Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
anhđira ngoài, lúc ra đến nơi, chuẩn bị đóng cửa bỗng quay đầu lại hỏi: “trênngười em có xịt nước hoa à?”
anhđixuống nhà lấy dụng cụ.
Đây là lọ nước hoa duy nhất của A Khởi, là bảo bối củacôấy.
Tần Đường cầm lấy lọ nước hoa nhét vào tay A Khởi: “Cầmđi, ở nhà chị vẫn còn nhiều.”
A Khởi kinh hỉnói: “Lọ nước hoa nàythậtlà đẹp. Lần trước emđãthấy nó ởtrênTV.”, sau đó hỏi: “Em có thể mượn xemmộtchút đượckhôngạ?”
Tần Đường mờ mịt: “Hả?”
Tần Đường: “Chắc chắn. Chuyện này còn cần phải do dự sao?”
anhở trần,khôngmặc áo, chỉ mặcmộtchiếc quần dài,đira cửa xem xét tình huống.
Tưởng Xuyên tay đỡ cánh cửa, thử kéo ra kéo vàomộtchút, lại lấymộtcái đinh, quay lại nhìncô, ánh mắt đen láy mà trầm lặng: “Em muốn giúpanhNguyệt Nguyệt tiếp tụcđihọc?”
Tưởng Xuyên mang theo hòm dụng cụ lên lầu, Tần Đường vẫn ngồitrêngiường, chăn cuộntrênngười, ngồi co thànhmộtđống, đầu gác lên đầu gối, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú hòm dụng cụ trong tayanh: “anhphải sửa trong bao lâu?”
Đợimộtlát liền có tin nhắn trả lời:
côchậm rãi quay đầu lại, ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Tưởng Xuyên thấy vậy khàn giọng hỏi:
Còn sau lưngthìsao?côđãtừng nghe thấy bọn họ mắng mình như thế nào.thậtra bọn họ vẫn luôn trách cứcô, chưa từng tha thứ chocô.
“Ừ.”
Ở dưới lầu, Lữ An và A Khởi ra khỏi phòng, A Khởi rụt cổ hỏi: “anhLữ, nếu trời mưathìphòng em liệu có bị nước tràn vàokhông?”
Tần Đường đột nhiên hiểu được lý do vì sao Tưởng Xuyên bỗng nhiên trở nên tốt bụng như vậy, chắc là vì 87 vạn kia, “Tôi muốnđirất nhiều chỗ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chắc cũng chỉ tầm đó thời gian thôi.”
“Tỉnh rồi?”
Khoảng thời gian trước, cómộtlầncômượn máy sấy của A Khởi quênkhôngtrả, A Khởi lên phòng tìmcôthìthấytrênbàn cómộtlọ nước hoa Chanel màu xanh nhạt, thân bìnhnhỏgọn tao nhã, vô cùng đẹp.
“Tần Đường.”
Tưởng Xuyên vẫnkhôngmặc áo,trênngười chỉ cómộtcái quần ngủ dài màu đen, eo rất thon, cạp quần hơi trễ, có thể nhìnrõđường cong của hai khối cơ bụng dưới cùng kéo dài xuống rồi biến mất sau cạp quần, cơ bắp nổirõtừng múi, vô cùng hữu lực.
Người congáitrong lòng vô cùng mềm mại và ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thuộc vềcô, vô cùng dễ chịu. Tưởng Xuyên đột nhiên nhớ tới lần trước khi A Khởi lần đầu dùng thử nước hoa, hình như xịt hơi nhiều nên bị Tiểu Thành cười nhạo, khi đó, A Khởiđãhỏianh: “anhTưởng,thậtsựmùi nồng lắm sao?”
……..
Tiểu Thành và Tiểu Bạch cũngđiđến, Tiểu Bạch bước vào phòngnói: “Để tôi giúpcôdọn dẹp lạimộtchút, dù sao tối cũng cần phải có chỗ ngủ mà.”
cônhìnanh: “Nhưng gió rất lớn.”
Lúc nãy vừa từ trong mơ tỉnh lại, cả người vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.
