Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 546: Không biết chân tướng chính là một loại hạnh phúc (2)
Trong đầu nghĩ: Không phải là cho Diệp Đình thấy sao? Tại sao lại coi trọng tôi như vậy?
“Phụt… anh, em sai rồi…”
Khuôn mặt Lôi Tuấn đầy nịnh hót: “Chị dâu em thiên kiều bá mị, anh em anh minh thần vũ! Hai người ở chung một chỗ chính là thiên lôi câu động địa hỏa, ngọn lửa gặp phải củi khô cháy bùng lên!”
Lăng Vi đứng lại! Ngón tay run run!!!
Diệp Đình hừng một tiếng: “Năm trăm vòng lần trước vẫn chưa chạy xong…”
Chương 546: Không biết chân tướng chính là một loại hạnh phúc (2)
“Hỏi bừa làm gì?”
Trong lòng Hồ Tiểu Vĩ hơi đau… Lăng Vi tốt như vậy! Diệp Đình cũng tốt như vậy! Hai người yêu nhau như vậy… Khiến cho người khác thật sự hâm mộ! Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
***
Sẽ có bảo bảo? Ông nội tôi rất lợi hại…
…
Hồ Tiểu Vĩ thầm nghĩ: “Bọn họ bị bệnh gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng anh ta tràn đầy thương cảm gửi tin nhắn cho Lăng Vi: “Lăng Vi cố gắng lên! Tất cả sẽ tốt thôi! Đó là tiệm thuốc nhà tôi, tôi vừa trở về, nhìn thấy hai người vừa đi khỏi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Vi cùng Diệp Đình vừa đi khỏi, Hồ Tiểu Vĩ đột nhiên chạy vọt vào phòng mạch, vô cùng sốt ruột hỏi: “Ông nội! Hai người vừa rồi bị bệnh gì vậy?”
Hồ Tiểu Vĩ len lén nhìn vào toa thuốc, đột nhiên cứng người lại.
Lăng Vi uống thuốc ba lần, Diệp Đình lại mang cô đi đến bác sĩ Hồ kiểm tra.
Lăng Vi muốn tát anh ta! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Đình một cước đá cửa, nhốt bọn họ ở bên ngoài: “Tiếp tục.”
Lăng Vi có chút ngốc: “Anh cũng cố gắng lên! Cám ơn anh khích lệ! Ông nội anh rất hiền lành.”
Diệp Đình nhìn thấy cô đột nhiên đứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cám ơn ngài, ngài vất vả rồi.” Lăng Vi cùng Diệp Đình lễ phép chào tạm biệt lão Hồ.
“…” Đây là ý gì? Trong đầu Lăng Vi đột nhiên co rút!
Lúc này lão Hồ bắt đầu bắt mạch cho cô, vừa cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình hình Lăng Vi gần đây, Lăng Vi thành thật trả lời.
Khi Lôi Tuấn đi đến bên người Lăng Vi, đặc biệt liều mạng nói: “Chị dâu, chuyện tốt của chị với anh tôi, tôi đã đụng phải ba lần rồi… Rốt cuộc là tôi xui xẻo, hay là các người không biết tiết chế đây?”
“Không sao… đau bụng… sắp đến ngày, thật là đau…”
Lão Hồ không lên tiếng đáp lại.
Một lát lâu sau, chân mày thả xuống, lại đưa ra ba thang thuốc, bảo cô tuần sau lại đến.
Lão Hồ ‘Ừ’ một tiếng.
Lão Hồ thở dài: “Ừ!”
“Ô ô ô…” Hồ Tiểu Vĩ viết thêm: “Rồi sẽ có bảo bảo! Không nên thương tâm! Ông nội tôi rất lợi hại, cô yên tâm đi! Từ từ điều trị thì sẽ tốt thôi!”
Đừng thương tâm? Thuốc chữa phụ khoa?
Bọn họ hoàn mỹ như vậy, đã định trước cả đời không thể hoàn mỹ sao?
Sau khi hỏi xem lại bắt mạch.
Tuy nhiên, sau khi được ông lão cho thuốc, cảm giác bụng ấm lên, hơn nữa, tay chân cũng không lạnh như trước nữa.
Những thuốc này… là… nghi ngờ Lăng Vi không mang thai được sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng không biết ông lão mở hiệu thuốc gì… hình như là chữa phụ khoa?
Cô ngồi xổm xuống, mồ hôi theo gò má chảy xuống.
“Sao vậy?”
Hồ Tiểu Vĩ nói: “Cháu không phải hỏi thăm bừa! Hai người kia là bạn cháu! Mấy ngày trước chúng cháu quen nhau trên bờ biển! Bọn cháu cùng ăn đồ nướng với nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau nói chuyện phiếm, ca hát! Hai người này có tốt không! Bọn họ đến khám bệnh sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.