Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú


Hai người vừađivào rừng rậm dưới chân núi, quả nhiên cửa thứ hai, ba xuấthiện. Nhưngkhôngphải là cao thủđira ngăn trở, mà làmộttường đá dùng đá xây nên. Tường đá chỉnh tề, được nham thạch che lại, nhìn giống như sắp sụp đổ, nhưng lại kínkhôngkẽ hở hơn nữa càngkhôngcó đườngđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…”hắnkhônghỗ trợ ở đó còn ồn ào cái gì chứ? ThuanhĐào lắc lắc tay áo ướt sũng, sau đó nàng hầm hừ địnhđilên bờ, bỏđi, ăn ítmộtchút cũngkhôngchết đói được, dù sao cũngkhôngphảimộtmình nàng bị đói!

Tráchkhôngđược trước đâykhôngai biết qua Yến Hoàn Sơn là như thế nào,đãkhôngcòn mạng mà trở ra.hiệntại bọn họ thế này mới là chính thức đứng tại Yến Hoàn Sơn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ bình minh đến hoàng hôn, qua mười mấy canh giờ trong khi Mộ Giai Nam cẩn thận lấy từng khối đá,thìThuanhĐào chỉ có công việc duy nhất chính là đưa nước, đưa cơm cho Mộ Giai Nam. Trong lúc nàng buồn tẻđitớiđilui, lại pháthiệnbiểu tình vui vẻ của Mộ Giai Nam, nàng thấy mình giốngđangđiđánh tiểu quái thú thăng cấp trong game, mặc dù rất nhàm chán, nhưng đồng độithìlại thích thú.

Cái tên đầu heo này, ăn no còn tìm cớ trốn tránh! ThuanhĐào nhìn nửa con cá còn xót lại, lúc này nàng mới nhớ là mình còn chưa ăn được miếng nào, nàng lấymộtmiếng thịt cho vào miệng… liền cảm thấy buồn nôn, rất tanh nha, hình như nàng quên cho muối vàothìphải, phi phi phi, khó ăn chếtđiđược, nàngthậtsựlà hậu đậu mà… ThuanhĐào ăn mấy miếng bánh bao để áp chế mùi tanh,khôngkhỏi nhìn về phía Mộ Giai Namđangnhắm mắt dưỡng thần, khó ăn như vậy màhắncòn có thể ăn hết nửa con sao? Nếukhôngphảihắnđói sắp chếtthìđúng làhắnchuyên tâm suy nghĩ chuyện gì rồi, đầu óchắnđangxoay tròn sao?hắnđanglo lắng chuyện gi? Nhưng nhìn biểu tình củahắn, nàng quảthậtkhôngphát giác manh mối gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

… Khi Mộ Giai Nam đem miếng cá nướng đầu tiên bỏ vào trong miệng, ThuanhĐào vừa cắn bánh bao vừa trông chờhắnkhen ngợi, nhưng Mộ Giai Nam mặtkhôngchút thay đổi chỉ lo ăn, sau đóhắnlại ăn thêmmộtmiếng cá nữa, dường nhưhắnkhôngđể ý đến hương vị ngon hay dở, chỉ mong ăn no là được.

Kỳthật, Mộ Giai Nam sau nhiều lần tính toán mới đoán ra, vìhắnchú ý tớimộtchi tiết, thứ nhất; những khối đá này được đan xen kẽ nhau,nóicách khác tầng thấp nhất có bốn mươi mốt khối đá, tầng thứ hai còn lại là bốn mươi khối đá, mỗi tầng đều được xen kẽ nhau, chứng minh nơi chịu lực nhiều nhất chính là tầng thấp nhất, mặc dù Mộ Giai Nam hiểu được quy luật nhưng cũngkhôngthểmộtlúc dỡ bỏ hết khối đá, nếu làmkhôngtốt mấtđicân bằng tường đá nhất định sập, cho nênhắnchỉ có thể nhẫn nại bất đầu từ trung tâm tường đá hướng ra hai bên. Thứ hai; Mộ Giai Nam chính là phán đoán,hắnkhôngthể hoàn toàn xác định suy nghĩ của mình có đúng haykhông, nhưng theohắnphân tích,thìtám chín phần mười là như vậy.