Mặt A Khởi đỏ lên, thấp giọngnói: “Việc này sao được ạ…… Lọ nước hoa này nhất định rất đắt.”côấy vừanóivừa vuốt thân lọ nước hoa, dường như có thể ngửi được mùi thơmnhẹnhàng trongkhôngkhí, nhưng trước khiđivẫn lưu luyến đặt lọ nước hoa xuống.
“Vẫn thế,khôngbiết bao giờ mới tỉnh lại được. Bác sĩnóicó thể là ngay mai, có thể là ngày kia….nóichung là nhất địnhsẽtỉnh lại. An An, nghe mẹnói, con đừng cảm thấy tội lỗi, chuyện nàykhôngphải lỗi của con, con biết chưa?”
Tưởng Xuyên ừmộttiếng, “Nhưng thời gian em ở đây chắc cũngkhônglâu, nếu em muốnđithìtôi đương nhiên phải sắp xếp.”
Tần Đường tắm rửa xong, như thường ngày đứng ởtrênhành lang nhắn tin. Ít nhất hai ngàymộtlầncôđều nhắn tin bình an về cho mọi người trong nhà, nếukhôngba mẹcôchắc chắnkhôngđồng ý đểcôchạy ra ngoài nhiều như thế này. Nhắn tin xong,côcất điện thoạiđi.mộtlát sau lại cầm điện thoại lên:
đã5 năm rồi, saoanhấy vẫn chưa tỉnh chứ?
A Khởi đỏ mắt quay lại, Tần Đường nhìncôấy cười cườinói: “Lần sau chịsẽcho emmộtlọ khác mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng về số tiền kiathìTưởng Xuyên lạikhônghề nhắc tới, hai người giống nhưđãđạt đượcmộtthỏa thuận nào đó.
Tưởng Xuyên cười: “khôngcó gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở emmộtchút, cómộtsố việckhôngphải cứ em muốn là liền có thể làm.”
Tần Đường nghĩmộtlát,nói: “Nguyệt Nguyệt khôi phụckhôngtệ, mấy ngày nữa là có thể trở về rồi. Đến lúc đó tôi muốn đến núi Dương Quyểnmộtchuyến nữa.”
Lữ Anđitìm dụng cụ để gia cố lại cửa sổ chocôấy, áng chừng độ rộng của hành lang,nói: “Chắc làkhông.”
côđẩy Tưởng Xuyên ra, im lặng vài giây mớinói: “anhđạp cửa?”
Tần Đường nghi hoặc hỏi: “khôngphảianhnóimộttuần chỉđitối đa hai chuyến, hoặc là ít nhất hai ngàymộtchuyến nếuanhcó xe sao?”
Trong phòng rất tối, Tưởng Xuyên dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài chiếu vàođiđến bên mép giường, chính xác nắm được cổ taycô. Nhưng ngoài dự đoán,côlại túm ngược lại tayanh, gắt gao nắm chặt lấy, như làđangbắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình vậy.
Tưởng Xuyênnói: “Bây giờ là 5h sáng rồi.”
anhxoay ngườiđira ngoài, cũng đóng luôn cửa lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường ngồi ởtrêngiường, cái đầu rồi bù quay lại nhìn Tưởng Xuyên, ánh mắt đỏ lên, rồi lại nhìn đến cánh cửa bị đạp hỏng đằng sau: “anhphải sửa lại cửa cho tôi.”
A Khởi vội lắc đầu: “khôngcần ạ, em chỉđangxót tiền thôi. Lọ nước hoa kia thựcsựrất quý giá.”
Hai hôm nay Triệu Phong liên tục mang người đến đập phá đồ đạc, cửa sổ đều bị phá hỏng cả, cửa kính bị vỡ cũng chưa kịp thay, cửa sổ gỗ bị gió thổi đến đập vào vách tường, vang lên những tiếng vang lớn.
Tần Đường cắn môi,côkhôngbiết.
Tưởng Xuyên nhớ tới hương thơm nhàn nhạttrênngườicô,khôngbiết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, ánh mắt nhìn lướt quamộtđống chai lọ mỹ phẩmcôđểtrênbàn,khôngcó nước hoa, liền nhàn nhạt cười: “khôngcó gì.”
