động tĩnh cách đó không xa.
Thẩm Tử Kiêu: “. ”
Người chồng vừa rồi còn tỏ ra kiêu ngạo, dường như bị xô nước dội qua, vẫn cốnở nụ cười trên mặt nhưng nửa ngày vẫn ấp úng không nói được câu nào, cúingười xuống mời điếu thuốc, giọng điệu lấy lòng nói: “Đồng chí cảnh sát, anhnhìn tôi đi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ làm việc trong một công ty, nếu bị báolên rằng tôi bị bắt vào cục công an, thật sự không tốt đâu.”
TrầnKhảigậtđầunhưgàmổthóc:“Tôilậptứcsẽđivềphòng.”Y tá nói xong mới vừa lòng quay người rời đi.
TrầnKhảinhẹnhàngthởra,sauđómớiquayđầunhìnThẩmTửKiêu,biểucảmkhổ sở nói: “Anh Kiêu, anh không biết mấy ngày nay tôi có biếtbao nhiêu thêthảm đâu. Bố tôi mấy ngày này đặc biệt phái nhiều người đến phòng bệnh theodõi tôi, rõ ràng đã tốt rồi thế mà lại không cho tôi ra ngoài.”
Tô Linh nghe được câu này của Thẩm Tử Kiêu, từ trong câu chuyện nhiệt huyếtsôi trào vừa rồi tỉnh lại, cô chầm chậm ở trên giường quay đầu lại, sau đó chộtdạ nói:
Tô Linh cuộn tròn thành một quả bóng, đáng thương ngồi co ro trên ghế phụ,hai tay áp chặt vào bụng, cố gắng giảm bớt một chút đau đớn.
Saukhingủmộtgiấctỉnhdậy,trạngtháicủacôđãtốthơnnhiềurồi,lúcnàyđang thoải mái híp mắt duỗi eo.
Trần Khải lớn lên bộ dáng mi thanh mục tú*, bình thường kiểu này thườngkhiến phụ nữ yêu thích. Giờ phút này lại còn ra sức làm nũng với người ta, lậptức khiến cho lời nói nghiêm khắc của y tá định nói ra cũng bị làm cho mềmlòng mà nhịn xuống.
TrầnKhảinghĩ ngợicaumày: “Hả?Sợidây chuyềnnàyở đâuravậy?”
TôLinhnghevậy,hơisửngsốt,sauđótheobảnnăngquayđầulại.
Nhưng sau khi mở điều hòa không lâu sau, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
ThẩmTửKiêunhắmmắtlại,đưatayvuốtchỗgiữalôngmày,nghiếnrăngnghiến lợi nói: “Chú ý lời nói của cậu.”
LưngTrầnKhảicóchútcứngđờ,mộtlátsauxoayngười,vẫycáiđuôisaulưnghướng nữ y tá làm nũng: “Vị y tá xinh đẹp này, tôi đã lâu không gặp bạn củamình rồi. Hơn nữa tôi đã khỏe lại rồi, lập tức có thể xuất viện rồi!
Thẩm Tử Kiêu tựa hồ cảm giác được Tô Linh có cái gì không đúng, cụp mắtxuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đang nói đến đoạn: cô gái thông minh xinh đẹp đã cứu một người đàn ôngyếu đuối vào thời khắc sinh tử, dựa vào sức mạnh và tốc độ của mình cô gái đãcứu mạng được người đàn ông trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Nói xong, anh bước đi, hướng đến phòng bệnh cách đó không xa.
ThẩmTửKiêunghenhữnglờiđókhẽnhướngmày,cũngkhôngphủnhận.“Anh Kiêu.”
ThẩmTửKiêuquayđầulại,nhìnthấyTrầnKhảinhảynhóttungtăngchạyvềphía mình, cậu ta còn dang rộng hai tay ra như muốn ôm lấy anh.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, không chút để ý nhìn qua, cùng Tô Linh đối diện,sau đó cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Kể chuyện xong rồi?”
