Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi (2)


Cảm giác thật trâu bò...

Lăng Vi nuốt đồ ăn, nhìn Tiểu Hi nói: “Chính là phân động vật và người...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quản gia Vương nói: “Trong trang viên chúng tôi trồng rau dưa, hoa quả, thịt các loại gần như đều là tự cấp tự túc. Khối đất ruộng kia chúng tôi tưới nước bằng guồng, bón phân hữu cơ, đó là rau dưa sạch không chút ô nhiễm nào hết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ý là... Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi, phải không?”

Lăng Vi lại hỏi: “Diệp tiên sinh cũng không ăn cùng sao?”

Bên trong nhà gỗ nhỏ còn có phòng bếp.

Lăng Vi và Thiên Ma vội vàng chạy tới. Hạ Tiểu Hi kinh hồn chưa định vỗ ngực chạy đến.

“A? Gian nhà gỗ nhỏ này có ai tới ở không, thật đẹp...” Hạ Tiểu Hi sôi nổi chạy vào, đột nhiên “A nha ——” một tiếng thét chói tai.

Ba người ngồi trên bàn ăn bên cạnh nhà gỗ nhỏ, Lăng Vi mời quản gia Vương cùng ăn, ông lại lắc đầu không chịu.

Xa xa, có một mảng lớn màu xnah.

Quản gia Vương nói: “Tiên sinh quay về công ty. Vừa rồi quay lại đây là muốn tìm chút tư liệu.”

Ăn cơm xong rồi, quản gia Vương dẫn bọn họ trở lại bên trong.

Quản gia Vương cực kỳ vui vẻ, khen đồ ăn nhà mình không dứt miệng: “Đồ ăn trong trang viên chúng tôi đều là thực phẩm sạch, dùng guồng nước tưới, dùng cũng là phân hữu cơ.”

Kết quả... Chỉ thấy Diệp Đình đang đứng ở bên cạnh giá sách, vẻ mặt đạm mạc quay đầu lại nhìn bọn họ.

“Canh này uống ngon thật!” Thứ có thể làm cho kẻ sành ăn như Tiểu Hi khen cũng không nhiều, cô lại không ngừng giơ ngón cái lên.

Luôn luôn có một loại cảm giác nhìn mãi không hết, thưởng mãi không tận.

“A a a, nghe cũng rất cao cấp...” Thật ra là không nghe được gì hết. Hạ Tiểu Hi che miệng nhìn về phía Lăng Vi, Lăng Vi vẻ mặt bình tĩnh gắp rau bỏ vào trọng miệng.

Vừa rồi anh còn ở trong nhà gỗ, lúc này cũng không biết đã đi đâu rồi.

Quản gia Vương vội vàng giải thích: “Cũng không phải... Phân hữu cơ của chúng tôi là đem các loại cuống rau, lá rụng, cỏ xanh, phân người và động vật làm nguyên liệu, lấy tỉ lệ nhất định pha trộn hoặc dùng chút bùn đất trộn lại ủ thành phân xanh. Bên trong cũng có hạt giống rau, bông, bã đậu, mè, thầu dầu, trà để làm bánh phân bón.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quản gia Vương nói: “Mọi người cũng đói bụng rồi đúng không? Tôi bảo đầu bếp chuẩn bị thêm vài món thức ăn. Hôm nay dùng cơm ở đây luôn đi.”

Nhìn xung quanh, cả tòa hoa viên đúng là có thể nói mỗi bước là một cảnh khác nhau.

“Đúng vậy! Vườn rau rộng thật!” Hạ Tiểu Hi như phát hiện đại lục mới, hưng phấn mà chỉ tay về phía trước!

Hạ Tiểu Hi vừa nghe thấy Diệp Đình không ở đây, liên tục vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Phốc ——” Thiên Ma suýt thì phun ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mau chóng lôi hai người họ đi.

Quả thực có thể xưng là cực phẩm nhân gian!

“Thấy quỷ à? Kêu thảm như vậy?” Lăng Vi và Thiên Ma chạy đến cửa, nhìn vào trong...

Chương 47: Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi (2) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu bếp tay nghề số một, đồ ăn làm ra màu sáng tươi sáng, mùi thơm tỏa ra bốn phía!

Ba người thần thái khác nhau ăn xong bữa cơm.

“...” Lăng Vi đỡ trán, quả nhiên là quỷ...

Hạ Tiểu Hi ăn đồ ăn, hỏi quản gia Vương: “Làm sao để có phân hữu cơ?”

“A? Hay thật, bên đó có đồ ăn cho người không?” Lăng Vi nhìn thấy một vườn rau lớn.

Lăng Vi cũng liên tiếp gật đầu, cơm rất thơm, rau xào ăn rất ngon, canh... Canh này, thật sự là một nồi canh kỳ lạ.

“Phốc —— khụ khụ!” Hạ Tiểu Hi chấn động rồi: “Trách không được... Hương vị đặc biệt như vậy...” Trên đồ ăn này đều dính phân người á?

Quản gia Vương nở nụ cười, xin lỗi gật đầu nói: “Tiên sinh gần đây xử lý một chuyện tương đối khó giải quyết, sợ liên lụy đến Lăng tiểu thư, cho nên... ý tiên sinh là, gần đây trong khoảng thời gian này cô không tiện đến trường. Tôi sẽ sắp xếp gia sư cho cô học bù, bạn bè của cô cũng có thể đến. Chẳng qua, vì suy nghĩ cho an toàn của cô, cô ra vào có thể chịu chút hạn chế.”

Cô uống một ngụm canh, mặt mày rạng rỡ nói: “Rõ ràng chỉ là canh cải rắng, sao uống lại ngon vậy chứ? Mình hận không thể nuốt luôn lưỡi vào!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi (2)