Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Xao Xuyến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xao Xuyến


Khi đi ngang qua chàng trai, vạt áo đồng phục vô tình quét qua cạnh bàn của anh.

Các học sinh lớp 10/1 đang lơ mơ ngủ bỗng giật mình vì tiếng ve ngân dài, rồi lại bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào hỗn loạn.

Cuối mắt cong lên một đường cong nhàn nhạt, ánh mắt quá đỗi trong veo.

Nước mưa tạt vào người làm ướt chiếc áo phông trắng, để lộ lờ mờ chiếc áo lót màu hồng bên trong.

Anh đá nhẹ vào chân cậu ta, cười một cách ngổ ngáo rồi nói: "Đi."

Sống mũi nhỏ, đôi môi hồng hào, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ không rõ lắm.

Khi quay lại, mặt họ lại càng đỏ hơn.

Hạ Huyên dồn hết tâm trí vào người nào đó ở phía sau, khóe mắt thu lại không kịp, phản ứng chậm nửa nhịp: "Hả? Nghe thấy gì?"

Chiếc áo phông trắng, quần thể thao xanh, mang theo một luồng khí chất tươi mới.

Trong phút chốc, cô nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.

Lúc cô cúi xuống nhặt, khóe mắt liếc thấy một chai nước tăng lực đặt ở góc bàn phía sau, gần cửa.

Giáo viên dạy toán là chủ nhiệm khối, yêu cầu rất cao.

Chiếc áo được ném vào lòng cô mang theo hơi ấm nóng của thiếu niên.

Không biết ai đó hét lên: "Mau nhìn kìa, Lục Tư Châu dẫn đội đi đấu với đám khốn lớp 11!"

Hạ Huyên vừa đứng thẳng dậy, giọng cô bạn cùng bàn Trương Tuyết đã vang lên: "Huyên Huyên, cậu làm gì thế? Đi thôi, đi xem Lục Tư Châu đánh bóng."

Các bạn nữ thường hay ngại, lúc ra ngoài mặt trắng bệch, lúc quay vào thì đỏ bừng như bị nung trong than.

Đó là ngày thi cấp ba thứ hai.

Anh mặc áo đồng phục trắng, ngón tay trắng trẻo, thon dài vỗ nhẹ vào quả bóng rổ.

Chỉ là, khoảng cách quá xa, sau khoảnh khắc đó, cô lại không tìm thấy anh nữa.

Như để chứng minh lời Trương Tuyết nói, ở cửa sau có vài bạn nữ khoác tay nhau đi vệ sinh, khi đi ngang qua chỗ Lục Tư Châu, họ lén lút nhìn anh mấy lần.

Ánh mắt Lục Tư Châu rời khỏi điện thoại, từ từ ngước lên.

Sau khi Hạ Huyên đứng vững, Lục Tư Châu buông tay, lùi lại.

"Huyên Huyên, cậu không sao chứ?" Trương Tuyết chen qua đám đông, nắm lấy tay Hạ Huyên rồi nhìn khắp người cô: "Thế nào rồi? Có bị đụng vào đâu không?"

Vạt áo đồng phục hơi bay lên khi anh đá chân, để lộ lờ mờ vòng eo thon gọn bên trái, phóng khoáng và ngạo nghễ, đúng như cảm giác anh mang lại cho người khác.

"Không sao." Hạ Huyên ổn định lại nhịp tim, nhẹ nhàng nói: "Tớ ổn."

"Cố lên!"

Ánh nắng chiếu lên mặt cô.

Đã đứng một lần rồi thì không ai muốn thử lại nữa.

Chương 1: Xao Xuyến

Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, dễ nghe, như cơn gió mùa hạ, mang theo cảm giác nóng rực khó tả, làm tê dại bên tai.

Trương Tuyết lấy khuỷu tay thúc vào Hạ Huyên, bảo cô quay lại nhìn.

"Nhanh lên, nhanh lên, sắp muộn rồi."

Có một cậu bạn nói gì đó vào tai anh.

Hạ Huyên đang cúi đầu làm bài tập, nghe thấy cái tên ấy, hàng mi vô thức run lên, ngón tay khựng lại, cây bút tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Bàn tay anh rất ấm, nơi chạm vào da thịt cô truyền đến cảm giác nóng rực.

"Châu ca, đừng đứng đó nữa, đi thôi."

Khi đang bối rối, một chiếc áo khoác đồng phục được đưa tới, một giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu cô.

Các bạn nữ nghe thấy cái tên Lục Tư Châu thì như được tiêm adrenaline, đồng loạt ùa ra cửa sổ, rướn người nhìn về phía sân bóng rổ.

Chàng trai nghe thấy, khẽ nhướn mày quay đầu lại.

Trương Tuyết nhoài người nói với cậu bạn ngồi bàn trên: "Tô Dương, lúc chép cậu nhớ cẩn thận, đừng chép luôn cả tên, làm hại Huyên Huyên nhà tớ thì cậu xong đời."

Cơ thể Hạ Huyên vô thức run lên.

Khoảnh khắc chạm mắt, Hạ Huyên như chìm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của chàng trai, dường như cô đã quên cả cách thở.

Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy một khoảnh khắc như vậy từ xa, cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch.

Khối 10 có tổng cộng 30 lớp, từ lớp 1 đến 10 ở tầng ba.

Mưa rơi ngày càng nhanh.

Lục Tư Châu khẽ cười, coi như là một câu trả lời khẳng định.

Lòng bàn tay khô ráo không biết từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt.

Nhưng hôm đó, như bị ma xui quỷ khiến, cô lại đi cửa sau.

Phải nói là Hạ Huyên thật sự rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh như nước, đồng tử đen láy.

Đánh bóng cả buổi trưa, làm cho đám khốn lớp 11/3 tâm phục khẩu phục, bài tập của người khác còn chưa làm xong một tờ, vậy mà Lục Tư Châu thì làm xong hết rồi.

Có người đàn ông nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Giây tiếp theo, một bàn tay trắng trẻo, thon dài xuất hiện đỡ lấy eo cô.

Có người che miệng gọi khẽ: "Lục Tư Châu, cố lên!"

"Thi giữa kỳ." Trương Tuyết bĩu môi: "Lục Tư Châu lại là hạng nhất khối."

Cô muốn nói, cô biết mà, cô luôn biết anh rất giỏi.

Hạ Huyên đang ngẩn ngơ thì bị ai đó đẩy nhẹ, mất thăng bằng, cơ thể nghiêng sang một bên.

Cuối cùng, một cú ném ba điểm nữa vào rổ.

Đám đông bỗng xôn xao, mọi người chạy lên đón.

Mu bàn tay có gân xanh nổi lên, mặt trong ngón cái có một vết bớt tròn nhỏ bằng hạt đậu đỏ.

Cảm giác ấm áp còn vương lại trên eo làm trái tim cô vô cớ rung động.

Ai không hoàn thành bài tập sẽ bị mời ra ngoài "đứng ngắm cảnh", cho cả khối 10 "chiêm ngưỡng".

"Lục Tư Châu—"

Anh vừa chạy vừa dẫn bóng, sau lưng là bóng dáng mạnh mẽ, kiêu hãnh.

Sáng hôm đó cô ra ngoài vội quá nên không mang theo dù, đành phải trú mưa dưới mái hiên trạm xe buýt.

Nói xong, hai người nhìn nhau, vội vã chạy về phía tòa nhà học.

Trong chớp mắt, dường như cô đã nhìn thấy một điều gì đó.

Sau đó, cô đã tìm anh vài lần, nhưng tiếc là không gặp được.

Ánh mắt Hạ Huyên luôn dõi theo bóng dáng phóng khoáng của chàng trai trên sân.

"Đi thôi." Trương Tuyết lấy cây bút từ tay Hạ Huyên đặt lên bàn.

Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

Có người đang lén lút tìm bài để chép, bài tập của Hạ Huyên thì đã bị bạn khác mượn để "chiêm ngưỡng" rồi.

Sự mong chờ trong lòng cứ thế vơi dần, cả kỳ nghỉ hè trôi qua buồn bã và nặng nề.

Gương mặt thanh tú, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, mí mắt sâu, lông mi dài.

Bắc Thành, cuối tháng 9, trường cấp ba Thịnh Dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nghe nói lần này chúng nó kiếm thêm người, có thằng lớp 11/5 tham gia."

"Ôi trời, hôm nay còn đông hơn cả ngày khai giảng."

Hạ Huyên như bị đóng băng, mí mắt khẽ cụp xuống, đầu lông mi lấp lánh ánh sáng.

Ánh mắt cô lần theo bàn tay ấy, bắt gặp một gương mặt điển trai với nụ cười lười biếng.