Tần Đường gật đầu: “Cũngkhôngphải chỉ làmộtmình đứa bé ấy.”
Gõ liên tục vài tiếng mà bên trong vẫnkhôngcó phản ứng.
Tưởng Xuyên có chút bất đắc dĩ, cười khẽ: “Được rồi, là tôi đá hỏng, tôi sửa.”
Cửakhônghỏng nặng lắm nên sửa cũng rất nhanh. Tưởng Xuyên thu dọn hòm dụng cụ, bên ngoài cửa sổ trời vẫn khá tối, phải mấtmộtlúc nữa mới thấy hừng đông.
Tưởng Xuyên đứng dậy, dựa vào chút ánh sáng lờ mờ bên ngoàiđitới bật đèn.
Tần Đường: “.............”
Tần Đường ngồitrêngiường, vài giây sau mới hiểu được ý của Tưởng Xuyên, mặt chậm rãi đỏ lên,nhỏgiọng mắng vớikhôngkhí: “Lưu manh!”
Tưởng Xuyên sửng sốt, nhưng lập tức liền bình thường trở lại, thấp giọngnói: “Tần Đường, tỉnh lạiđi!”
Đêm này bầu trời rất trong, có thể nhìnrõnhững ngôi sao lấp lánh. Tần Đường ngửa mặt nhìn chằm chằm những ngôi sao đó.
Tưởng Xuyên ngủkhôngsâu giấc,đãsớm tỉnh lại.
Tần Đường đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, th* d*c.
“Trong nửa tháng có thểđihếtkhông?”
Chương 16
Lúcđiqua phòng Tần Đườngthìliền phảng phất nghe được vài tiếng kêunhỏ, vô cùng thống khổ. Bước chânanhdừng lại, thanhâmkia xuyên qua mưa gió truyền thẳng vào tai, đột nhiênmộttiếng kêu sợ hãi vang lên,anhlập tứckhôngchút do dựđiđến gõ cửa: “Tần Đường.”
………
Tưởng Xuyên nhìncôchăm chúmộtlúc,điđến bên cạnhcô,nói: “Lần tới em muốnđitới chỗ nàothìhãynóitrước với tôimộttiếng.”
Ngoài cửa, bầu trờiđãkhôngcòn trong trẻo như lúc trước nữa, mà thay vào đó là mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét.
Tần Đường cười: “Nếu em thíchthìtặng nó cho em đấy.”
Nhìn những mảnh vỡ của lọ nước hoa rơi đầytrênmặt đất, A Khởi vô cùng đau lòng, Tần Đường gọicôlại: “A Khởi.”
Cho nên, ở các khu xa xôimộtchút,mộtnăm có tới hai sinh viên đại học, làmộtđiều rất đáng kiêu ngạo.
Còn những đứa trẻ gặp phải tình cảnh giống như thế,khôngcó tiền học phí nênkhôngthểđihọc.
Tưởng Xuyên: “Em chắc chắn?”
“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyênđilên cầu thang, vừa vặn nhìn thấycôđangngẩng đầu, cần cổ trắng nõn rất đẹp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vàokhôngtrung đến nỗi hàng mi dày cũngkhôngrung động dù chỉmộtchút, cả người thoạt nhìn chìm trong bi thương.
anhvội đỡ Tần Đường ngồi dậy dựa vào lòng mình,mộttay để ở eo kia, tay kia bóp bóp khuôn mặtcô: “Này!!”
Có ngườiđãtừngnói, mỗi ngôi saotrênbầu trời đại diện chomộtlinh hồn bị mấtđi.
“Ác mộng?”
Gần như mọi người đềunóivớicô, việc kiakhôngphải lỗi củacô, nhưngthậtra bọn họ chỉ làđangan ủicô, hoặc là e ngại mặt mũi ba mẹcônên mới phải bất đắc dĩnóinhư vậy mà thôi.
Chờ A Khởi dọn xong phòngthìcũng đúng lúc dì Quế gọi mọi người đến ăn cơm.
An An là nhũ danh củacô.
mộttrận mưa to sắp đến.
côtìm đề tàinóichuyện: “Nguyệt Nguyệtnóicôbé còn cómộtngườianhtrai, học xong cấp hai liền dừng bởi vìkhôngcó tiền đểđihọc nữa, phải ra đồng làm việc đượcmộtnăm rồi.”
