Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Phòng rút được bằng thực lực
Nói xong, cô lại nhìn về phía Ôn Thời, tò mò hỏi: “Tiểu Thời, cậu tốt nghiệp trường điện ảnh nào vậy?”
[Hahaha, nghe lời khuyên đi, cái thực lực này bỏ đi cũng được mà!]
Có phải là bắt chước theo mẫu của cửa hàng không?
“Hôm nay nghe Tuấn Triết nói tôi cũng thấy bất ngờ.” Bạch Lê mỉm cười dịu dàng: "Tôi đã tốt nghiệp hơn một năm rồi, lâu lắm rồi chưa về trường.”
Chương 14: Phòng rút được bằng thực lực (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Lê nhìn thấy hành động đó của anh thì có chút thất vọng, thấp giọng hỏi: “Giang lão sư không thích món quà này sao?”
[Thật tội cho Bạch Lê, đã vất vả chuẩn bị quà như vậy.]
[Ấp ca vốn có tính cách như thế mà, nhà cô Bạch Lê là trung tâm của vũ trụ chắc? Ai cũng phải xoay quanh cô ấy à?]
Bạch Lê nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, liền vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự mang được mà. Giang lão sư cứ giúp Tiểu Thời mang hành lý lên trước đi.”
“Không đổi!” Ôn Thời giật lấy vali của mình, kéo vào trong phòng: “Phòng tôi rút được bằng thực lực, tại sao phải đổi với anh!”
Sau khi anh rời đi, Ôn Thời mới khẽ cười nhạt.
Ôn Thời nhìn anh từ trên xuống dưới: “Giang lão sư, ở đây không có chỗ cho anh vận động đâu.”
“Xin lỗi…” Giang Trì Ấp nói lời xin lỗi, nhưng trên mặt không hề có chút ý tứ xin lỗi nào, nói xong liền kéo vali của Ôn Thời đi luôn.
Ôn Thời nhớ ra tình tiết này, nữ chính trong ngày đầu tiên đã chuẩn bị những chiếc cốc sứ mà cô tự tay làm để tặng cho mọi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Trì Ấp có chút không vui liếc cô một cái, cảm thấy kịch bản trong đầu cô có hơi quá đáng. Anh với Bạch Lê có quan hệ gì mà lại thành nam nữ chính trong kịch bản của cô rồi?
Giang Trì Ấp bị cô chọc tức đến mức bật cười, không đáp lại lời cô, vẫn hỏi: “Chắc chắn không đổi phòng với tôi?”
Ôn Thời cũng cười cười, cảm thấy chắc cô ấy sẽ không dám ngang nhiên nhận đồ mua ngoài thành tự làm, nên cô cũng không để ý: "Đúng lúc tôi chưa mang cốc, để tôi đem xuống dùng luôn.”
[Hahaha, chuyện này không qua được sao?]
Lời này khiến khán giả đang bình luận trực tuyến cười ngả nghiêng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Trước đây sao tôi không phát hiện Bình Hoa dễ thương thế này nhỉ.]
“Không, chúng tôi chỉ là cùng trường thôi. Bạch sư tỷ hơn tôi hai khóa, khi tôi vừa vào trường, sư tỷ đã nổi tiếng rồi, là niềm tự hào của khoa chúng tôi.” Hứa Tuấn Triết giải thích.
Ôn Thời phản ứng lại, vội vàng thoát ra khỏi vòm ng.ực của Giang Trì Ấp: “Giang lão sư, hù người là có thể dọa c·h·ế·t người đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vẻ lạnh nhạt của anh, nụ cười của Bạch Lê trở nên gượng gạo hơn.
[Tôi vừa nhìn thấy gì vậy!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Thời vội đuổi theo: “Không phiền Giang lão sư đâu, hành lý của tôi ít, tôi tự mang được.”
Không khí đang vui vẻ như vậy, cô đương nhiên sẽ không vạch trần, chỉ là không biết liệu cư dân mạng có nhận ra hay không.
Ôn Thời đành phải đi theo, tùy anh ta, anh ta muốn giúp thì giúp, cô được nhàn hạ thì tốt.
Nhưng rất nhanh, đạo diễn đã gọi người xuống tầng dưới.
[Cô ấy không mang theo quần áo thay à?]
Sau khi dọn dẹp xong, Ôn Thời ngồi trên giường, hai tay chống ra phía sau, nhàm chán đung đưa đôi chân.
Ôn Thời mở túi giấy ra nhìn một chút, chiếc cốc sứ được đựng trong một chiếc hộp nhựa trong suốt. “Wow, đẹp quá, cậu tự làm đấy à?”
“Để tôi đưa cô ấy lên trước, cô chờ chút.” Giang Trì Ấp liếc nhìn Bạch Lê một cái, rồi trực tiếp kéo vali của Ôn Thời đi lên cầu thang.
Giang Trì Ấp bị cô chọc cười, nhìn cô tự mình thu dọn mà hoàn toàn không thèm để ý đến anh, anh đành lắc đầu bất lực, quay người rời đi.
Cô cầm hộp lên, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
[Tôi thật sự tò mò không biết tiếng vận động của Giang Trì Ấp lớn đến mức nào.]
Vừa ra khỏi cửa, cô tình cờ gặp Bạch Lê cũng đang ở tầng hai.
Hôm qua, cô cùng mẹ đi dạo phố, đã ghé qua một cửa hàng chuyên bán đồ chơi phong cách hiện đại, chiếc cốc này trông sao mà giống với mẫu trưng bày ở đó quá, chỉ là không có logo…
Mỗi chiếc cốc có hình dáng khác nhau, vừa tâm huyết lại vừa xinh đẹp, ngay lập tức nhận được thiện cảm của các khách mời, và cũng được cư dân mạng khen ngợi không ngớt.
Những món đồ chơi phong cách hiện đại này vốn dĩ thuộc sở thích của một nhóm nhỏ, mà máy quay livestream không quay cận cảnh, nên khán giả thật sự không nhận ra, bình luận vẫn tràn ngập những lời khen, hết lời ca ngợi Bạch Lê.
Cô nhìn thấy Bạch Lê bên cạnh cũng đang kéo vali, liền nói nhanh: “Hành lý của Bạch Lê có vẻ nặng, Giang lão sư, thầy nên giúp cô ấy thì hơn.”
[Diễn kịch thôi, tất cả chỉ là diễn kịch, Ôn Thời rõ ràng là cố ý.]
Ngay bên cạnh, Hứa Tuấn Triết lập tức giải vây: “Sư tỷ, tôi rất thích món quà này!”
Ngồi chếch Ôn Thời là Giang Trì Ấp, đương nhiên đã nghe được suy nghĩ của cô, anh im lặng đặt chiếc hộp trên tay xuống bàn.
“Làm chưa tốt lắm, hy vọng cậu đừng chê.” Bạch Lê mỉm cười nói.
Nhìn thấy cô chỉ có vài món đồ, khán giả trong phòng livestream đều thấy nghi ngờ, bởi vì ở các phòng livestream khác, các nữ khách mời đều đang lần lượt lấy từng bộ quần áo ra.
Ôn Thời mở vali, lấy ra bộ ga trải giường và chăn mới, thay cho bộ ga giường cũ rồi mới lấy tiếp túi đồ vệ sinh cá nhân, đồ ngủ và dép ra.
Phòng của cô ngay đầu cầu thang. Khi cô mở cửa, bên trong quả nhiên tối đen. Sau khi bật đèn, toàn bộ căn phòng hiện ra rõ ràng.
Kim Nguyên Thanh nghe xong cũng nói: “Thế thì hai người đúng là có duyên phận đấy.”
Cô chẳng phải kiểu tiểu thư yếu ớt, phòng như thế này thì có gì không tốt, nghĩ lại kiếp trước cô còn từng ở tầng hầm nữa kia!
Bạch Lê tự nhiên lần lượt phát những túi giấy còn lại cho mọi người.
[Giang Trì Ấp đối xử với Bạch Lê thật lạnh nhạt.]
“Tiểu Thời.” Bạch Lê vừa thấy cô liền cười ngay, sau đó đưa cho cô một túi giấy: "Tôi có chuẩn bị một món quà, mong cậu thích.”
[Tôi đu CP rồi, tôi đu rồi.]
Dù là đồ nhái thì cũng quá giống rồi, không sợ thương hiệu tìm đến à?
Ôn Thời đứng dậy, vươn vai rồi bước ra ngoài.
[Các bạn không nhận ra sao, Giang Trì Ấp cưng chiều cô ấy quá mà!]
“Sư tỷ?” Hồ Tiểu Ngọc ngạc nhiên: “Hai người đã quen nhau từ trước à?”
Còn cô, không chỉ không chuẩn bị gì, mà còn làm vỡ cốc của nữ chính tặng, đương nhiên bị nhận về rất nhiều lời chỉ trích.
Hồ Tiểu Ngọc thậm chí còn thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái hơn.
[Đây là phúc báo của fan CP sao?]
Lại còn biến mình thành pháo hôi, cô có bị gì trong đầu không?
[Ôn Thời, người phụ nữ này thật ghê tởm, có thể tránh xa Ấp ca một chút không!]
Chương trình đã thu hết điện thoại của họ, không có điện thoại để chơi, lại rảnh rỗi, Ôn Thời thật sự có chút không quen.
Ôn Thời đang cúi đầu ăn trái cây, nghe thấy vậy liền đáp: “Tôi không phải chuyên ngành điện ảnh, cũng không học đại học trong nước.”
[Fan của Giang Trì Ấp có thể đừng điên nữa được không!]
Trong lòng cô điên cuồng thầm trách: Không giúp nữ chính lại chạy đến chỗ tôi làm gì, không lẽ còn muốn tôi làm pháo hôi nữa sao!
[Giang Trì Ấp: Cô thanh cao quá!]
Nhưng Ôn Thời nhìn những chiếc cốc này mà cảm thấy khó nói nên lời, chúng chính là bộ cốc trưng bày trong cửa hàng kia mà…
Chỉ có một chiếc giường và giá treo quần áo, không có bàn, cũng không có tủ đầu giường.
[Đúng vậy, rõ ràng là Ôn Thời bị giật mình.]
[Cô nàng Bình Hoa này thật thù dai.]
Vừa nói chuyện, hai người đã bước xuống dưới tầng, những người khác đều đã đến nơi.
Giang Trì Ấp nhìn thấy điều kiện như vậy cũng cau mày, cúi đầu nhìn cô: “Có muốn đổi phòng với tôi không?”
Giang Trì Ấp liếc cô một cái: "Cũng được, không phải là không thích.”
Xem ra việc tắm rửa và đi vệ sinh đều phải làm ở nhà vệ sinh chung ở tầng hai.
Nghe nói là cô ấy tự làm, ai nấy đều rất ngạc nhiên và vui vẻ.
Điều khiến Ôn Thời bất mãn hơn cả là phòng này thậm chí không có nhà vệ sinh, có thể thấy đây từng là một căn phòng chứa đồ.
[Mắt mấy người bị làm sao à, rõ ràng là Giang Trì Ấp tự tiến đến!]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.