Một cú ném ba điểm đẹp mắt lại làm bùng nổ cả sân.

"Lục Tư Châu—"

Ngón tay cô co vào rồi lại xòe ra, cầm lấy cốc hỏi Trương Tuyết: "Đi lấy nước nóng không?"

Cô ngượng ngùng giơ tay che chắn trước ngực, nhưng vì ướt quá nhiều chỗ nên rất khó che.

Hạ Huyên lén lút quay đầu, vừa lúc có một bạn nữ lớp khác nhìn vào, gương mặt e thẹn.

"Này, mặc vào đi."

Rõ ràng có gió, nhưng cô chỉ cảm thấy nóng bừng, hai má bỏng rát.

Cậu nam sinh cầm đầu gật đầu, giơ ngón cái lên, vẻ mặt đầy thán phục.

Không ngờ, ông trời vẫn ưu ái cô, để họ gặp lại ở trường cấp ba.

Khi đám đông đã tản đi, Hạ Huyên nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay Trương Tuyết: "Tiết đầu tiên là toán, cậu làm xong bài tập chưa?"

"Lục Tư Châu—"

Tô Dương lại nhớ đến cảnh tối qua chơi game bị Lục Tư Châu hành cho gần như muốn nôn, càng phục anh sát đất.

Khóe môi anh khẽ nhếch, nở một nụ cười lơ đãng.

"Lớp 11/10 cũng không ăn thua đâu, kỹ thuật chơi bóng của Lục Tư Châu như bật hack ấy, đứa nào đến cũng phải nằm sàn."

Lục Tư Châu cười một cách lơ đãng, vỗ vai đối phương rồi quay lưng đi về phía ngoài sân bóng.

Lục Tư Châu được mọi người vây quanh, tiến đến trước mặt đám người lớp 11.

Tiếng "pặc pặc" vang lên.

Trương Tuyết để tóc ngắn gọn gàng, nói chuyện líu lo như chim hoàng oanh: "Lần trước cậu đến muộn nên không xem được. Lục Tư Châu đánh bóng đẹp lắm, một mình đối đầu với cả lớp 11/3, đánh cho chúng nó thua tan nát, không ghi được một bàn nào. Tớ đoán lần này chúng nó cũng chẳng thắng được đâu."

Các bạn nữ khác thường xõa tóc, còn Hạ Huyên thì buộc tóc đuôi ngựa.

Hôm đó cô mặc rất phong phanh, áo phông trắng, váy đen dài đến đầu gối.

Tô Dương chửi nhỏ một tiếng: "Mẹ kiếp, anh không phải người rồi."

Ánh nắng chói chang làm cô hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, động tác nhặt bút cũng chậm lại.

Xung quanh là tiếng hò reo và cổ vũ nhịp nhàng.

Hạ Huyên siết chặt cây bút trong tay.

Tô Dương phẩy tay: "Yên tâm đi, yên tâm đi."

Tim đập nhanh liên hồi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Chính chủ thì không có phản ứng gì, nhưng những người lén nhìn thì đỏ mặt, xô đẩy nhau chạy lên phía trước.

Tim Hạ Huyên bỗng thắt lại.

Anh đã đi xa rồi, nhưng cô vẫn còn nghe thấy giọng nói của anh.

Hét xong, hơn nửa số bạn nữ đỏ bừng mặt, lấy tay che mặt ngượng ngùng trốn sau lưng bạn mình.

Ngón tay cô run rẩy nắm lấy vạt áo.

Tiếng reo hò hòa cùng tiếng huýt sáo vang lên.

Ngón tay buông thõng bên hông từ từ siết chặt.

Ánh sáng trong mắt anh rất rực rỡ, một cái chạm mắt bất ngờ cũng đủ khiến người ta nín thở.

Chàng trai có mái tóc ngắn lòa xòa, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Cô nhận ra anh, anh tên là Lục Tư Châu, học cùng trường cấp hai với cô nhưng không cùng lớp.

Hôm đó trời không có nắng, nhưng cô lại thấy rất chói mắt.

Thi xong, trời bỗng đổ mưa.

Đó là một gương mặt thiếu niên cực kỳ điển trai, đôi môi mỏng vừa phải, sống mũi cao thẳng, đôi mắt dài.

Hạ Huyên thường đi cửa trước để lấy nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi những tiếng hô vang nối tiếp nhau.