Thẩm Tử Kiêu đang lái xe dừng một chút, sau đó đưa mắt nhìn Tô Linh, anhkhông nói gì, chỉ đưa tay gỡ tấm che nắng trên đầu Tô Linh xuống, nhẹ nhàngnói: “Ngủ đi.”
Lúc Thẩm Tử Kiêu quay về phòng thì Tô Linh đã tỉnh lại rồi.
TrầnKhảicólẽmấyngàynaybịnghẹnđếnkhóchịu,khócólúcđượcthảra,cảngười liền như con chim nhỏ nhảy nhót qua lại, đối với cái gì cũng cảm thấyhứng thú.
Tô Linh rũ mắt sau đó quay người.
Cặp đôi vừa rồi xảy ra tranh chấp trong hội trường, vẫn chưa bị cảnh sát bắt đi,nhưng tiếng cãi vã ồn ào ngày càng lớn, xung quanh cũng có một số người vâyxem.
“Vì thế tôi chớp thời cơ quyết đoán ngăn lại hai tên mưu đồ gây rối rồi tống cổchúng xuống xe, cứu được Thẩm Tử Kiêu bị trọng thương sắp ngỏm. Thẩm TửKiêu cực kỳ cảm động trước sự trượng nghĩa của tôi, khóc bù lu bù loa đòi báoân. Nhưng mà con người tôi trước giờ làm chuyện tốt ko cần hồi báo, từ chốiổng mấy lần rồi.”
Người vợ đứng bên cạnh cũng vội gật đầu phụ họa, người cảnh sát cũng tỏ vẻkhôngbiết làmsao mà giảiquyết haivợ chồng nhànày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dạ dày lúc thì đau nhói một trận, một lúc lại đỡ, nhưng càng như vậy càng hànhhạ người khác.
Đúng lúc này truyền đến giọng một người đàn ông hết sức quen thuộc
Y tá dường như thực sự bị Trần Khải làm cho vui vẻ, cười ra tiếng, sau đóbuônglỏngtayTrầnKhải,nói:“Vậycậuđiđi,mộtlátnữanhấtđịnhphảivềphòng nghỉ ngơi, biết chưa?”
Nữytábênnhíumày,vươntaybắtlấycánhtayTrầnKhải:“Cậulàbệnhnhâncủa phòng nào? Sao lại chạy xuống tầng một? Nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Linh có chút không hiểu: “Chỉ là bệnh bao tử mà thôi, không có phát sốt.”
ThẩmTửKiêungheTrầnKhảilảinhảikhôngngừngquátrìnhtìnhtoáncủamình, bình tĩnh gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi.”
Lúc này vừa lúc gặp đèn đỏ.
TôLinhnghevậy,lôngmàykhẽnheolại.
Tô Linh lập tức thay đổi thái độ, vươn tay kéo tay áo của anh, hạ giọng, cưỡngtừ đoạt lý nói: “Nhìn tôi làm gì! Tôi chỉ là kể chút chuyện làm cho tiểu thiếu giavui vẻ một chút thôi sao! Có giỏi thì anh kể đi! Thật là…”
Trong khi nói chuyện hai người đã ra đến cửa thì tiếng cãi vã cũng dần nhỏ lại.Thẩm Tử Kiêu buông tay ra, không để ý cười nhẹ một tiếng. Sau đó nói: “Đúngvậy.”
Từ nơi này đến bệnh viện lớn nhất ở trung tâm thành phố, đại khái cần gần nửagiờ.
Cảnh sát dường như đang cố nén lửa giận, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn:“Cô ở cửa hàng của người khác làm loạn, phá rối công việc làm ăn của người ta,cho dù cô cho rằng không sao, nhưng theo thủ tục, vẫn phải đi theo chúng tôi,đến văn phòng một chuyến.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.