Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện


Bên tai quanh quẩn tiếng kinh, mà Mộ Giai Nam cũngkhôngngồi yên ăn bánh bao, khóe mắthắnhàm chứa tia cười xấu xa,hắnquay người lại đối diện với ThuanhĐào: “Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa… Cómộttiểu hòa thượng bởi vìkhôngchịu nổi phật gia tịch mịchđãxuống núi hoàn tục. Chưa đượcmộttháng,hắnbởi vìkhôngthể chịu được miệng lưỡi trần thế, lại lên núi. Nhưng lạikhôngđếnmộttháng,hắnlạikhôngchịu được tịch mịch lại xuống núi. Ba lần như thế, lão tăng liềnnóivớihắn, ngươirõràng cũngkhônghoàn toàn muốn xuất gia, khoác áo cà sa, ngươi cũngkhôngthậtsựmuốn hoàn tục, vậythìngươi hãy ở bên cạnh miếu thờ dựngmộtnơi ở bán tràđi! Sau đó, tiểu hòa thượng quả thực nghe lời, lấy vợ, lại dựng lênmộtcăn chòi ở giữa sườn núi b*n n**c trà, cuộc sống rất nhàn hạ. Lão tăng chỉ dẫn đúng, người chỉ thích làmmộtphân nửa chuyệnthìchỉ thích hợp ở giữa đường cản lối.”

Mộ Giai Nam kiên định nháy mắt mấy cái, ThuanhĐào nhếch miệng cười, cuối cùng cũng có chỗ cho nàng phát huy, Mộ Giai Namthậttài nha,hắnvậy mà biết nàng có mang theo bộ vẽ tranh a. Nàng đem giấy Tuyên Thành trảitrênghế trúc, nhìn hòa thượng liếc mắtmộtcái,thậtra nàng có nhìn haykhôngcũngkhôngảnh hưởng gì, nàng hưng trí bừng bừng bắt đầu vẽ tranh, cái gọi là truyện tranh, đầu tiên phải hiểurõđặc thù nhân vật, lấy hình vẽ thểhiệnnội dung câu chuyện! Nàng tuykhôngcó tài hội họa, nhưng muốn vẽ ngũ quan con lừa ngốc kia cũngkhôngthành vấn đề, hắc hắc

Khi bè gỗđivàomộtthông đạo cực kỳnhỏhẹp, sương mù đục ngầu, tầm nhìn chỉ trong khoảng hai thước trở lại, trong đầm lầy lạikhôngthể đốt đuốc, nếukhôngmộtkhi bốc cháy, cả hai người bọn họsẽthăng thiên.

Mộ Giai Nam trong lúc tiến vào sương mù lượn lờ mới chú ý tớimộtchuyện, sương mù ở đây tuy nhiều, nhưng trong nước cá từ bốn phương tám hướng vẫn bơi tới, chứng tỏ nơi này được bao bọc bởi nhiều nhánh sông. Hơn nữa mực nước càng ngày càng thấp,nóicách khác, có thể có nhiều đườngđivào Yến Hoàn Sơn, mà những người từngđivào đây có lẽđãtheomộtđường khác mà trở ra, cho nên dân chúng hai bờ sôngkhôngnhìn thấy, họ cứ nghĩ những ngườiđivào Yến Hoàn Sơn, là cóđikhôngvề. Tất cả đềunóiquásựthật.

ThuanhĐàothậtkhôngxứng chức hướng dẫn viên, nàng vừa thấy phía trước cómộtvật lớn cản đường, nàng chưa kịp thông báo cho Mộ Giai Namthìbè gỗ và chướng ngại vật trước mặtđãđụng vào nhau, nhất thời phát ra tiếng động hai vật đụng nhau,âmthanh chấn động.

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú tiểu hòa thượngmộtlát, con ngươi chuyển động cúi ngườinóinhỏvới ThuanhĐào, ThuanhĐào nghe xong nhất thời trừng mắt to như muốn xác định lại.

Hòa thượngkhôngđáp lời chỉ mỉm cười,khôngthèm đáp lại chỉ tiếp tục tụng kinh, xem rahắnmuốn dùngsựtĩnh toạ để ép hai người họ quay lại.

