Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Quà tặng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Quà tặng


[Đều do "Bình Hoa" ăn trông ngon quá, cô ta không nhớ là mình phải giảm cân sao?]

"Được, mẹ tôi biết anh thích, chắc bà ấy sẽ vui lắm." Ôn Thời lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành với anh.

Ôn Thời dựa vào những tấm thiệp mà Tống Dĩnh đã ghi sẵn để phát quà cho từng người.

Bình luận đã cười đến vỡ bụng, mọi người đều nói Hứa Tuấn Triết đúng là "kẻ khờ đích thực".

"Tôi cũng vậy, cảm ơn dì Ôn!" Hứa Tuấn Triết đứng sau lưng Ôn Thời, giơ cao chiếc kẹp cà vạt trong tay.

Mọi người đều bật cười, và lần lượt nói về khả năng nấu nướng của mình.

Ôn Thời nhón lấy một quả nho bỏ vào miệng, đáp lơ lửng: "Khoảng ba năm, học xong thì về nước."

[Mẹ Ôn, bác có cần con gái nữa không ạ?]

Khi bình luận đang thay cô cảm thấy ngại ngùng, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Hồ Tiểu Ngọc tỏ ra hứng thú với quà tặng, đứng bên cạnh Ôn Thời hỏi: "Cậu chuẩn bị quà gì cho bọn mình thế?"

"Nho này ngon vậy sao?"

Giang Trì Ấp như vừa nhớ ra điều gì, nói: "Tôi cũng chuẩn bị một ít quà, lát nữa sẽ bảo nhân viên đưa lên phòng cho các bạn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói thật, một đại minh tinh như Giang Trì Ấp đích thân xuống bếp nấu cho họ ăn, ai mà dám kén chọn chứ.

[To mồm đi, sao không hò hét nữa!]

"Cậu thử xem." Ôn Thời đưa cho cậu ấy một chùm nhỏ.

Chỉ có Bạch Lê nở nụ cười hơi gượng gạo, cô không ngờ món quà là cốc sứ mà mình đã bỏ nhiều công sức làm lại bị lu mờ trước hàng loạt đồ hiệu xa xỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đó anh đã nhận ra, những món cô thích ăn dường như cũng hợp khẩu vị của anh một cách kỳ lạ.

*Baidu cũng giống với Google mọi người hay dùng.

[Cảnh báo, cảnh báo, Tiểu Mạnh còn ba phút nữa sẽ đến chiến trường.]

Tất cả đều là những thương hiệu lớn, logo của các nhãn hàng nổi tiếng được xếp chồng lên nhau, khiến mọi người phải ngạc nhiên.

[Học đại học ở nước ngoài gì chứ, tôi thấy căn bản là chưa từng học đại học, giờ cố vớt vát thôi.]

[Nói thế mới nhớ, Ôn Thời hình như rất bí ẩn, không ai biết cô ấy tốt nghiệp trường gì, cũng không rõ gia cảnh thế nào.]

"Không kiêng gì cả, Giang lão sư, anh làm gì chúng tôi ăn nấy!" Kim Nguyên Thanh lớn tiếng đáp.

Đúng lúc đó, Giang Trì Ấp cầm đồ quay lại, hai người đứng cách nhau chưa tới hai mét, suy nghĩ trong lòng cô liền không chút sơ sót nào chui vào đầu anh.

Những người khác cũng đồng loạt lắc đầu, đều nói không có.

"Chắc chắn có vườn hái." Giang Trì Ấp đáp lại, trong lòng thầm nhủ đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện với anh.

[EQ của "Bình Hoa" quá kém.]

[Cái cô Ôn Thời này thật phiền phức, nói gì mà quà của mẹ tặng, đúng là đang cố thu hút sự chú ý mà!]

"Hôm qua mình đi mua sắm với mẹ, mẹ mình chọn giúp đấy, hy vọng mọi người sẽ thích."

Hứa Tuấn Triết, người đã kéo bốn cái vali, lập tức "tự kỷ", hừ một tiếng rồi ôm tay chạy ra ghế sofa ngồi ấm ức.

"Có ai ra nhận được bưu kiện?" Một nhân viên ở bên ngoài kêu lên.

Kim Nguyên Thanh bị thu hút, liền tiến tới trước mặt Ôn Thời hỏi.

[Aaa, tức quá đi mất, tôi muốn vỡ òa rồi! Uất ức quá!]

[Đừng quá đáng quá, đây không phải là livestream bán hàng đâu.]

"Giang lão sư biết nấu ăn sao?" Bạch Lê ngạc nhiên hỏi.

Ôn Thời vốn cũng định để người khác mang quà tới phòng cho họ, nhưng vì có người hỏi, cô liền mở thùng ra.

Ngay khi anh vừa nói xong, bình luận im lặng trong ba giây.

[Fan của "Bình Hoa" có gì để tự hào chứ, dù Giang Trì Ấp không học chuyên ngành diễn xuất nhưng anh ấy vẫn tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, idol nhà mấy người có bằng tốt nghiệp không? Mang ra đây xem nào!]

Anh khẽ lắc đầu, hỏi: "Mọi người có kiêng món gì không?"

Mọi người trong phòng đều có chút ngạc nhiên, không biết ai lại gửi bưu kiện đến nơi quay chương trình.

Cha mẹ anh đều ở nước ngoài, có vẻ từ nhỏ anh đã sống tự lập, không biết hồi đi học Giang Trì Ấp như thế nào nhỉ? Liệu có giống như bây giờ, lạnh lùng, ít nói không?

Sau một lúc trò chuyện, mọi người không tránh khỏi phải đối diện với vấn đề bữa trưa.

[Livestream không tiện nói, chúng ta qua Weibo thôi!]

Giang Trì Ấp nhìn qua mọi người, nói: "Để tôi nấu cho."

Khi những bình luận này đang xôn xao, Giang Trì Ấp đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng không phải là người học chuyên ngành này."

[Bây giờ làng giải trí như thế này thôi, toàn là những kẻ mù chữ.]

Chỉ có hai người Ôn Thời và Giang Trì Ấp là ngồi ăn nho, trông có chút kỳ lạ.

Điều này khiến Ôn Thời, người không chuẩn bị quà, trở nên nổi bật hẳn.

Trong phòng livestream còn có nhiều khán giả lạ, họ không tiện chỉ trích Ôn Thời ngay tại đó, nên quay sang các nhóm người hâm mộ mà trút giận.

Người hâm mộ của cô càng không thể chịu nổi điều này.

[Trời ạ, có khi nào tôi chỉ là một fan giả không?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người khác cũng lần lượt bày tỏ lời cảm ơn tới Tống Dĩnh.

[A, tôi cũng muốn ăn, có thể gắn link mua không?]

[Không, mà là anh ấy giấu quá kỹ thôi!]

Giang Trì Ấp chen vào: "Chắc đây là nho địa phương, nghe nói gần đây có một vườn nho, bây giờ đúng mùa nho, chúng ta chắc không thiếu nho ăn đâu."

"Cậu mua cái gì thế?" Hồ Tiểu Ngọc tò mò tiến lại gần.

Hồ Tiểu Ngọc bước tới, ôm lấy cánh tay Ôn Thời, quay về phía máy quay nói: "Cảm ơn dì Ôn, món quà của dì chọn con cũng rất thích!"

[Ai biết cô ta có học vấn gì đâu, không chừng còn chưa học hết cấp ba ấy chứ.]

[Mặc dù... nhưng tôi cũng muốn ăn.]

[Sao mà đến cả những người qua đường cũng bênh vực Ôn Thời thế này, nói một câu mà bị bao nhiêu người phản bác lại.]