Gió mang theo chút lạnh lẽo khó tả, Hạ Huyên nắm chặt vạt áo đồng phục, mong được nhìn thấy anh một lần nữa qua những khe hở giữa đám đông.

Ngón tay anh có khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Cảm giác hụt hẫng không rõ nguyên nhân ập đến, dường như cả ánh nắng trên đầu cũng mờ đi một chút.

Anh rất giỏi, là một học sinh ưu tú, "con nhà người ta" trong miệng các thầy cô.

Anh tựa vai vào tường, ngón tay trắng lạnh lướt trên màn hình điện thoại, lười biếng nói: "Không cần."

Trương Tuyết mở to mắt, hít một hơi: "... Chưa."

"Đỉnh quá!"

Trương Tuyết khẽ huých khuỷu tay Hạ Huyên, bí mật nói: "Cậu đoán xem tớ vừa đi vệ sinh nghe thấy gì?"

Thật sự quá thần thánh.

Chai nước còn đọng những hạt sương nhỏ, nước chảy thành vệt.

Hạ Huyên càng đến gần, tim càng đập nhanh hơn.

Tim Hạ Huyên đập rất nhanh.

"Gì cơ? Làm xong hết rồi á?" Tô Dương kinh ngạc: "Ba tờ bài tập đều làm xong rồi à?"

"Đẹp trai quá!"

"Em còn chưa làm xong bài tập nữa."

Trương Tuyết gật đầu: "Đi, đi chứ."

Một bóng người che lấy cô.

"Thôi xong rồi." Trương Tuyết chống cằm cảm thán: "Đám con gái thích Lục Tư Châu lại phát điên nữa cho xem."

Bỗng như nhớ ra điều gì đó, cậu ta nhìn về phía cửa sau, hét lớn: "Châu ca, đừng chơi nữa, lát nữa thầy Lưu kiểm tra bài tập đấy. Anh làm xong chưa? Có cần anh em chép hộ không?"

Ngay lập tức, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo đó.

Tiếng bước chân vội vã lướt qua, thêm vài người bạn nữa chạy ra ngoài.

"Mẹ kiếp, thằng cầm đầu tao biết, lớp 11/3." Có người tiếp lời: "Hôm qua đám khốn đó chặn cửa lớp mình, nói không ai thắng được chúng nó, chắc chúng nó quên ngày đầu khai giảng đã bị Lục Tư Châu đánh bại, 9-0, vậy mà cũng dám vênh váo."

Tiếng nói càng lúc càng ồn ào.

Khi ngước mắt tìm kiếm, bóng dáng anh đã biến mất.

Cửa sổ quá đông người, không thể nhìn thấy gì, cô ấy dứt khoát kéo Hạ Huyên xuống lầu.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Chiếc áo đồng phục rộng thùng thình che đi phần lớn vẻ đẹp của cô, khiến cô không quá nổi bật.

Cô ngước đầu, nhìn về phía trước, nhưng vì người xem quá đông, chỉ có thể thấy bóng dáng chàng trai nhảy lên.

Tại sao lại nói "lại", bởi vì từ đầu năm học đến giờ, thi lớn nhỏ đã hơn mười lần, lần nào Lục Tư Châu cũng đứng nhất khối.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không kịp phản ứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ấy nhướng mày, kéo Hạ Huyên xông thẳng vào: "Này, cho đi nhờ, cho đi nhờ!"

Gió thổi mạnh hơn trước, nhưng cô vẫn thấy rất nóng.

Đôi chân dài thẳng tắp của anh bước đi rất rộng.

Trong một khoảnh khắc, Trương Tuyết ngẩn người.

Cuối hạ, tiếng ve vẫn còn râm ran, theo gió thổi vào lớp học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ nghỉ trưa sắp hết, họ vội vã chạy ra sân trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong mắt Trương Tuyết, Hạ Huyên là một cô gái vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền, tính cách cũng rất tốt.

Bóng dáng cao lớn xoay hai vòng, bất ngờ nhảy lên, đưa bóng vào rổ.

Trương Tuyết thấp hơn Hạ Huyên một chút, đầu người phía trước cứ nhúc nhích không ngừng, cô ấy càng không thể nhìn thấy gì.

Ở đó đã có rất nhiều người vây quanh.

Những người khác mặc đồng phục chỉ là mặc đồng phục, chỉ có anh là có thể mặc đồng phục theo một phong cách khác biệt.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.

Câu cuối cùng là một bạn nữ hét lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xao Xuyến