Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Nhưng lời còn chưanóixong, thân hình liền bổ nhào về phía trước, Tiểu Thành lập tức quay đầu lại mắng: “Đệt! Thằng khốn nào……”

Tưởng Xuyên nắm chặtcôtaycô: “đitheo tôi.”

Cậu ta mạnh mẽ nuốt nửa câunóisau vào bùng, hắc hắc bò dậy, quay đầu nhìn về phía Tưởng Xuyên miệng còn ngậm nửa điếu thuốcđangđứng đằng sau: “anh, hóa ra làanhà.”

Tần Đườngkhônghề có ý này, Tưởng Xuyên cười khẽmộttiếng: “Chút tiền đó tôi vẫn có.”

Hiển nhiên đâykhôngphải là lần đầu tiêncôbé tới đây, vô cùng ngoan ngoãn lần lượt chào hỏi từng người.

Tần Đường bị nhìn đến mức kì lạ, nhịnkhôngđược hỏi: “anhcười cái gì?”

Ngày hôm sau tỉnh lại, trờiđãtrở nên trong xanh, tới buổi chiềuthìđãhoàn toànkhôngnhìn ra dấu vết của cơn mưa lớn đêm qua nữa.

Tưởng Xuyên cười: “Vậy về sau em có thể hỏi lại mà.”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường hỏi: “Tò mò chuyện của tôi saokhôngtới gặp trực tiếp tôi mà hỏi?”

Tưởng Xuyên cho rằngcôkhôngmuốnđi, “khôngđithìthôi.”

Ngoài sân vô cùng tiêu điều, ba căn phòng chính là dùng bùn đắp sửa chữa lại thành nhà ở. Gia đình họ lấy ra những món ăn tốt nhất để chiêu đãi hai người. Tần Đường hỏi Triệu Tiểu Dương: “Em muốn học trung họckhông?”

Tay Tần Đường bám lên vai Tưởng Xuyên, cúi đầu đứng vững lại.

Tần Đường chớp chớp mắt: “Lừa đảo tiền quyên góp?”

Tưởng Xuyên cười: “Cháu thử hỏi cha cháu xem có được haykhông?”

Tần Đường sờ sờ bím tóc củacôbé, khom lưng nhìncôbé cười: “Em tên là Từ Từ phảikhông?”

“..........”

Tần Đường ngồitrênghế, hỏi vu vơ: “Sao Triệu Kiến Hòa lại phải vào tù?”

Tưởng Xuyênđitới nhìn, đột nhiên trong đầu xuấthiệnmộtmảng kí ức mơ hồ, hình nhưđãtừng cómộtcôbé như vậy…………

Tần Đường: “rõrànganhcó cười.”

Tần Đường tới bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt lôi kéo taycôhỏi: “Chị ơi, khi nàothìem có thể về nhà ạ?”

Tiểu Thành và Lữ An cũngđãsửa xong kính cửa sổ ở tầng 1.

Tần Đường bóc vỏ kẹo ra, đưa tới đút cho Từ Từ: “Em có muốn ănkhông?”

Nhưng chờ cả đêmcôcũngkhôngtới tìm.

Từ Từ từ lúc lên xe vẫn luônnói: “Chú ơi, có thểkhôngđibệnh việnkhôngạ?”

Cao nguyên đất vàng, đường núi gập ghềnhnhỏhẹp, toàn gỗ mục và tạp vật.

Tần Đường biểu đạt ý tứ là mìnhsẽgiúp Triệu Tiểu Dương học cao trung, học đại học, cả nhà Nguyệt Nguyệt lại hết khóc rồi cườinóilời cảm tạ.

Khu nhà tiểu học duy nhất trong thôn chỉ làmộtcăn hầm trú ẩm cũ bằng đá được phân thành 3 phòng, bảng đen và bàn ghế mới được đưa vào từ lần trước khiến chỗ này trông khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn thiếu thốn như cũ.

“Em cảm thấy chút tiền thuốc men này tôikhôngtrả nổi?”

Tần Đường vẫn ngồi imtrêncái ghếnhỏ,khôngnhúc nhích.

Tào Thịnh duỗi tay muốn bế Từ Từ, nhưng tiểu nha đầu thân hình lại uốn éo né tránh, duỗi tay hướng về phía Tưởng Xuyên: “Con muốn chú bế cơ.”

côlại gầnmộtbước, khép chân cuốn váy lại, ngồi xổm xuống cùng Tiểu Thành, Tiểu Thành vội vàngđitìm chocômộtcái ghếnhỏ.

Thế núi hơi nghiêng, Tưởng Xuyên nắm chặt cổ tay Tần Đường để phòngcôngã.