Bạch Lê, người đã khơi mào đề tài này, lại cảm thấy hơi bối rối, vội vàng chuyển chủ đề: "Trước đó cũng nghe Tiểu Thời nói về chuyện ở nước ngoài. Cậu ở nước ngoài nhiều năm lắm phải không?"

"Hả?" Hứa Tuấn Triết ngạc nhiên: "Cậu gửi đường bưu điện đến đây sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Cô ta thật sự không chuẩn bị gì sao...]

Anh không khỏi nghĩ về hình ảnh của mình hồi còn nhỏ.

Giang Trì Ấp nhìn thoáng qua cô, lặng lẽ cũng bứt một quả nho bỏ vào miệng, vừa cắn xuống, nước nho ngọt lịm tràn đầy miệng.

...

[Toàn là hàng hiệu đắt tiền, nhà Ôn Thời giàu lắm sao?]

Người hâm mộ của Giang Trì Ấp cũng bối rối.

Lập tức, bình luận lại trở nên ồn ào.

Cô cắn lớp vỏ, trong lòng thốt lên một tiếng: Ngọt quá!

Những người khác cũng lần lượt mang ra những món quà mà họ đã chuẩn bị, chia cho mọi người.

Mọi người thấy cô ôm hai cái thùng vào thì đều ngạc nhiên.

Anh nhận lấy: "Nhờ em cảm ơn dì giúp tôi nhé."

Ôn Thời nhìn anh ta: "Kỳ lạ lắm sao? Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ tôi lại kéo hai cái vali đến đây?"

[Không phải nói là mẹ cô ấy chọn cho sao?]

Cô mỉm cười, lấy ra những món quà bên trong.

Ôn Thời không nói thêm gì, Bạch Lê sợ mình làm quá, nên cũng không tiện hỏi thêm, liền quay sang nói chuyện với những người khác.

[Không phải đang cố tỏ vẻ giàu có đấy chứ, haha.]

Chương 15: Quà tặng

[Thương Lê Bảo của tôi quá, làm quà chân thành như vậy mà lại bị đồ hiệu lấn át mất rồi.]

Bạch Lê cũng lặng lẽ giơ tay lên: "Tôi chỉ biết nấu một chút thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Thời lau tay, đứng dậy: "Chắc là của tôi."

Khác bây giờ, lúc đó anh nổi loạn, điên cuồng, trên người lúc nào cũng có vết thương, như một kẻ lạc loài. Nếu gặp anh khi đó, chắc cô càng ghét hơn.

...

Khi Ôn Thời vừa nói rằng cô học đại học ở nước ngoài, lập tức bị bình luận chế giễu.

Ôn Thời ngồi trên ghế ở quầy bar, nghe vậy thì quay sang nhìn anh.

Ôn Thời là người đầu tiên giơ tay: "Nếu mọi người không sợ tôi phá tan cái bếp này, tôi có thể thử nấu."

[Cứ tưởng cô ấy sẽ bị chỉ trích thậm tệ cơ, ai dè lại được khen nữa!]

Đưa đến tay Giang Trì Ấp là một đôi khuy áo tây làm từ kim loại màu bạc, đính một viên đá sapphire màu xanh biếc, rất đẹp.

Ôn Thời đặt thùng lên quầy bếp: "Chẳng mua gì cả, chỉ là quần áo của tôi và quà chuẩn bị cho mọi người thôi."

Có rất nhiều món, dành cho nam thì là cà vạt, khuy áo tây, còn dành cho nữ thì là nước hoa, khăn lụa.

Quả nhiên là bưu kiện của cô.

Giang Trì Ấp mở tủ lạnh ra, vừa kiểm tra nguyên liệu, vừa nói: "Lúc còn đi học tôi tự sống một mình, ăn chán đồ ở căng tin nên tự tay nấu chút ít."

[Chưa nói là nhất định phải chuẩn bị quà mà.]

Đúng là một cái "bụng tham ăn"!

Ôn Thời ngạc nhiên: "Thế thì tốt quá, hôm nào đi hái mang về cho gia đình ăn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Quà tặng