"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Vì yêu buông tay
“Ngươi, trễ như vậy ngươi còn chưa ngủ sao? …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chư Cát Huệ Lan ảm đạm thở dài:
hắnmuốn tiếp tục giả vờ lạnh lùng, nhưng khóe miệng lạikhôngtự giác khẽ cong lên… Sau khi ThuanhĐào thấyhắnđivào, lập tức nhảy xuống núi giả, Đậu Hoa mượn cơ hội cướp được quả táo,điđếnmộtbên chậm rãi hưởng thụ.
“Thiếp thân cómộtnghi vấnđãgiữ trong lòng rất lâu, Vương gia có thể giúp thiếp thân giải thích nghi vấnkhông?”
Tống Hàn Nho nhấp mím môi:
Chư Cát Huệ Lan có thể nhìn ra đáy mắt Tống Hàn Nho cócôđơn và khó xử, nam nhân nàngyêumến lại đau khổ vìmộtnữ nhân khác, bất luận là nguyên do gì, cũng khiến nàng đau lòng:
“Nếu Vương giađãthả nàngđi, tấtsẽlàm Hoàng Thượng tức giận, đây là tội ngỗ nghịch, hy vọng Vương gia cân nhắc.”
“Đêmđãkhuya, thiếp thân đợi ngài.”
“thậtlâukhôngthấy nàng cười sáng lạn như vậy…”
Tống Hàn Nho ánh mắt dừngtrênquyển sách, trang sách nàyhắnđãmở ra vài canh giờ.
Chư Cát Huệ Lan nhợt nhạt nhếch môi, hạ thấp người hành lễ, sau đó xoay người rờiđi. Nàng muốn vì chính mình tranh thủ hạnh phúc,mộtlầnkhôngđượcthìhai lần,nóichung cómộtngày, Tống Hàn Nhosẽchú ý đến nàng.
“Bổn vương còn có chuyện chưa xử lý xong, Vương phi cứ nghỉ ngơi trước.”
Chư Cát Huệ Lankhôngkhỏi ngẩn ra, trong lòngkhônghiểu mừng thầm, nhưng nhìn đến vẻ mặt Tống Hàn Nho phiền muộn, lại có chút khổ sở:
Sáu năm sao? … Tống Hàn Nho nhớ lạimộtmàn cưới Chư Cát Huệ Lan vào cửa, khi đó nàng vẫn là tiểucônương ngây ngô, nayđãthành thục,hắncũngkhôngchú ý tới.
Chương 65: Vì yêu buông tay
Tống Hàn Nho ra vẻ sửng sốt:
“Nguyện bồi bổn vươngđimộtchút sao?”
Tống Hàn Nho mỉm cười:
Tống Hàn Nho quả thực dở khóc dở cười,hắnrất hiểu nàng, nàng thay đổi cảm xúc cũng quá làm ra vẻ rồi.
ThuanhĐào dường nhưkhôngcó việc gì gật gật đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhận mệnh? Ngươinóichuyện thành thân sao? …”
“Bổn vương thường xuyên nghĩ, nếu bổn vuôngkhôngsinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ sốngsẽthoải mái hơn.”
Bình thường, Chư Cát Huệ Lansẽngoan ngoãn rờiđi, nhưng hôm nay nàngkhôngmuốn rờiđi. Nàng cầm trong taymộtly trà thơmđiđến án thư, đem chén trà trong tay đưa đến tay Tống Hàn Nho:
“khôngcó! Ta thực áy náy, ngươi phiền ta cũng là bình thường…”
“Huệ Lan, bổn vương…”
“Về Ngưu tiểu thư sao?”
Tống Hàn Nho đổi lại thần sắc băng lãnh:
Bên trong thư phòng Thất vương phủ,mộtngọn nến ánh sáng nhạt hắt hiu, chiếu sángmộttrang sách.
“Lời này phải giải thích như thế nào?”
Chư Cát Huệ Lan nhìnkhôngra cảm xúc của Tống Hàn Nho, đối với phu quân lạnh lùng này, nàng cũngđãchấp nhận. Khi lần đầu nàng gặp Tống Hàn Nho, liền bị khí chất tao nhã của Tống Hàn Nho hấp dẫn, nàng có thể gả cho nam nhân mình ái mộ xem như may mắn rồi. Nhưng Tống Hàn Nhokhôngthích nàng, huống chi nữ từ chưa sinh con căn bảnkhôngđược sủng ái, cho nên Tống Hàn Nho vẫn chậm chạpkhôngchịu lập phi. Mà nàng vì trốn tránh cùng Tống Hàn Nho viên phòng, nên ra vẻ tiêu sái dạo chơi tứ hải, tâm lại thủy chung chưa từng rờiđi.
“Bổn vươngnóiphiền chán ngươi, ngược lại làm cho ngươi tâm tìnhthậttốt nha, tựa hồ như ngươi mong muốn.”
…
“Bổn vương cần suy nghĩ, ngày mainóitiếp.”
ThuanhĐào nghĩ đến những lời Tống Hàn Nhonóivới mình lúc ban sáng, nàngkhôngbiết nên dùng thái độ gì cùnghắnnóichuyện:
“Thiếp thân cũng muốn ích kỷmộtlần.”
“Bổn vương thấy nàng suốt ngày buồn bựckhôngvui, nên cố ý thả nàng…”
khôngđợi ThuanhĐào truy vấn, Tống Hàn Nhođãxoay người rờiđi. Khiđiramộtkhoảng cách, Tống Hàn Nho dần dần thả chậm cước bộ, Ngưu Nữu Nữu dã tâm siêu việt ngoài sức tưởng tượng củahắn, nàng lần này chuẩn bị rất nhiều, màhắncho phép chính mình phản bội phụ hoàng sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóitới cũngthậthoang đường, đây là lần đầuhắnthấy Chư Cát Huệ Lan mộc mạc như vậy. Phụ thân của Chư Cát Huệ Lan, chính là Tể tướng đương triều, làm người chẳng nhữngâmhiểm giả dối, còn là thân thích của hoàng hậu, hai người họ vì củng cố thế lực, lợi dụngsựsủng ái và lòng tin của Hoàng Thượng mà chém g·i·ế·t mấy vị trung nghĩa lương thần, lờinóiđại bất kính, đợi đến khi Hoàng hậu và Tể tướng trừ bỏ hết chướng ngại, triều đình cơ bảnsẽlà thiên hạ của bọn họ.
mộtđạo mơ hồ tiếng cười khiến cho Tống Hàn Nho chú ý,hắnbộ pháp nhanh hơn hướng nơi phát raâmthanh màđiđến, Chư Cát Huệ Lankhôngrõcho nên cũngđitheo… Hai người ánh mắt xuyên thấu quatrêntường đá chạm rỗng điêu khắc dừng lạitrênhình cảnh Ngưu Nữu Nữu và Đậu Hoađangchơi đùa.
ThuanhĐào thấyhắnchậm chạpkhôngđáp lới, tâm thầnkhôngyên hết nhìn đông tới nhìn tây, Tống Hàn Nhođangsuy nghĩ cái gì,sẽkhôngbịhắnpháthiệnchứ… Nàng nắm chặt quyền, hẳn làsẽkhông, nàng biểu diễn tốt lắm!
“khôngphải làkhôngđược, nhưng mà, ngươisẽphảiđingang nơi Ngưu tiêu đầu hành hình, ngươi xác định?”
Chư Cát Huệ Lan nhìn chăm chú Tống Hàn Nhothậtlâu… Nàngnóimộtcâu làm Tống Hàn Nhokhôngthể tưởng tượng được:
Tống Hàn Nho nao nao:
“Ngưu tiểu thư từngnóivới thiếp thân, chỉ cần trong lòng có hy vọng,thìsẽtrụ vững được cả đời, thiếp thân thực hâm mộ nàng, hào phóngkhôngchấp nhất.”
Tống Hàn Nho giật mình:
ThuanhĐào pháthiệnTống Hàn Nhođãhiểu ý nàng:
Chư Cát Huệ Lan ngượng ngùng lên tiếng đáp ứng, chỉ cần Tống Hàn Nho nguyện ý, cho dùkhôngnóilời nào, nàng cũng tình nguyện cùnghắnđiđến hừng đông.
Chư Cát Huệ Lan đầu tiên lấy đại cục làm trọng, bọn họ thân là hoàng thất, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận.
ThuanhĐào trong tay giơ lên caomộtquả táo lớn, đứngtrênnúi giả phíatrênĐậu Hoa, Đậu Hoakhôngthểđilên, hình thể cồng kềnhkhôngbám được vào thạch bích trơn bóng, chỉ phải rung đùi lo lắng.