Tiểu Thành do dựmộtchút, phân vânkhôngbiết có nênnóihaykhông, nhưng hình nhưanhTưởng cũngkhôngbảo làkhôngđượcnóinhỉ, cho nên liền trả lời: “Lừa đảo.”

Tưởng Xuyên vừa nghĩ vừa cười thành tiếng.

Mấy năm nayđiqua nhiều nơi nghèo khó mới thấy được để tồn tại bọn họ phải cố gắng đến mức nào. Tần Đường nắm chặt bả vai Nguyệt Nguyệtnói: “Nguyệt Nguyệt, tin chị,anhtrai em nhất định có thể đến trườngmộtlần nữa.”

Trước mặt Tần Đường cũng cómộtchén,côcầm lên uống mấy ngụmnhỏ, hương vịkhôngtệ. Tưởng Xuyên vốn định nhắc nhởcôrượu khá nặng, chỉ nên uống nhâm nhi, nhưng nhìn thấy vành tai mềm mềm trăng trắng củacôbắt đầu ửng hồng, liền quay đầu tiếp tục uống rượu với cha Nguyệt Nguyệt, giả bộkhôngnhìn thấy gì, cũng nuốt luôn mấy câu nhắc nhở xuống.

Cha Nguyệt Nguyệt mang bình rượu lâu năm của mình ra chiêu đãi bọn họ, Tưởng Xuyên uống với ông ấy vài chén, khá nặng.

côbé cònnhỏ, sau khi ở bệnh viện vài hôm, y tá mangcôbéđilàm các loại kiểm tra,côbé nghekhônghiểu những lời bác sĩnóinhưngcôbé lại nghenóiđược, ở chỗ nàymộtđêm tốn rất nhiều tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên hỏi: “Có bị bắt nạtkhông?”

Tiểu Bạch và Từ Bằng cũng muốnđitheo, nhưng Tưởng Xuyên ngại phiền phức nênkhôngđồng ý.

anhbước lênmộttảng đá lớn, khom lưng, tay đặttrêneocô, dùngmộtchút sức liền dễ dàng ômcôđứng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Thành: “...........”

Đáng giận nhất là, tiền đó vốn là để giành cho những người cần tiềnđichữa bệnh gấp, cho mấy đứanhỏvùng núiđimua chút đồ dùng học ập, cho những ngườikhôngthểđihọc tiếp vìkhôngđủ tiền học phí…

Thôn dân đối với hai người vô cùng nhiệt tình.

Sau đóthìxoay người rờiđi.

Ba ngày sau.

Tần Đường nhíu mày, hóa ra là như vậy.

Từ Từ đương nhiên là muốn ăn, cả đườngđingoan ngoãn ăn kẹo,khôngnáo loạn nữa.

Tần Đường hỏi tiếp: “Chuyện nàythìliên quan gì đến Tưởng Xuyên?”

Tưởng Xuyên cong môi, đưa tay đón lấycôbé, Từ Từ hôn chụtmộtcáitrênmáanh, mang theo hương vị ngọt ngấy của kẹo, Tưởng Xuyên dùng mu bàn tay lauđi.

Từ nhà Nguyệt Nguyệtđira, Tần Đường nhìn về phía núi rừng tối đen như mực, gần nhưkhôngcómộttia ánh sáng nào cả,thậtkhôngbiết làm sao màđi.

Tưởng Xuyên từ Trấn Ba trở lại, cùng về còn có Tào Thịnhđãgặpmộtlần ở Du Lâm. Trong lòng Tào Thịnh làmộtcôbé tầm 3-4 tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt rất to và sáng, khuôn mặtnhỏtrắng nõn, trông vô cùng đángyêu.

Tần Đường hỏi bé: “Em nhớ nhà sao?”

Tiểu Thànhnói: “Đúng thế, hơn nữa còn là rất nhiều.hắnta vốn cũngkhôngphải người tốt gì cho cam, nhưng lại đứng ra làm nhà từ thiệnđinhận tiền quyên góp của mọi người. Bao nhiều tiềnthìemkhôngbiết nhưng nhất địnhkhôngphải con sốnhỏ. Số tiền đó bị Triệu Kiến Hòa cùngmộtđám người nữa ăn sạch, chỉ để lại chút ítđilàm từ thiện khiến mọi thứđãthiếu thốn nay càng thêm thiếu thốn.”

Nhà Nguyệt Nguyệt ở khá xa, muốn trở về phải mất đến 40 phút, hơn nữa đường rất khóđi, ban đêm dường như hoàn toànkhôngcó ngườiđilại.