(ta nghĩ là hào quang á)

ThuanhĐào lui về phía sau ngã ngồi bên chân Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vội vàng cúi người ôm nàng, đưa ra bảo hộ sau lưng, vìhắnbiết chướng ngại vật phía trước là con người…

Mộ Giai Nam kéo tay ThuanhĐào, tùy ý đeo vào tay nàng, sau đó xoay xoay chiếc nhẫn… Chỉ thấy chiếc nhẫntrêntay ThuanhĐào đường kính bắt đầunhỏlại, chưa đến năm giâyđãvừa khít vào tay nàng. ThuanhĐào há miệng kinh ngạc, chiếc nhẫn này cũng quá thần kỳđi, còn có thể tùy theo ngón tay từng người mà tùy ý biến hóa, cho dù kỹ thuậthiệnđại ở thế kỷ hai mươi mốt cũngkhônglàm được. Nàng vừa định làm như Mộ Giai Nam xoay xoay chiếc nhẫnthìlại bị Mộ Giai Nam ngăn lại…” Chiếc nhẫn này bên trong còn chứamộtcỗ khí kỳ dị, tađãthí nghiệm thử rồi, nhưng cũngkhôngcó tác dụng như lúc trong mật thất, cách sử dụng như thế nào ta còn chưa biết được”

Nàng khẩn trương cuộn mình lại, vì bảo trì thân thể vững vàng, nàng ngay cả thở cũngkhôngdám thở mạnh.

Mộ Giai Nam thấy nàng thần sắc quái dị,khôngkhỏi ha ha cười: “Lúc nào cũng có thể tháo ra, ta biết cách tháo, ngươi tạm thời cứ đeođi, có lẽ có thể phát huy chút tác dụng”.hắnhạ mắt nhìn về phía trước,khôngtự chủ được đem suy nghĩ trở về tình cảnh tháo nhẫn bờ sông ngày đó,hắnkhóe miệng hơi hơi cong lên,hắnvốn tự nhậnsẽkhôngbị nhi nữ tình trường làm phiền, cho nên cũng xemnhẹbản thânhắnchẳng qua cũng chỉ làmộtnam nhân bình thường.

Mộ Giai Nam nhìn nhưkhôngchút để ý, nhưng trong mắt lạiẩnchứa lo lắng,hắnhiểurõnếu đánh nhau tại đầm lầy này đối với bản thân hoàn toànkhôngcó lợi. Mộ Giai Nam nhìn ra được khí công của hòa thượng này rất cao.hắnchỉ cây dâu mà mắng cây hòe chỉ có ý trào phúng hòa thượngmộtphen. Mộ Giai Nam muốn thư giãn gân cốt nên ngã người về phía sau, ThuanhĐào cho rằnghắnkhôngđược khỏe, nàng vội vàng dùng bả vai đỡ cái ót củahắn…Mộ Giai Nam vốn định hoạt động gân cốt, hành động này của ThuanhĐàokhôngkhỏi làmhắngiật mình,hắnnhướng mày nhìn chăm chú Ngưu Nữu Nữu chớp mắtmộtcái, sau đó vô liêm sỉ xem nàng như ghế dựa mà dựa vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào tràn đầy tự tin gật gật đầu, sau đó đem ái mộ mãnh liệt đem bức tranh đưa đến trước mặt tiểu hòa thượng… Tiểu hòa thượng cảm thấy ánh sáng trước mắt bị cheđi, mặtkhôngchút thay đổi mở hai mắt…hắnđầu tiên là sợ run chớp mắtmộtcái, nhất thời buồn bực đem bức tranh quăng xuống đầm lầy. Phảinói, sau khihắnbị Mộ Giai Nam và ThuanhĐào năm lần bảy lượt nhục nhã,hắnhiển nhiênđãmất hết kiên nhẫn, chỉ thấy tiểu hòa thượng bỗng nhiên đứng lên tòa sen, trong mắt b*n r*mộttiakhônghờn giận: “Nếu nhị vị thí chủkhônghiểurõđạo lý “biết khó mà lui”, đừng trách bần tăng đắc tội!”

“…” Nguy hiểm như vậy màhắncòn đeo lên tay nàng sao? … ThuanhĐàothậtcẩn thận muốn tháo nhẫn ra, nàng cố gắng hai ba lần nhưngkhôngtác dụng, lúc này ThuanhĐào mới pháthiện, Mộ Giai Nam trong lúc vô ýđãđeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng… Ngón áp út là tượng trưng cho tìnhyêu, Mộ Giai Nam khẳng định làkhôngbiết điều này.

tòa hoa senthìbị nàng vẽ giống như ống nhổ.

.(cười gian thấy ớn luôn) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThuanhĐào thấyhắncũngkhôngbuồn ngủ hoặc khó chịu chỗ nào, chỉ là nhàn hạ nghỉ ngơi, bất quá nàng nghĩ đếnmộthồi ác chiến có lẽkhôngthể tránh, cũng lười so đo, mà tiểu hòa thượng nhắm mắt dưỡng thần cũng đình chỉ tụng kinh. Nhàn rỗi như vậykhôngbằngnóichuyện phiếm, nghĩ vậy, nàng đem hộp văn chương ra bắt đầu viết chữ, bởi vì có chuyện nàng còn chưa hiểurõ, nàng đưa hộp văn chương đến trước mặt Mộ Giai Nam: saokhôngđeo nhẫn bạc? Lần trước ta xuấthiệnảo giác có liên quan đến chiếc nhẫn đó sao?

“…” ThuanhĐào nghiêng đầu nhìn về phía trước,mộtvị mặc trang phục hòa thượng khoanh chân ngồitrêntòa sen bằng gỗ, ánh mắt hiền hòa, nhìn dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi,hắntrong tay cầm phật châu, thần sắc lạnh nhạt, sương mù lượn lờ nhìn rất giống Tiên nhân. ThuanhĐàokhôngbiết người này từ đâu xuấthiện, trọng điểm làhắnbị bè gỗ va chạm mạnh như vậy, cư nhiênkhôngchút sứt mẻ,hắnvẫn yên tĩnh ngồi đó tụng kinh,rõrànghắnmuốn cản đường, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại mang theosựkiên định, người này lai giả bất thiện

ThuanhĐào nhìn kỹ, xác định đúng là chiếc nhẫn này, chỉ là cảm thấy có chỗkhôngđược tự nhiên, đường kính chiếc nhẫn so với trong tưởng tượng của nàngthìlớn hơnmộtchút,thìra ngón tay Mộ Giai Nam to như vậy nha!

( người đếnkhôngcó ý tốt)

Mộ Giai Nam lười biếng dựa vào vai nàng, đưa tay vào túi áo lấy ramộtchiếc nhẫn: “Ngươinóicái này hả?”

Mộ Giai Nam chờhắnra tay quảthậtrất lâu rồi, tiểu hòa thượng cũng chỉ là người trẻ tuổi, định lựckhôngđủ tự mình làm loạn trận tuyến a… Mộ Giai Nam nhảy người đến trước bè gỗ, tà mị cười, đưa tay ranói: “Nếu bổn thiếu gia đánh ngươi rơi xuống đầm lầy liền chấm dứt tại đây.” Lời còn chưa dứt,hắnđãcùng hòa thượng đồng thời bay lên trời, hai người tức khắc trong sương mù mà giao chiến.

ThuanhĐào cười tủm tỉm đưa ramộtchiếc khăn taynhỏ, tiểu hòa thượngkhôngkhỏi sửng sốt, tiếp nhận khăn tay hướng ThuanhĐào cảm tạ. Khihắnmang tâm tình cảm kích mở khăn tay rathì… Pháthiệntrênkhăn tay trắng noãn vẽ bức tranh, hình vẽ giống với bức tranh vừa rồi, cả hai bức tranh đều xấu xí dọa người, còn có lời khen tặng: hy vọng ngươi thích, (*^__^*) hì hì.... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong ấn tượng của ThuanhĐào đầm lầy chính làmộtvũng bùn nuốt được người, trong TV thường có hình ảnh,mộtngười vùng vẫy nửa ngày cũngkhôngthoát khỏi đầm lầy, cuối cùng cả người chậm rãi bị chìm xuống… Xong đời.

“…” Tiểu hòa thượng nhìn chăm chú bóng dáng bọn họđixa, mắt nhắm lại, người xuất giakhôngthể sát sinh, a di đà phật.

Bè gỗđiđượcmộtlúc lâu cũngkhôngphát sinh chuyện gì, tuy rằngkhôngkhí vẫn quỷ di như trước, ThuanhĐào đưa mũi ngửi ngửi, cách đókhôngxa truyền đếnmộtmùi ẩm ướt, mặt nước mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều chỗ có màu xanh lục, nàng quay về phía Mộ Giai Nam báo cáo tình hình, Mộ Giai Namđiđến đầu bè gỗ quan sát…” Phía trước chắc là có đầm lầy, ngồi yên đừng lộn xộn.”

, chắc chắnhắnkhôngphải người lương thiện.

Mộ Giai Nam ngẩn ra, khi bè gỗđingang qua hòa thượnghắnôm quyền hành lễ: “Cảm tạ.”

ThuanhĐào mở to mắt ngưỡng mộ nhìn thân ảnh nhanh như thiểm điện trước mắt, hai người trong quá trình đánh nhau đều mượn những vật nhô lên trong đầm lầy làm điểm tựa, nàngkhôngbiết tòa sen của hòa thượng có rắn chắc haykhông, tóm lại Mộ Giai Nam rơi xuống rấtnhẹ, cơ hồkhônggây ra chấn động lớn… Bọn họthậtlợi hại a,nóiđánh là đánh, giống nhưmộtbộ phim cổ trang xuất sắc vậy.