ThuanhĐào mang tâm trạng người bị vây nhốt, nàng ngồimộtbên nhìn Mộ Giai Nam bận rộn,hắncònthậtnghiêm túc viết viết tính tính nữa chứ, lúcthìngồi xổm xuống, lúcthìđứng lên, hết sờ đông rồi tới sờ tây. Phảinói, nàngđitheohắnxem như làkhôngcần động não cũngkhôngcần lo lắng chuyện sống c·h·ế·t,hắngiống nhưmộtmình có thể xử lý, sau đó đem mọi khó khăn giải quyết dễ dàng.

Sau khi ThuanhĐào ăn no, rửa mặt rồiđithắng đến tường đá, phảinóinànghiệntại sống giốngmộtdã nhân, so với cuộc sống nơi đô thị trước đâythìquá chênh lệch, lấy đất làm giường lấy trời làm màn, mệt mỏithìcó thể tìm đại tảng đá nào đó mà nằm, đói bụngthìcó cá, có chim, có thú mà ăn, nếu khát nước có thể ăn trái dại hoặc uống nước suôi, ngoài việckhôngthể tắm ra,thìnàng thấy cũngkhôngcó gìkhôngtốt,khônglẽ nàng nguyên bản là người rừng sao?

ThuanhĐào ném ramộtcái bánh bao làm mồi hấp dẫn bầy cá, phương pháp quả nhiên rất hiệu quả, rất nhiều con cá chơi đùa bên chân nàng, ThuanhĐào cúi người quan sát, tư thế giống nhưđanglựa chọn cá. ThuanhĐàokhôngcó võ công, nàng thấy dưới sông cómộtcon cá trắm cỏ lớn, nàng biết dưới nướcthìgóc nhìnsẽkhác so vớitrênbờ, nhưng cụ thể khác như thế nàothìnàngthậtkhôngbiết, chỉ là đoán mò, nàng thấy con cá trước mắt có chút mập, hành động chậm chạp rất tốt để nàng thử tay nghề bắt cá nha.

Khi ThuanhĐàođiđến tường đá, nàngkhôngkhỏi mở to mắt kinh ngạc… Chỉ thấy Mộ Giai Nam ngồi xổm bên tường đá,đangcẩn thận rút ramộtkhối đá, mà tường đá trong lúc đóđãbị Mộ Giai Nam mở lộ ramộtkhe hở, ánh sáng mỏng manh xuyên qua từ khe hở. Nàng kinh ngạckhôngphải vì khe hở kia, mà vì nàng nhớrõngày hôm qua chỉ độngnhẹmộtcái thôithìtường đáđãlung lay sắp đổ, vậy mà hôm nay Mộ Giai Nam lấy ra hơn mười khối đá cũngkhôngcó việc gì, hơn nữahắnlại lấy những khối đá ở dưới cùng nữa chứ!

ThuanhĐào thấyhắnăn cũng hơn nữa con cá vậy mà cũngkhôngmời nàngmộttiếng, nàng hầm hừ đem vụn bánh bao rải đầy lên mình cá, Mộ Giai Namkhônghiểu ngẩng đầu: “Ngươi ănđi, đừng mắc cở.” Khẩu khí giống như làhắnđangmời khách vậy.

( ta nghĩ là cá ăn móngá)

để gắn lạithìthậttài nha. Dù sao cũng là dùng từng khối từng khối mà xây, cũngkhôngcó khe hở nào, nàng có cảm giác người nàykhôngnhững tài giỏi mà còn rất kiên nhẫn nữa.

ThuanhĐào nhìn viên đátrênđỉnh đầu, vô tình làm cho vách tường lảo đảo, nàng nào dám sờ loạn, vội vàng chân tay co cóng nghiêng ngườiđiqua đường hầm,thìra mặt sau tường đá cònẩndấu “Ám khí” lớn như vậy a,khôngbiết là do ai thiết kế,thậtsựquáâmhiểmđi.

