Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 642: Mùi chua này... Thật là thoải mái! (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 642: Mùi chua này... Thật là thoải mái! (2)


Lăng Vi nói: “Vậy cũng không thể mang đến chỗ của anh được! Tối hôm nay tôi sẽ ngủ cùng cô ấy ở đây!!”

Cô đột nhiên phát hiện, khung cảnh xung quanh không đúng...

Vinh Phỉ quắc mắt liếc nhìn Lăng Vi: “Ai ôi, em đang cố gắng ngăn cái gì?”

Lăng Vi che lấy người cô ấy, dựng chân mày lên: “Tứ ca, anh không phải là người nhà của tiểu Hi, có kích động cũng không tới phiên anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Tiểu Hi nhìn về phía Lăng Vi, cô dùng sức chớp mắt rồi lại chớp mắt, cô ấy đã hát bài hát... Hoàn toàn quên mất chuyện tối ngày hôm qua.

Chương 642: Mùi chua này... Thật là thoải mái! (2)

Thật ra thì, thật lòng mà nói, Lăng Vi vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Lôi Tuấn. Mặc dù hai anh em Lôi Tuấn, Lôi Đình có thể đánh có thể nháo, lại đã vượt qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng bản chất của hai anh em Lôi gia cũng đặc biệt thanh thuần. Không xấu bụng, cũng không lăng nhăng.

Lăng Vi mặc kệ anh, đi tới ôm Hạ Tiểu Hi.

Vinh Tứ cũng không chờ Lôi Tuấn giải thích, đã bế Hạ Tiểu Hi lên đi ra bên ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu mình nặng nề, đau như búa bổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vinh Tứ bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu!”Người còn đang nằm trong phòng ngủ của anh, anh còn muốn nói cái gì nữa?”

Sắc mặt của Diệp Đình chợt trở nên tối sầm lại.

“Nói đi! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Phỉ chợt vỗ mạnh lên bàn, Hạ Tiểu Hi sợ hết hồn, cô ấy rụt cô lại, tránh ra phía sau Lăng Vi.

Nếu tiểu Hi thật sự thích Lôi Tuấn, vậy cũng là chuyện tốt. Tốt hơn so với thích mấy kẻ lăng nhăng ngoài kia nhiều.

Vinh Phỉ sửng sốt, Lôi Tuấn, Lăng Vi đứng ở cửa cũng kinh ngạc đến ngẩn người ra.

Lăng Vi mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra: “Kêu cái gì mà kêu? Là mình...”

Cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, anh ta mới buộc mình không ném cô ra! Đ·M, Vinh Phỉ cũng bội phục chính mình.

Trong phòng ăn, ba người ngồi chung một bàn.

Lăng Vi mệt lòng, con hàng manh manh này ngày nào cũng mơ mơ hồ hồ thế này... làm sao để chỉnh đây?

Lôi Tuấn hấp tấp nói: “Tôi ở chỗ này: “ vừa nói xong, đã xông lên, đưa tay ra muốn ôm cô ấy xuống.

Hạ Tiểu Hi uống rất nhiều, vốn muốn nôn, nhưng cô vẫn luôn kiềm chế. Lúc này... Đột nhiên “Oẹ ——”, nôn hết lên người Vinh Phỉ. Đ·M... Mùi chua này... thật là thoải mái!

Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện ra có người đang bế mình lên, cô đánh người đó theo bản năng, yếu ớt cầu cứu: “Lôi Tuấn... Mau cứu tôi, người xấu lại tới...”

Sao căn phòng này lại quen mắt như vậy?

Lăng Vi nhìn về phía Lôi Tuấn, lại nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, tình cảm giữa hai người này... ấm lên nhanh đến vậy sao? Lúc Tiểu Hi cầu cứu đều gọi tên Lôi Tuấn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta cố kiềm chế, thật sự nhịn được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lăng Vi hấp tấp nói: “Mau, để cô ấy xuống trước đã. Cô ấy đang uống say, đừng dày vò cô ấy, sau khi tắm cho cô ấy xong, cứ để cô ấy ngủ ở đây đi.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Phỉ như có cảm giác rơi vào hố phân... mùi rượu hôi xông lên đến tận mũi anh ta, anh ta rất muốn nôn. Nhưng mà... anh ta đang ôm Hạ Tiểu Hi, không thể động được. Nếu đổi lại là người khác, anh ta đã quăng người ra ra xa một ngàn tám trăm dặm rồi

“ Vậy cô bảo cô ấy nói đi, rốt cuộc cô ấy muốn chung một chỗ với ai?”

Lăng Vi thản nhiên nói: “Tôi không nghiêng về phía Lôi Tuấn, cũng không nghiêng về phía anh. Nhưng tiểu Hi cũng không phải là một đứa trẻ, cô ấy nguyện ý chung một chỗ với ai, thì phải xem xem ý cô ấy thế nào. Tứ ca, anh cứ hùng hổ dọa người như thế này, đến tôi còn sợ anh muốn c·h·ế·t đi được, chứ đừng nói tới người nhát gan như tiểu Hi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vinh Phỉ đạp một cước, đạp tới: “Đừng động vào cô ấy!”

Diệp Đình nhìn hai người đang giằng co nhau, mở miệng nói: “Cứ để người ta xuống trước đã, mau tắm cho cô ấy rồi nói tiếp.”

Cô bật dậy thật mạnh, phát hiện ra bên cạnh có người nằm: “A ——” Hạ Tiểu Hi thét chói tai ——

Vinh Tứ không đồng ý: “Không thể để cô ấy ngủ ở ổ sói được! Tôi phải mang cô ấy đi!”

Vinh Phỉ ba bước cũng làm hai bước đi tới mép giường, đưa tay ra vén chăn lên, nhìn thấy khuôn mặt phấn lộn nghiêng sang một bên của Hạ Tiểu Hi, dáng vẻ ngủ của cô ấy đặc biệt an ổn, giống như đang được ăn kẹo trong mộng, cái miệng anh đỏ nhỏ nhắn không ngừng chẹp chẹp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 642: Mùi chua này... Thật là thoải mái! (2)