“..........”

Tần Đường ôm Từ Từ ngồi lên đùi mình, Từ Từ thấy kẹo trong taycôlập tức cười vui vẻ: “Cho em ạ?”

A,mộtcôbé hay khóc nhè…

điquamộtgia đình nông hộ, lúcđiqua đường núi, đường bắt đầu gập ghềnh khóđi, dẫm dưới chân là cỏ dại, có cảm giác rung động nhènhẹ, Tần Đường có chút khẩn trương: “sẽkhôngcó rắn chứ?”

Tần Đườngkhôngbiếtanhđãđứng đằng sau nghe được bao lâu, nhưng dù sao cũng là mình ở sau lưng người ta dò hỏi chuyện của người ta, lại còn bị đươngsựbắt quả tang tại trận, nên mặt hơi đỏ lên, ngửa đầu nhìn Tưởng Xuyên: “Lúc ở Du Lâm có hỏi nhưnganhkhôngnói.”

Triệu Kiến Hòa cũng cười nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt.

Tay Tưởng Xuyên càng ôm chặt hơn, khàn giọng hỏi: “Nếukhôngbuôngthìsao? Emsẽkhóc à?”

Đúng lúcđiđến chỗ ngoặt, Tần Đường dừng lại trong giây lát, cuối cùng quyết định xoay ngườiđihướng khácthì… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường ở lại nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm.

“Ngoan.”

Tần Đường quay đầu lại, bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Có việc gì?”

Cơm nước xong xuôi, Tưởng Xuyên lại nhận ra Tần Đườngđãvài lần cắn đũa nhìn mình trong suốt bữa cơm thế làanhcho rằngcôcũng muốnđi.

Tào Thịnh xoa đầucôbé, dịu dàngnói: “Chạy nhanhsẽbị ngã rất đau, Từ Từ có sợ đaukhông?”

Triệu Phongđãthấycô.

Tần Đường chuẩn bịđilàm thủ tục xuất viện cho Nguyệt Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhắc nhở Tưởng Xuyên: “Mấy hôm trước tới đây tôi gặp Triệu Phong và Triệu Kiến Hòa, mấy người bịanhđánh cũngđangnằm ở đây.”

Triệu Phong cười cười: “khôngcó gì, chỉkhôngngờ lại có thể gặp lại thôi. Tưởng Xuyên xuống tay quá độc, mấy ngườianhem của tôi đều phải nằm viện cả rồi.”

Tưởng Xuyên giật lấy hóa đơn trong taycô: “Để tôiđi.”

Tiểu Thành nhảy xuống xe: “Đúng vậy, bình thường cũng hay có, nhưngthậtra có rất nhiều đồ hoàn toànkhôngdùng được, bọn em chỉ có thể chọnmộtít đồ hữu dụng mangđi.điđượcmộtchuyến đúng làkhôngdễ dàng, vừa tốn tiền vừa tốn sức.”

Tần Đườngđitheo phía sau: “Tôiđicùnganh, còn có tiền thuốc vẫn chưa thanh toán xong nữa.”

Tưởng Xuyên hút thuốc: “Tùy tâm trạng.”

Nguyệt Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên rồi ạ,anhtrai em thông minh hơn em nhiều.”

Triệu Phong xua xua tay: “khôngcần khẩn trương, tôi chỉ thuận miệngnóithế thôi, tiền cũngđãtrả hết rồi, bọn tôi tạm thờikhôngcó gì mâu thuẫn cả,sẽkhôngvô duyên vô cớ tìmanhta gây chuyện đâu.”

Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau, vịn cửa sổ, lưu luyếnkhôngrời nhìn thành phố lớn này.

……..

Quả nhiên là đồ bại hoại, lợi dụng lòng tốt của nhiều người như vậy, bảo sao xã hội này càng lúc càng lạnh lùng.

Tần Đườngđitới giúp đỡ tháo dây buộc, Tiểu Thành thấytrêntaycôvẫn còn cuốn băng, vội đoạt lấy dây trong taycônói: “Tay chị vẫn cònđangbị thương, chịkhôngcần tới, chỗ này cứ để em.”

Tưởng Xuyên bỗng nhiên dừng bước, Tần Đườngkhôngchú ý, mũi liền va mạnh vào lưnganh, đau đến tê rần, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tưởng Xuyên.

trênđường, Tần Đườngnóivới Nguyệt Nguyệt: “Hai ngày nữasẽmang em về nhà.”

Tần Đường: “..........”

“Tần tiểu thư.”

Tần Đường: “.........khôngcó.”

Từ Từ gật đầu: “Vâng ạ.”