Sau khi nàng mang tâm trạng lo lắng ra khỏi đường hầm, lúc này nàng mới pháthiệnsau đường hầm làmộtthế giới khác, ánh nắng chiều lên dãy núi hùng vĩ, từng đàn chim Yến dừng chântrênvách núi chơi đùa,khôngkhí trong lành, xông vào mũi là mùi hoa thơm ngát, cùng rừng cây xanh biếc dạt dào sức sống. Trước mắt bọn họ làmộttấm bia đá,trênđó viết mấy chữ đỏ au “ Yến Hoàn Sơn”.

ThuanhĐào ngừng thở, như sói bà hai tay đưa ra, bỗng nhiên! Lúc nàng đưa đôi móng vuốt hổ vào trong nước, chỉ thấy bầy cá hoảng sợ linh hoạt trốn chạy bốn phía, nàng cũngkhôngthể lựa chọn nữa, đôi tay trong nước quơ bắt loạn cả lên, thậm chí nàng còn có suy nghĩ ngốc ngếch là dùng luôn hai chân đạp lên đuôi mấy con cá kia, nhưng trong nháy mắt, khi bánh baokhôngcòn nữa,thìcá cũng chạykhôngcònmộtcon.

Trong khi Mộ Giai Namkhôngngừng cố gắng,hắncuối cùng cũng từ giữa tường đá mở đượcmộtđườngnhỏđủmộtngườiđiqua, Mộ Giai Nam đốt đuốc lên,hắncẩn thận kiểm tra bên trong vách tường… Đúng nhưhắnsuy nghĩ, phía sau tường đá chính làmộtđường hầm ngắn, ngày hômhắnqua nghe đượcâmthanh cũng là từ chỗ này phát ra.nóicách khác, những hòn đá lớnnhỏbên ngoài này được sắp xếp nhằm mục đích che lại cửa vào. Bên trong tường đá có cơ quan, cấu tạo cực vì tinh xảo, hai bên vách tường cũng giống như bên ngoài được xếp bằng những khối đá khác nhau,mộtcái cầu đá nối liền từ vách bên này sang vách bên kia nhằm mục đích giữ vững hai bức tường, nếu có người dùng sức đẩy ngã tường đá, hoặc bắt tay vào những khối đá ở tầngtrên,mộtkhi mấtđicân bằng, cầu đá nhất địnhsẽsụp, lúc đó đừngnóiđến chuyện có thể chạy thoát, mà là người đó phải c·h·ế·t làkhôngthể nghi ngờ.

ThuanhĐào ngước mắt nhìn bức tường đá cao gấp ba lần cơ thể nàng, bức tường nhìn như lung lay sắp đổ lại vững như bàn thạch, những khối đá được xếp đều nhịp, nhưng để xây được cao như vậy mà lạikhôngdùng hồ

Nàng bỗng nhiên giác ngộ bản thân đúng là kẻ vô tâm vô phổi, cho nên nàng cũng rất thànhthậtkhôngđiquấy rầy Mộ Giai Nam suy nghĩ. Nàng cũng muốn làmrõtình trạnghiệntại,khôngthể chuyện gì cũng ỷ lại Mộ Giai Nam,hắncũngkhôngphải là cái gì của nàng.

Mộ Giai Nam sau khi tự suy nghĩ,hắnbắt đầu kiểm tra số lượng hòn đá tại tầng dưới…khôngnhiềukhôngít vừa đủ bốn mươi mốt viên đá,hắnbắt đầu suy tính, phán đoán.

Mộ Giai Nam thấy nàng vẫn còn tức giận cắn bánh bao,hắnliền dựa vào tàng cây mơ hồnói: “… Ta cần suy nghĩ vài chuyện”.nóixong,hắnnhắm hai mắt làm như buồn ngủ lắm vậy.

Mộ Giai Nam nhìn sang nàng làm ra bộ dáng mời nàng đứng yên, sau đóhắnđem theomộtchạc cây chậm rãiđiđến bờ sông, Mộ Giai Namkhôngchút để ý liếc mắt nhìn xuống mặt nướcmộtcái, ThuanhĐào còn chưa nhìnrõđãthấy chạc cây trong tayhắnnhanh như chớp cấm vào trong nước, nhánh cây còn thuận thế đứng sừng sững trong nước…”Kéo lênđi.”

ThuanhĐào thấy Mộ Giai Nam động tác dứt khoát, vẻ mặt kiên nhẫn, nàng cũng muốn đến hỗ trợ, lại bị Mộ Giai Nam cản lại: “Ngươi đừng đụng vào, ngồi yênmộtchỗ là được rồi”.

Nghĩ vậy, ThuanhĐào vén tay áo, xăng ống quầnđiđến bờ sông, Mộ Giai Nam bày ra bộ dáng xem kịch vui, lười nhác dựa vào thân cây,hắnrất muốn xem nàng taykhôngbắt cá như thế nào.

Mộ Giai Nam và ThuanhĐàokhôngnhanhkhôngchậm tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng trước khi trời tối cũng tìm được đất liền, ThuanhĐào bước vững chắctrênmặt đất,khôngkhỏi mở miệng hít sâumộthơi. Đầm lầy mang nhiều chướng khí, bao phủ toàn bộ Yến Hoàn Sơn, cũng vì vậy mà Yến Hoàn Sơn bao trùm bởimộttầng thần bí. Cho nên khi bọn họ đặt chân lên đất liền,thìcó thể thấy được rừng núi nguy nga đứng vững, bên cạnh đó xung quanh sương khói lượn lờ, Yến Hoàn Sơn quả nhiên danh phù kỳ thực

khôngphảimộtchút đâu tỷ…nhiều hơn là đằng khác) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

※ ※ ※

Trong lúc nàng mang nghi vấnđihỏi,thìMộ Giai Nam làm nhưcôgắng giải thích cho nàng nghe: cá choáng váng.nóithẳng ra chính là canh đúng lúc cá thở mà đoán vị trí

“…” Nàng thấy may mắn vìkhôngcó người có ý đồ g**t ch*t nàng, nếukhôngnàng nhất địnhsẽvìmộtmiếng thịt mà tự dẫn xác đến cửa cho người ta g·i·ế·t mất.

… Người bình thường, ví dụ như nàng, mặc dùđãđoán ra được quy luật của tường đá, nhưng vì muốn tiết kiệm thời gian nàngsẽbắt đầu từ tầngtrên, lúc này xem ra nàngđãđoán sai rồi, mọi người đều ăn cơm mà lớn lên, saohắnso với nàng còn thông minh hơnmộtchút chứ?(

“…” Hứz! Nàng có lòng tốt giúp đỡ màkhôngcho, mặc kệhắn, nàngsẽkhôngquản, ThuanhĐào quay đầu về phía Mộ Giai Nam le lưỡi, sau đó ngồimộtbên xem náo nhiệt. Bất quá nàng quan sát trong chốc lát hình như nhìn ra quy luật sắp xếp những hòn đá, đại khái là rút từ từ từng khối đá, khithìchồng chéo, khithìdùng hai tay đồng thời rút ra hai khối đá, có chút giống như trò chơi xếp gỗ rút củi dưới đáy nồi nàngđãtừng chơi. Nếu rút saimộtkhối hoặc phán đoán saithìsẽgiống như kiếm củi ba năm đốt trongmộtgiờ.

… Sắc trờiđãchuyển sang hoàng hôn: “Tốt lắm, hôm nay cơm chiềusẽdo ngươi giải quyết”. Mộ Giai Nam thu hồimộtđám giấy tờ, lười biếng đứng lênđivề hướng chân núi.

Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú

( danh hiệu xứng với thực tế).

Sáng sớm hôm sau, khi ThuanhĐào thức dậyđãkhôngthấy Mộ Giai Nam đâu, nàng đột nhiên ngồi dậy, lập tức tỉnh mộng. Lúc này,mộtmùi thơm từ bờ sông bay tới, nàng cũng quênđitìm Mộ Giai Nam, ngửi ngửi cái mũiđiđến bên đống lửa sắp tàn. ThuanhĐào thấytrênchạc cây có cá nướng, mà bên cạnh cá nướng cón có tờ giấy: ha ha, tađãbiết ngươi vừa thức dậysẽđói bụng mà, ăn no rồi đến tường đá.

Nàngkhôngbiếtđisăn thú, nhưng cá trong nướcthìcó rất nhiều… ThuanhĐào từng thấy phương pháp nướng cá trong TV, hơn nữa nếu là cá vừa mới bắt lên nướng ănsẽrất ngon đây! Hắc hắc.

(xi măng á)

Mộ Giai Nam cũngkhôngnhàn hạ như nàng,hắncon ngươi đen đảo xung quanh bốn phía, nếu tiểu hòa thượngđãnóiYến Hoàn Sơn có năm cửa, như vậy tất nhiên còn có bốn cửa phải vượt qua, cửa thứ nhất mặc dùkhôngtính là khó khăn, nhưng cũngkhôngphải là đơn giản, có thể nghĩ phía trước nhất định có rất nhiều nguy hiểmđangchờ bọn họ.

ThuanhĐào khinh thường hừmộttiếng, nàng trong nước khó khăn di chuyển đến bên cạnh vị trí chạch cây, xem bộ dánghắntự tin chưa kìa, khoảng cách xa như vậyhắnnghĩ mình có thể bách phát bách trúng sao?… Nàng nhắc chạc cây lên, kinh ngạc khitrênchạc câythậtsựcó cá, đáp án có rồi, người ta tự tin cũng đúng. Nhưng từ vị trí này cách bờ sông cũng phải hơn năm thước,hắnlàm sao mà nhìnrõđược chứ?

KỳthậtMộ Giai Nam muốn đẩy ngã tường đá cũngkhôngphải là việc khó, nhưng bọn họ bị vây ở chỗ thấp, Mộ Giai Nam từtrêntường đá thử rút ramộtkhối đá, bên tai liền phát raâmthanh tường đá sụp đổ,hắnlập tức đem khối đá trong tay nhét vào khe hở mới có thể bình ổn lại. Lạinóihai bên vách núi bị mây che phủ,trênthạch bích mọc đầy rêu phong, muốn leo lênkhôngphải là chuyện dễ dàng… Nếu có thể tìm ra quy luật lấy từng khối đá rathìcó thể rời khỏi đây, nếukhôngtường đá chắc chắn sụp xuống đè c·h·ế·t những người xâm nhập bên dưới.

ThuanhĐào giật mình, Mộ Giai Namthậtsựlà đứanhỏthông minh nha (

c·h·ế·t cười với tỷ, Nam ca ca là đứanhỏthông minh)

“…”hắnmuốn làm nàng tức c·h·ế·t mới vừa lòng chắc?

“Nữu Nữu, lại đâyđi, ngươi vạn lần đừng đụng vào hai bên vách tường, ngươi cũng biết bản thân mình sức mịnh tràn đầy nha, ha ha…” Mộ Giai Nam dẫn đầuđiqua đường hầm, đợi sau khihắnxác định là an toàn mới gọi nàng.

Mộ Giai Nam ngồi xuống bên cạnh tường đá tĩnh tâm quan sát….hắnnhìn thấy tường đá trước mặt cómộtnơi có vẻ khá lỏng lẽo, người nào nhìn thấy phản ứng đầu tiênsẽcho rằng đây là cửa vào, hơn nữa mặc dù bọn họ bị vây ở dưới thấp nhưng cũngkhôngphải làkhôngthể né tránh, nhưng người xây nên bức tường đá này chẳng lẽ lại khinh địch như vậy? Huống chihắncũngkhôngbiếtrõtình hình phía sau tường đá, haythậtsựngười này quá rảnh rỗiđithiết kế ra bức tường đá “nhàm chán” như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào tức giận liếc mắt nhìnhắn, vừanóicóhắnở đây mọi việckhôngcần nàng quan tâm, giả dối a giả dối.

, chỉ cần động tác vừa nhanh vừa chuẩn,thìsẽdễ như trở bàn tay.

“Ha ha, nha đầu ngốc.”mộttiếng cười vui sướng khi người gặp họa vô tình truyền đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú