Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 67: Kế đánh tráo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Kế đánh tráo


” Chắc người cũng nghe chuyện Thất vương gia bị người ám sát, lần đó tađicùng Thất vương gia, trong lúc vô ý thayhắnngăn cản tập kích, cho nênhắnmới cảm kích ta, thiện lương như Thất vương gia, có lẽhắncảm thấy thiếu nợ ta cho nên mới cầu thân, có lẽ cũngkhônghẳn là thích.”

“Sơn tặc, ha ha…”

Chư Cát Huệ Lan tháo khăn voan xuống… Nàngkhôngkhỏi vừa phiền muộn vừa vui mừng, nàng quảthậtkhôngchọn nhầm phu quân,mộtnam nhân có tình có nghĩa, nếu chuyện cướp pháp trường liên lụy đếnhắn, nàng nguyện cùng Tống Hàn Nho chịu phạt, cho dù có ảnh hưởng đến cương vị của gia phụ tại triều đình, nhưng nàng quảnkhôngđược nhiều như vậy, nếu nàng lựa chọn nam nhân này,thìsẽbồihắnđiđến cuối đời.

“thậtđẹp, khó trách Vương gia đối với ngươi vừa gặpđãthương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào cũngkhôngcó ai để trò chuyện, khó có dịp có người nguyện ý cùng nàng tán gẫu, nàngkhôngkhỏi kể lại chuyện cũ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào nghĩ, nàngsẽvui vẻ lên kiệu hoa, khiđitới pháp trường, Đậu Hoasẽnhảy ra đe dọa bọn thị vệ, lúc đó nàngsẽthựchiệnkế hoạch cướp pháp trường, vấn đề là… Nàng có nên bắt con tin haykhông, chẳng phải trong TV đều diễn, trong tay có con tin dễ hànhsựhơn sao? Còn có thể đưa rayêucầu muốn xe, muốn máy bay, muốn tiền mặt, nhưng là, người cổ đại có dễ thỏa hiệp haykhông?

Người ngồi trong kiệu cũngkhôngkém phần bất an, phía dười khăn voan là khuôn mặt bất mãn và nghi hoặc… Vương gia có ý gì? Chẳng lẽhắnđoán ra được Ngưu Nữu Nữu muốn cướp pháp trường sao? Hơn nữa Vương gia còn có ý thả nàng ấyđisao? …

ThuanhĐào im lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc dù nhìn qua có chút mỏi mệt lại thiếu vài phầnkhôngkhí vui mừng. Nhưng trang sức màu đỏ tiếu nhan, hoa lệ loá mắt, tóc nàng búi lên quá nữa lưng,trêntóc được điểm xuyến bằngmộttrâm cài hình uyên ương,trêntrang phục xen kẽ những đường kim tuyến lấp lánh, hợp với sắc đỏ của y phục tân nương, dưới ánh sáng nhu hòa nổi lên nhiều điểm tinh quang, trông giốngmộtvị tiên tử thướt tha.

ThuanhĐào si ngốc cười:

Bởi vì đám nô tỳ đều bận rộn, cho nên ThuanhĐào đành dẫn theo Đậu Hoa ngồi ngốc ở đình viện. Tuy rằng làm như vậy nàng phảithậtxin lỗi Tống Hàn Nho, nhưnghắndù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa trong trường hợpkhôngbiết gì bị nàng lợi dụng, chắc là hoàng đế lão nhânsẽkhôngtrách tộihắn.

“Chỉ là ngày đó lúc ta xuất môn tìm phu quân,đãcùng thất vương gia gặp nhau,nóilà gặp nhau cũngkhôngđúng phảinóilà chạm nhau, lúc đó vó ngựa của Thất vương gia giẫm lêntrênngười Đậu Hoa, ta thấy đầu sủng vật bị thương rất nặng, tức giận ra tay đánh thất vương giamộtquyền, nhưng thất vương gia chẳng nhữngkhôngtức giận, ngược lại còn tự mình đến Ngưu thị tiêu cục xin lỗi, nhưng thái độ của ta vẫn như trước rất tệ, thậm chí còn cố tình gâysự, chẳng nhữngkhôngchấp nhận thiện ý hòa giải của thất vương gia, còn tức giận chạy lên núi tránh quấy rầy… Ngay tại đường lên núi, ta gặp được nam nhân của đời ta…”

“Ngươiđãnghĩ kỹ chưa?”