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Xuyên lái xe tới bệnh viện, Tần Đường và Từ Từ ngồi ở ghế sau, còn Tào Thịnh ngồi ở ghế phụ.

Trong bóng đêm,côđụng phải thân thể Tưởng Xuyên, hô hấp của hai người hòa quyện,mộtnặng nềmộtnhẹnhàng, cả hai đều phảng phất hương rượu.

…………

“Có tôi liền bắt vài con hầm canh cho em uống.”

Cònđangtập trung, lại nghe Tiểu Thành ghé sát vàonóithầm: “Thực ra Triệu Kiến Hòa bị phán tới mười mấy năm tù cơ, nhưngkhôngbiết vì sao lại được thả ra sớm như vậy… Em nghĩ, vụ đâm xe lần trước nhất định là do Triệu Kiến Hòa dở trò.”

Tần Đường liền hoảng hốt, lại ngheanhnóitiếp:

Tưởng Xuyên thấp giọng ừmộttiếng.

Tưởng Xuyênđiđược vài bướckhôngnghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn, thấycônương kia vẫnđangđoan đoan chính chính ngồitrênghế, đến cái mông cũngkhôngthèm dịch chuyển, ánh mắt liền trầm xuống: “Tần Đường, tôi có chuyện muốnnóivới em. Lại đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc chạng vạng lái xe trở về nghĩa trạm vừa vặn gặp Tiểu Thành lái xe ba bánh trở về,trênxe chất đầy bao tải lớnnhỏ.côthấy thế hỏi: “Lại có ai nào gửi đồ đến sao?”

Tần Đường nhìn về phíaanhtrai của Nguyệt Nguyệt, làmộtcậu bé tên là Triệu Tiểu Dương, vóc dángkhôngcao, làn da đen bóng, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Từ Từ bịyêucầu nằm viện, Tào Thịnh đương nhiên ở lại để trông nom, Tần Đường cùng Tưởng Xuyên mang Nguyệt Nguyệt trở lại nghĩa trạm.

Tần Đường cầm hóa đơnđithanh toán viện phí, ởtrênhành lang tình cờ gặp được tên cầm đầu hôm đó,cônhớrõhắnta tên là Triệu Phong, bên cạnhhắnta cómộtngười đàn ông nữa, vết sẹo chỗ mi tâm thoạt nhìn vô cùng hung dữ.

Thắng khốn nào dám đá vào lưng ông!

Tưởng Xuyên lại cười to.

Trong thônkhôngcó chỗ ở, bọn họ hôm nay ở lại gian phòng duy nhất củamộtcôgiáo trong thôn.

Tần Đườngkhôngphản bác, bởi vì, việc đó chỉ sợ mới là bắt đầu mà thôi.

Nguyệt Nguyệt rất vui, ôm lấy mấy quyển sách mới được Tần Đường mua cho, cười thỏa mãn.

Tưởng Xuyên nhìncôchăm chúmộtlát,nói: “Ngày mai tôisẽđiTrấn Bamộtchuyến, em có muốnđicùngkhông?”

Cánh tay Tưởng Xuyên vẫn vòng qua eocô, bàn tay to lớn hữu lực nhéo eocômộtcái, hô hấp Tần Đường liền cứng lại: “anhbỏ tay ra!”

Tần Đường mang theo máy ảnhđikhắp nơi chụp ảnh, chỗ này thựcsựrất nghèo, nghèo đến mức làm cho người ta chua xót.

Tần Đường cắn môikhôngnói, cảm thấy mìnhđangbị trêu chọc.

Tạm thời?

Tần Đường lấy từ trong túi ramộtcái kẹo m*t,côghé sát vào lưng ghế phụ,nhỏgiọng hỏi Tào Thịnh: “Có thể chocôbé ăn kẹokhông?”

Tào Thịnh ở lại đâymộtđêm, đây là Tần Đường từ chỗ A Khởi mà biết được. Từ Từ bị bệnh tim bẩm sinh, Tào Thịnh là mang congáitới Tây An để khám bệnh.

Tiểu Thành hạ giọngnói: “anhTưởng vốn làm việc cho Triệu Kiến Hòa, Triệu Kiến Hòa cũng rất tin tưởnganhấy,thậtkhôngngờ việc mình bòn rút quỹ lại chính là doanhTưởng khai ra, đây chính là phạm pháp, chắc chắnsẽphảiđitù… Vốn dĩ Triệu Kiến Hòa cũng có bạngái, bạngáicòn là quan nhị đại, nhưng cũng vì việc này nênđãliên lụy đến cả nhàcôta, chacôta cũng vì vậy mà ngã ngựa… Thực ra cũngkhôngtính là liên lụy, vì nhàcôả kia cũng là tham quan…nóichung là đây chính làmộtân oán lớn.”

Từ Từ chu môi, có chútkhôngvuinói: “Vì saokhôngđược chạy ạ?”

Lần nàyđinúi Dương Quyển chỉ có Tần Đường và Tưởng Xuyên.

Chương 17

Tưởng Xuyên bật cười: “Có…”

Triệu Tiểu Dươngnói: “Muốn ạ.”

Tần Đường vỗ tay phủ bụi,khôngtiếp tục nữa..

Tần Đường cuối cùng cũng động đậy, nhưng chỉ là xoay người lại nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Có chuyện gìthìnóiđi.”

Mà mấy đứa trẻ bên trong đứa nào đứa nấy quần áo đều cũ nát, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, như những ngôi sao trong căn cầm trú ấm tối tăm.

Tưởng Xuyên cười nhạomộttiếng: “Đệt cái đầu cậu!”

Tần Đường cảm thán: “Mỗi ngày Nguyệt Nguyệtđihọc đều phảiđiquađilại chỗ này sao?”

côbé từ trong lòng Tào Thịnh nhảy xuống,đangmuốn chạyđithìbị Tào Thịnh ngăn lại: “Từ Từ ngoan,khôngđược chạy.”

Bệnh viện người đến ngườiđitấp nập, bọn họ cũngkhôngthể làm gì được.

“Lại đâymộtchút.”

Tần Đườngkhôngtiếp tục để ý nữa, nhanh chân rảo bước rờiđi.

Tưởng Xuyên nhìncô, môi hơi cong lên: “Nhớ tớimộtcôbé hay khóc nhè.”

Tới bệnh viện, Tần Đường bế Từ Từ xuống xe, tiểu nha đầu vẫn vô tư l**m kẹo que, đôi mắt to hơi híp lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

“Vậy Triệu Phongthìsao?”

Tần Đường cầm taycôbé, tiểucônương làn da ngăm đen, ngón tay thô ráp vì ở trong núi rất nhiều trẻ con từnhỏđãphải làm việc giúp đỡ gia đình, mà Tần Đườngthìlại được nuông chiều từ bé,côchưa bao giờ trải qua cảm giác sinh hoạt khổ sở, lại càngkhôngbiết cảm giáckhôngcó tiền là thế nào.

Tiểu Thành ngồi xổmtrênmặt đất, vừa dỡ đồ vừanói: “Triệu Phong í à……”

Hồi còn bé Tưởng Xuyên cũng ở trong núi, khi đó nhà cũng nghèo,đihọc cũng phảiđiquamộtđoạn đường núi rất dài. Đứanhỏtrong núi đứa nào đứa nấy cũng đều nhanh nhẹn linh hoạt như khỉ, có vấp ngã thế nào vẫn có thể bò dậy màđitiếp,khônggiốngcôgáimềm phía sau.

“......... Tôikhôngcần.”

Tần Đường cười: “Ừ,anhtrai em học rất giỏi phảikhông?”

Từ Từnói: “Sợ, nên Từ Từsẽkhôngchạy nữa.”

Từ Từ: “Nhưng chú mới là người lái xe nha.”

Trở lại núi Dương Quyển, thôn dân và mấy đứa trẻ vẫn như lần trước đứng ở cửa thôn để nghênh đón, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cha mẹ vàanhtrai của mìnhthìliền vội vàng chạy tới.

Tần Đườngkhôngcó giãy ra, cẩn thận dẫm theo dấu chân Tưởng Xuyên màđi.

Ngón tay Tần Đường khẽ nhúc nhích, cúi đầu,khôngtrả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đườngđitìm bác sĩ chủ trị của Nguyệt Nguyệt, bác sĩnói: “côbékhôngsao cả,côcó thể làm thủ tục xuất viện bất cứ lúc nào. Đến lúc cắt chỉthìnhớ đến tái khám lạimộtlượt luôn là được.”

Tần Đường: “Tôi hỏithìanhsẽnóisao?”

Tào Thịnh: “Có thể.”

Tần Đường bình tĩnh hỏi: “anhmuốn làm gì?”

Nguyệt Nguyệt có chút thấp thỏm, cúi đầu,nhỏgiọngnói: “Vâng, với lạimộtbuổi tối ở đây tốn rất nhiều tiền, tiền này có thể đủ đểanhtrai em đóng học phí rồi….”

Tưởng Xuyên: “khôngcó gì.”

anhlấy điện thoại ra, dựa vào ánh sáng từ màn hình di động nhìn xuống đất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17