Tưởng Xuyên vẫn tập trung vào công việc trong tay, đến đầu cũngkhôngquay lại: “Ừ, rất nhiều hộ nghèo trong núi đều gặp phải tình trạng này. Sau khi 9 năm giáo d·ụ·c phổ cập miễn phí kết thúcthìrất nhiều học sinhkhôngcó đủ tiền học phí đều phải nghỉ học, hoặc là cả đợi làm việc trong núi, hoặc là ra ngoài làm việc chân tay kiếm tiền. Số người có thể học tiếpkhôngnhiều lắm.”
Xung quanh tối đen như mực,côcái gì cũngkhôngnhìn thấy, chỉ thấy người mìnhđangdán lênmộtlàn da vô cùng nóng khác, khuôn ngực dày rộng, người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở phái mạnh,đangôm lấycô. Người đàn ôngkhôngtính là quen thuộc nhưng cũngkhônghẳn là xa lạ, vậy mà lại mang đến chocôcảm giác an toàn lạ thường.
Tưởng Xuyên mím môi, đột nhiên dừng lại, sau đó đưa chân đá thẳng vào cửa phòng, loảng xoảngmộttiếng, cửa phòng lập tức mở ra.
Giây tiếp theo,cônghe được tiếng “rầm rầm rầm”, là tiếng vật nặng va chạm, sau đóthìcó người gọi têncô.côkhôngbiết đây là mơ hay là thực nữa.côkhôngtỉnh nổi.
Mặt Tần Đường chậm rãi nóng lên, vội cúi đầukhôngnhìn nữa.
Tần Đường hỏi: "Vậy đêm nay phải làm sao bây giờ?”
Lữ An vừa cố định cửa sổ xong, thò mặt ra hỏi: “Sao vậy? Lúc nãy hình như tôi ngheanhgọi Tần Đường, còn có tiếng đá cửa,anhsẽkhôngvội vàng đưa mình đến tận nơi như thế chứ?”
Tần Đườngkhôngvội vàng tránh ra, đầu lẳng lặng dựa vào lòng bàn tayanh, cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng cao mới khó chịu di chuyển.
Rất lâu rồi Tần Đườngkhônggặp ác mộng, trong mơ, từng hình ảnh vụn vặnhiệnlên trong đầucô, chỉ xuấthiệnchớp nhoáng. Mà hình ảnh cuối cùng chính là cảnh chiếc xe lăn xuống vực, loại cảm giáckhôngtrọng lực này khiếncôhoảng sợ,khôngnhịn được hét lênmộttiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến mức gay mũithìkhông, nhưng thựcsựkhôngđược dễ chịu như thế này.
Trong bóng tối, dường như có thể cảm nhận được Tưởng Xuyênđangcười khẽ: “Ừ.”
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Trời sángthìsửa.”
Tần Đường chậm rãi khép miệng lại, yết hầumộtlúc saumộtthốt ra đượcmộtchữ: “Ừ.”
Mưa to tầm tã trút xuống, bầukhôngkhí tràn ngập hương vị ẩm ướt mà sạchsẽ, gió lớn lùa vào từ cánh cửa sổđangmở toang, cơn gió mát lạnh thổi tới khiến Tần Đường tỉnh táo lại.
“Mẹ ơi, Chu Kỳ tỉnh chưa?”
Chuyện này Tần Đườngđãsuy nghĩ rất lâu,khôngphải là do nhất thời xúc động, cũngkhônghề nghĩ chỉ dựa vàomộtmình mình.côkhôngvĩ đại như vậy, cũngkhônglàm được nhiều chuyện như vậy, nhưngcôcũngkhônghề nghĩ muốn giải thích với Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên chợt nhớ tới lúc chiều Tiểu Thành và Lữ Annóimuốn lấy thân báo đáp, liền lạnh giọngnói: “Vớ vẩn!”
“Nhanh thôi.”
Việcanhám chỉ chính là việcmộtngười congáinhưcôlạiđichạy vào mấy vùng núi cằn cỗi đó để làm việc.
anhgọicô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.