Chư Cát Huệ Lan lo lắng Ngưu Nữu Nữu cònđangtức giận, như nàng sở liệu, Ngưu Nữu Nữuđangmiễn cưỡng vui cười.

“Ta cũng rất yếu đuối, ngươi và ta kẻ tám lạng người nửa cân…”

nóixong, Tống Hàn Nho dứt khoát buông rèm kiệu xoay người lên ngựa. Thị vệ trưởng ra lệnhmộttiếng, đội ngũ đón dâu gióng trống khua chiêng xuất phát ——

“nóinhư thế, ngươikhôngsợ tình cảm của ngươi đối với vị sơn tặc kia, cũng là cảm kích sao?”

※ ※ ※ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào tâm ýđãquyết, nàng đem thủy thủ chém sắt như chém bùn giấu trong tay áo, vì nghĩa quên thân nàng quyếtkhônghối tiếc.

“Hôm nay ngươi là tân nương, đừng nhíu mày đau khổ như vậy.”

“Ừ, thỉnh Huệ phi thay ta hướng Thất vương gianóicâu xin lỗi, tathậtxin lỗihắn…”

Phảinóingười hoàng thất làm việc vô cùng nhanh nhẹn, vào lúc hoàng hôn rất nhiều nô tỳ tiến vào Ngưu thị tiêu cục, quét tước sạchsẽ, trong nháy mắtkhôngkhí giăng đèn kết hoa vui mừng dào dạt.

“trênnúi? Người đó là…”

Ngưu Nữu Nữu có lẽđãchuẩn bị tư tưởng, nàng có thểkhôngquan tâm sống c·h·ế·t, nhưng Tống Hàn Nhohắn, quyếtkhôngcho phép người congáimìnhyêuphải chịu nguy hiểm.

“khôngphải, ta sớmđãxem trọnghắn, chỉ làkhôngdám đối mặt, cũng từng ích kỷ suy nghĩ cho bản thân. Nữ nhân aikhôngvậy, gả cho hoàng tử đương nhiên tốt hơn gả chomộttên sơn tặc rồi, hơn nữa lúc trướchắncũngkhôngthểhiệný tứ gì với ta.hắnlà loại người che giấu cảm xúc rất tốt, mỗi ngày đều đùa giỡn nhìn như tự do tự tại, huống chi ta tự nhận bản thân cũngkhôngcó mị lực nắm giữ tâmhắn, là ta ngu ngốc, nên ra tay vớihắntừ sớm là được rồi! …”

ThuanhĐào hút hấp cái mũi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi so với ta may mắn hơn, ít nhất ngươi còn có thể ở bên cạnh người mìnhyêu, hảo hảo quý trọng Thất vương gia,hắnlà người đáng để ngươi cố gắng tranh thủ.”

Bà mối nâng tân nươngđira,hắnlạikhôngchút vui mừng, con ngươi thâm thúy nhìn tân nương tử trước mắt,hắnnhìn chăm chú nhìn từng bướcđicủa nàng…hắnchờ đợi ngày này, ước chừng nhưmộttrăm ngày, mặc dùkhôngnhìn được dung nhan người dưới lớp khăn voan, nhưnghắntin tưởng tân nương tử nhất định rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

“Bản phi rất tò mò, mờinói.”

ThuanhĐàokhôngcố kỵ thổ lộ lòng mình, nàng muốn cho cả thế gian biết, nàngyêuMộ Giai Nam,yêukhôngthể tự kềm chế.

Lúc này Chư Cát Huệ Lan đáng lý ra phải ở Thất vương phủ chờ người mới vào cửa, nhưng nàng vẫn chưa rờiđi, tự mình đem khăn hỷ trùm lên cho ThuanhĐào:

“Cám ơn…” ThuanhĐào cũngkhôngbiết nênnóicái gì, khi Chư Cát Huệ Lan tự mình đến chúc phúc, nàng lại tà ác muốn đại náo hôn lễ, nhưng nàngkhôngmuốn làm người khác thất vọng, cho nên nàng phải kiên trì diễn xong vở kịch này.

Chư Cát Huệ Lan thản nhiên cười, nửa đời trước của nàng bình tĩnh như nước, nàng cứ nghĩ đó mới là cuộc sống, nguyên lai cuộc sống đókhôngphải là điều nàng muốn, như vậy, cừ để nửa đời sau của nàng vìyêumà phấn đấuđi.

“Huệ phi muốn biết dân nữ và thất vương gặp nhau như thế nào sao?”

Tờ mờ sáng hôm sau

Hai nữ nhân nguyên bảnkhônggiống nhau, lại cổ vũ an ủi cho nhau, giờ khắc này các nàng đều hiểu ý nở nụ cười.

Chư Cát Huệ Lan yên lặng hồi lâu, tựa hồ chạm đến vết sẹo…

mộtđêm trằn trọc khó ngủ, tân nương tử người ta là hưng phấn mà ngủkhôngđược, còn ThuanhĐào là phát sầu màkhôngngủ, nàng lo lắng Tống Hàn Nho bị khó xử, bởi vì từ miệng mấy nô tỳ trong vương phủ nàng biết được, đội ngũ đón dâu ngày mai làmộttrăm thị vệ đồng hành, đâykhôngphải kết hôn, mà là áp giải phạm nhân, Tống Hàn Nhokhôngdám đắc tội hoàng đế lão nhân, nàng biếthắncũng khó xử.

“Vậy ngươi vì sao còn đáp ứng Vương gia cầu hôn?”

Tống Hàn Nho tự mình xuống ngựa dìu tân nương tử lên kiệu hoa, lòng bàn taynhẹnhàng nắm bàn taynhỏnhắn, giọnghắnkhàn khàn:

Chư Cát Huệ Lan tựa hồ bị những lời này làm cho xúc động, lúc này nàng mới hiểu Ngưu Nữu Nữu vì sao phải cố chấp như thế. Cùng sinh cùng tử, sinh ly tử biệt, nếu đổi lại là mình, nàng cũngsẽlàm như vậy:

hắnkhẽ thở dài, nữ nhân trong lònghắnkhônghề yếu đuối trước mặthắn.

Đám nô tỳ bắt đầu trang điểm cho ThuanhĐào. Tân nương y phục màu đỏ, trang sức đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, nàngkhônghứng thú nhìn lướt qua mọi thứ, là nữ nhân ai cũng khát khao ngày này, nhưng nàng lại muốn phá hư hôn lễ của mình, làm cho tất cả mọi người mất mặt, cũng may Tống Hàn Nhokhôngmuốn cưới nàng, nếu lỡ nàng chẳng may bỏ mình,thìcũng ítđimộtngười khóc vì nàng.

Chư Cát Huệ Lan hướng ThuanhĐào khẽ cười, tự đáy lòngnói:

“Lúc trước ta có đưa ra tiêu chuẩn kén chồng, thậm chí cònđitrênđường lớn bắt nam nhân, ha ha…”

Giờ Tỵ vừa đến, ngoài cửa nhất thời khua chiêng gõ trống pháo thanh nổi lên bốn phía.

Sau hai canh giờ chờ đợi, tân nương tử xem nhưđãsẵn sàng. ThuanhĐào chỉ làkhôngnghĩ tới người đầu tiên đến gặp nàng chính là Chư Cát Huệ Lan. Chư Cát Huệ Lan hôm nay quần áo hoàng thất hoa phục, trang sức kim loại, đẹp đẽ quý giá, tự nhiên mà hào phóng.

“Cứ việc làm chuyện ngươi muốn làm chuyệnđi, bổn vươngsẽkhôngngăn cản…”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 67: Kế đánh tráo

Nàng còn chưa nghĩ ra đối sách tốt nhất, chỉmộtlòngmộtdạ muốn cứu Ngưu cha, đường lui cũng chưa an bài tốt, vạn nhất hai người trốnkhôngthoát vậy phải cùng nhau lên tây thiên rồi.

“Khi đó ta cònkhôngbiếtsẽcó ngày tayêuhắn,hắnđương nhiên cũngkhôngnghĩ tớisẽcómộtngày… Nam nhân này, vì giúp ta chữa khỏi bệnh,khôngtiếc nguy hiểm sấm quan, chỉ để giúp ta gặp được thần y,mộtđường gian nan hiểm trởkhôngthể dùng hai ba câu mànóihết… Vì thay ta hái thuốc, bí quá hoá liều leo lên vách núi, bất hạnh trụy nhai …”

Chư Cát Huệ Lanhiệnlên tươi cười chắc chắn:

Tống Hàn Nhođãvì Ngưu Nữu Nữu an bàimộtcon đường chạy trốn cho nàng, nếu pháp trường có biến, trăm tên thị vệ tất nhiênsẽngăn cản. Tống Hàn Nho suy nghĩ rất nhiều lần, vẫn quyết định giúp Ngưu Nữu Nữu cướp pháp trường. Cũng phảinói, nàng chỉ làmộtnữ tử căn bản chạykhôngthoát binh lính truy đuổi, nàng nghĩ chuyện cướp pháp trường quá mức đơn giản rồi, cậy mạnhkhôngcó tác dụng gì… Trong mắt những người bên ngoài, đây làmộtđội đón dâu bình thường, nhưng những đươngsựbên trong đội ngũ, đều mang tâm tình nặng nề.

“Tasẽ, ngươi cũng vậy.”

“Trách ta quá đần độn, ích kỷ, làm tổn thương Thất vương gia.”

Nàng như thế nào cũngkhôngnghĩ tới, Chư Cát Huệ Lan cư nhiên muốn làm con tin hộ tống nàng và Ngưu cha ra khỏi thành, như vậy phần thắng của nàng càng cao hơn,thậtsựlà kinh hỉ ngoài ý muốn a, ha ha.

Ai, nghenóiNgưu Nữu Nữu võ côngkhôngtệ, saokhôngchừa lại cho nàng chiêu thức nào chứ? … ThuanhĐào phiền muộn bứt cánh hoa, quảthậtkhôngnghĩ tới Ngưu Nữu Nữu cũng thích Mộ Giai Nam, hơn nữa còn thầm mến hai năm, đây chắc là nguyên nhân Ngưu Nữu Nữukhôngmuốn thành thân rồi, con người ai cũng thế, khi có người trong lòngsẽkhôngđể ý những người khác,khôngcó lý do gì, thích chính là thích. Mộ Giai Namthậtsựlà cái bánh thơm ngon, cũng chứng minh chủ nhân thân thể này cũng giống nàng đều là sắc nữ.

ThuanhĐào ngẩng đầu lên,nóitiếp:

ThuanhĐào hướng Đậu Hoa nhếch lên ngón tay cái, nàng tức khắc chạy ra khỏi cửa, lao thẳng tới pháp trường.

Chư Cát Huệ Lan giật mình:

Chư Cát Huệ Lan trong mắt xẹt quamộttia kinh hỉ:

“mộtnam nhân vì ta màkhôngquản sống c·h·ế·t, cả đời ta cũngkhôngmuốn buông tay.”

Dù sao đánh c·h·ế·t cũngkhônglấy chồng, nàngđãchết quamộtlần còn sợ cái gì? Tham sống sợ c·h·ế·t, cho dù nàng còn sống cũngkhôngcòn mặt mũi nhìn ai.

… ThuanhĐào nghe Đậu Hoa phát ra ám chỉ, nàng mang đấu lạp ló đầu ra khỏi cửa, Đậu Hoa lắc lắc đuôiđibên cạnh kiệu hoa… Nó quay đầu lại gầm lênmộttiếng…

âmthanh vó ngựa đạp lên đá vang lên, Tống Hàn Nho cưỡi ngựađitrước đội ngũ rước dâu, tiếng chúc phúc vui mừngkhôngdứt bên tai. Nhưng trước mặthắnlại làmộtmảng trốngkhông, trong đầukhôngngừng xoay chuyển những hình ảnhhắnvà Nữu Nữu ở cùng nhau,âmthanh nàng cườinóivui vẻ ngày xưa vẫn còn vẳng bên tai,hắncong khóe miệng, cười đến thực ôn nhu,thìra trong lòng còn nhiều quyến luyến như vậy.

ThuanhĐào vỗ vỗ bả vai Chư Cát Huệ Lan cổ vũnói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Kế đánh tráo