Có lẽ quyết định củahắnlà đúng, tuy rằng phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng nếu thả nàng, nàngsẽvô ưu vô lự sống tốt, có lẽ ngẫu nhiênsẽvì nghèo khổ mà buồn rầu, bất quá, Ngưu Nữu Nữu là nữ tử kiên cường, nàng hiểu được như thế nào vì chính mình tìm khoái hoạt.
“khôngtiếp thuthìphải làm thế nào, ta là nữ tử tay trói gàkhôngchặt còn có thể làm cái gì…”
hắnở phòng trong ngồi bao lâu, Chư Cát Huệ Lan liền ở ngoài cửa đợi bao lâu, chỉ cáchmộtbức tường, lại bất đồng cảm xúc.
“Vương gia làkhôngtín nhiệm thiếp thân sao? … Thiếp thân tuy là nữ nhi của Tể tướng, nhưng ngài ngẫm lại, thiếp thân có bao giờ vì gia phụnóimộtcâu nhân tình chưa?”
“Bổn vương chỉ là thuận miệngnói, Huệ phi đừng tưởngthật.”
Chư Cát Huệ Lan cuối cùng cũng bước ramộtbước, từ khi cùng Ngưu Nữu Nữunóichuyện, hoặc nhiều hoặc ít cũng quấy nhiễu nỗi lòng nàng, vì hạnh phúc của chính mình mà tranh thủ, quảthậtnàng nên cố gắngmộtlần.
“Sáu năm, đối vớimộtnữ nhân mànóilà chờ đợi dài như thế nào, ngài cư nhiênkhôngnhớrõ…”
“đingủđi, có chuyện gì ngày mai hãynói.”
“Nàngkhôngbiết che dấu cảm xúc, là ưu điểm cũng là khuyết điểm.”
ThuanhĐào đầy cõi lòng kỳ vọng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nha đầu ích kỷ…”
“Vương giakhôngcần cảm thấy có lỗi, ngài quốcsựquấn thân, chuyệnnhỏnày đương nhiên ngườikhôngchú ý đến, cũngkhôngthể trách ngài…”
Tống Hàn Nho tựa hồ áp lựckhôngthểnóira, mà giờ phút này người nguyện ý nghehắnnóichính là nữ nhânđãbịhắnlãng quân…
“Bổn vương hôm nay ramộtquyết định,khôngbiết là đúng hay sai…”
Tống Hàn Nho cúi đầu,hắntựa hồ dự đoán được Chư Cát Huệ Lan muốn hỏi chuyện gì:
Tống Hàn Nho ảm đạm cúi đầu, trong tươi cười phamộttia chua sót,hắncó thể cho nàng vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, còn có tràn đầy tìnhyêu, nhưng nàng cố tình cũngkhôngcần đến.
“Cái kia, ta nghĩ thỉnh Vương gia đáp ứngmộtsựkiện…”
Tống Hàn Nho làmộttrong số ít người công khai đối kháng với Tể tướng,hắncũng thừa nhậnhắnđối với Chư Cát Huệ Lan luôn cảnh giác, càngkhônghảo cảm, nguyên nhân vìkhôngmuốn cùng nữ nhân của gian thần thông đồng làm bậy, cho nênhắndùng thái độ xa cách đối với nàng.nóicách khác,hắnvà Chư Cát Huệ Lan đều là con rối trong cục diện chính trị, đều bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay. Cho nênhắntrong tiềm thức càng muốnmộtcuộc sống an nhàn,mộtquan hệ đơn giản, giống như Ngưu Nữu Nữu vậy, giản dị lạirõràng tình cảm,khôngcần hao tổn tâm tưđiphỏng đoán.
Chư Cát Huệ Lan là người khôn khéo, thân ở hoàng gia, quan sát lờinóilà bắt buộc phải học, mặc dù Tống Hàn Nhokhôngnói, Chư Cát Huệ Lan cũng có thể nhìn rahắnđối với thân phận của bản thân có điều bất mãn:
Lại làmộttràng tiếng cười thu hồi chú ý củahắn,hắnchăm chú nhìn vào người trong viện… Thanhâmêm tai, tiếng cười thanh thúy, cũngkhôngnguyện vìhắnbày ra, chuyện tình cảm, quả nhiênkhôngthể miễn cưỡng.
Tống Hàn Nho cũngkhôngngẩng đầu,hắnthu hồi thần trí tiếp tục xem sách:
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Hàn Nhokhôngmục đíchđitrong hoa viêng, từng trận mùi thơm thấm vào ruột gan,hắnhai tay chấp sau lưng, cước bộ thong thả, Chư Cát Huệ Lan chỉ lẳng lặngđitheo, bóng dáng dừngtrênlưng Tống Hàn Nho.
Chư Cát Huệ Lan lơ đễnh khẽ cười:
“Ngươi, nhận mệnh sao?”
“Vương gia cũng biết thiếp thân năm nay bao nhiêu tuổi?”
ThuanhĐào vội vàng giả bộmộtbộ dáng yếu vô lực:
Tống Hàn Nho nghi hoặc ngẩng đầu lên… Hôm nay Chư Cát Huệ Lan và ngày thường bất đồng, nàngmộtthân quần áo màu xanh đơn giản,khôngcòn dung nhan kiều diễm, mà thêm vài phần nhu hòa.
“Có phải là hai mươi hai?”
“Thiếp thân biết, gần đây tâm tình ngài rối bời, thiếp thân chỉ là suy nghĩ, nếu ngài nguyện ýnói, thiếp thân có thể thay ngài ra chủ ý.”
hắnchỉ làkhôngnói, nhưngkhôngphải làkhônghiểu. Hoàng Thượng lợi dụng hônsựtrấn an dân tâm, lựa chọn xử trảm và tiệc cưới cùngmộtngày, dụng ýrõràng, đại bộ phận dân chúngkhôngrõchân tướngsẽcho rằng Thất hoàng tửkhôngchê thân phận Ngưu Nữu Nữu thấp kém, đối với hoàng tộc thêm vài phần kính trọng, cũngsẽcó dân chúng lên án công khai Ngưu Nữu Nữu, cho rằng nàng là nữ tử thấy lợi quên nghĩa, cho nên khinh thường nghe nàng giải thích, tránh cho hoàng tộc bị thị phi.
“Đúng, đúng, ta biết Vương giasẽkhôngđể ý loại chuyệnnhỏnày, sau này tasẽgiữ khuôn phép,khônggây thêm phiền toái cho ngươi nữa.”
Tống Hàn Nho gật đầu:
Tống Hàn Nho bất động thanh sắc cong khóe môi,hắnđứng dậyđiđến bên cạnh Chư Cát Huệ Lan:
Tống Hàn Nho nhìn bóng dáng mềm mạiđixa… Hôm nay Chư Cát Huệ Lan tựa hồ có chút bất đồng, bất quá đến tột cùng là vỉ sao,hắnchưa suy nghĩ ra.
“Thiếp thân đối với Ngưu tiểu thư cũngkhônghiểu nhiều lắm, nhưngkhôngkhó nhìn ra nàng là người rất thẳng thắn.”
“Cha ta g·i·ế·t người, cũng nhận tội, ta cũngkhôngthểnóigì hơn, coi như tiễn lão nhân giamộtđoạn đường, hơn nữa, ta cũng muốn để cha ta tận mắt thấy bộ dáng nữ nhi xuất giá.”
Tống Hàn Nho có chút suy nghĩ nhìn Ngưu Nữu Nữu… Nữ tử này, so vớihắnđoán trước càng tuyệt tình,thậtsựlà to gan lớn mật.
( Bùn lắm khi chồng của mìnhkhôngnhớ tuổi của mình)
“Vương gia, sắc trờikhôngcòn sớm,đingủđi.”
Tống Hàn Nhokhôngkhỏinhẹgiọng cảm thán:
“Kiệu hoa có thểđitừ Ngưu thị tiêu cụckhông? Đó là nơi ta sinh ra, ta chỉ cómộtyêucầu này thôi…”
Hoặc lànói, tình cảmkhôngcó công bằng,khôngưu tiên ai bỏ ra nhiều hơn, bởi vìhắnchưa bao giờ để ý quá.
“Ngươi muốn xuấthiệntrênđoạn đầu đài sao?”
“Thiếp thân mười bốn tuổiđãgả cho Vương gia, cùng Vương gia làm bạn sáu năm, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.