Hòa thượng cả người đầy bùn đất, bộ dáng chật vật,hắnnhìn chăm chú địch thủ, pháthiệnđịch thủtrênvai vácmộtcây sào trúc, hướnghắnkhôngnóngkhônglạnhnhẹcười. Tiểu hòa thượng mặc dù trong lòng cókhôngphục nhưng chung quyhắncũngthậtsựkhôngđánh lại địch thủ, hơn nữa người nàykhôngchấp nhất chuyện mình cản đường mà ra tay tương trợ, Tiểu hòa thượng cũngkhôngsuy nghĩ nhiều nữa, dùng phật lễ cúi đầu: “Bần tăng chỉ là người canh giữ Yến Hoàn Sơn cửa thứ nhất, thỉnh hai vị thí chủ cẩn thậnmộtchút…”nóixong,hắntránh sangmộtbên nhường đường, thầmnóinhư nhắc nhở Mộ Giai Nam: “Yến Hoàn Sơn có năm cửa, trước mặt cón nhiều khó khăn, thiện tai thiện tai…”

Mộ giai namkhôngđể ý đến chướng ngại vật cản đường,hắnkhoanh chân ngồi xuống: “Nữu Nữu, ta đói bụng.”

Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện

ThuanhĐào giật mình, cũng may nàng có chuẩn bị, nàng từ trong túi lấy ra mấy cái bánh bao và dưa chua đưa cho Mộ Giai Nam, nàng nghĩ rằng: Mộ Giai Nam đúng là thâm độc a,khôngđánhkhôngmắng,hắnchắc là muốn cho con lừa ngốc đó đói c·h·ế·t đây mà! Nàng cũng chỉ có thể lý giải như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vật hình tròn giống khúc gỗ bị va chạm xoay tròn trong đầm lầy, giống nhưmộttòa sen, mà người ngồitrêntòa sen vẫn vững như Thái Sơn, trong miệng lẩm bẩm: “Phía trướcđãcùng đường, thỉnh hai vị thí chủ nhanh chóng quay lại, a di đà phật…”

Sau khi bức vẽ hoàn chỉnh, nàng liền đưa cho Mộ Giai Nam xem trước… Mộ Giai Nam chưa bao giờ thấy bức tranh nào xấu xí như vậy, thậm chí so với suy nghĩ củahắncòn xấu hơn, xem ra làhắnđánh giá quá cao Ngưu Nữu Nữu rồi, hòa thượng trong tranh như “Tinh Tinh” bị trọc đầu, mắt có, mũi heo, miệngthìnhăn nhúm, bởi vìtrênđầukhôngcó tóc, nàng liền vẽ mấy vòng sáng lên phíatrên

ThuanhĐào chậm rãi gật đầu, ánh mắtkhôngkhỏi dừngtrênngón áp út…côgáinào cũng đều có ước mơ, nàng cũng từng vô số lần ảo tưởng là có ngườisẽđeo cho mình chiếc nhẫn tượng trưng tìnhyêu, mặc kệ là nhẫn kim cương haymộtchiếc nhẫn ven đườngkhôngđáng giá tiền, nàng tin tưởng giá trị tìnhyêukhôngphải ở chiếc nhẫn kia, chỉ cần nàng đeo nhẫn, chứng tỏ nàng chấp nhận nam nhân đó, lúc còn sống chưa được trãi qua, sau khi xuyên qua cũngkhôngđược như nguyện,khônglẽ nàngđãđịnh sẵn làkhôngthể có được tìnhyêuchân chính?

Mộ Giai Nam tà tà môi cười: “Người xuất giakhôngnóidối, xem ra ngươi là hòa thượng giả rồi a…”

Mộ Giai Nam nhịnkhôngđược ách ách cười: “Mau đưa cho hòa thượng ca ca xem tác phẩm của ngươi”

“…” ThuanhĐào trừng mắt nhìn, Mộ Giai Namđangmắng tên lừa ngốc đó là kẻ chẳng ra gì sao?

ThuanhĐào nhìn chăm chú phía trước, trong tay cầmmộtnhánh cây dài dẹp đường, nàngkhôngmuốn bởi vì bất hạnh giữa sông lại xuấthiệnhòn đá lớn cản đường, tất nhiên người và bè gỗ đều xong đời.

(câu này là ta chém)

( ta chém a…),

. Hình dáng cụ thể xin mời tham khảo mấy viên thịt viên a, tứ chithìxin tham khảo tứ chi người máy

Hòa thượng mở mắt ra,hắnlàm sao có thểkhôngbiết nam tử nàyđangdùng phép khích tướng ép mình ra tay, nhưng trách nhiệm củahắnchỉ là chặn đường,khôngthể gây thương tốn đến người vô tội, cho nênhắnchỉ chớp mắtmộtcái, sau đó hai mắt liền nhắm lại. Bất quáhắnxác định nam tử này là ngườikhôngdễ đối phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện