Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 456: Hứa hẹn, như một mũi kim (2)
Vào công ty, Lăng Vi đang nhức đầu chuyện hội trường, đột nhiên nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền bước vào ban thiết kế, anh vẻ mặt ủ dột liếc vào bên trong nhìn một cái.
Tim Lôi Tuấn còn đau đến nhói lên, huống gì anh Đình... Lôi Tuấn uống rượu, rít một tiếng: “Chị dâu của em... Mệnh cô ấy sao lại khổ như vậy...” Đột nhiên lại tự nhủ nói: “May mà gặp được anh...”
Lúc ấy, cô đặc biệt cảm động, cô và Hứa Tử Huân dưới ánh trời chiều đi trên đường xe lửa bị bỏ hoang, cô hứa hẹn nói: “Chờ sau này em làm nhà thiết kế, nhất định sẽ thiết kế một chiếc xe đạp đôi!” Anh đột nhiên nâng mắt nhìn sâu vào cô, cô nhìn ánh trời chiều, nghiêm túc nói: “Những người thực sự yêu nhau, cả hai sẽ cùng cố gắng, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau hướng tới cái đích chung của cuộc đời, mà không phải là để một người liều mạng cố gắng, một người khác đi theo phía sau, còn kéo chân sau của người kia! Tình yêu như vậy mới là tình yêu lý tưởng của em, hạnh phúc đó mới là hạnh phúc chân chính.”
Từ Phi còn nói: “Cho dù trong ống nghiệm thành công, cũng phải dựng d·ụ·c trong cơ thể mẹ. Nhưng tình huống của chị dâu bây giờ... Thật không tốt. Thành t* c*ng của chị dâu mỏng, thân thể lại gầy yếu hư hàn, cho dù trong ống nghiệm có thành công, cũng rất dễ c·h·ế·t thai.”
“Đúng thế! Đẹp trai như vậy, còn độc thân... Chúng ta đều có hy vọng...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 456: Hứa hẹn, như một mũi kim (2)
Diệp Đình đột nhiên dụi thuốc, ánh mắt tỉnh táo lại: “Về nước mời chuyên gia tốt nhất đến, cuối tuần sau anh phải quyết định phương án.”
“Anh, anh định làm sao đây?” Lôi Tuấn phát hiện giọng mình run run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, chợt nghe mấy cô bé bên ban thiết kế khe khẽ nói nhỏ: “Hoa tổng thật sự quá đẹp trai!”
Lăng Vi tuy rằng trong lòng không thích, nhưng cô không nói gì thêm.
Trở lại Trữ Thành, đã là gần sáu giờ sáng, Diệp Đình ôm cô như ôm trân bảo về nhà, Lăng Vi tỉnh lại tắm rửa thay quần áo đi làm.
Hoa Thiếu Kiền lộ mặt, con ngươi đen lãnh duệ đảo qua mọi người!
Diệp Đình ẩn mặt dưới làn sương, thanh âm gần như hóa thành tro tàn: “Anh tôn trọng lựa chọn của Tiểu Vi. Chuyện này chậm rãi nói cho cô ấy sau, cô ấy vừa mới tra ra sự thật việc cha mẹ mình qua đời... Cảm xúc vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, trước mắt không thể biết chuyện này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đau đầu, dường như máu trên não cũng ngừng lưu động. Cả người anh nóng bừng, giống như cảm thấy có vô số sợi dây quấn quanh mình, giống như muốn kéo anh vào bóng tối vô hạn.
Nhưng có những lời hứa như một mũi kim! Nhìn cực nhỏ cực nhẹ, lại bén nhọn sắc bén, có thể đâm thẳng chui vào trái tim người ta!
Diệp Đình gật gật đầu, đồng tử tối đen như mực muốn vỡ vụn ra.
Cô gật đầu đồng ý: “Có thể! Trưa mai tôi giao bản thiết kế cho anh.”
Lăng Vi sửng sốt... Lúc học đại học, Hứa Tử Huân tan học tới đón cô, đều là đi xe đạp đến... Cô ngồi phía sau anh, sợ anh vất vả liền nói: “Nếu có thể mua được loại xe đạp hai người cùng đạp thì tốt, đỡ phải để anh một mình đạp, mệt như vậy...”
Lăng Vi ném bút đi, trong lòng có chút mất hứng!
Hoa Thiếu Kiền đến trước bàn công tác của cô, đứng đó.
Lăng Vi không có hứng thú nghe, nghĩ cũng biết không phải “điều kiện” gì hay ho!
Đợi đến khi áp chế xong thanh âm nghị luận của mọi người, anh mới mở miệng nói với Lăng Vi: “Trưởng phòng Lăng, chuyện hội trường triển lãm tôi đã đàm phán xong với đối phương. Nhưng, đối phương đưa ra một điều kiện.”
Yết hầu anh đột nhiên như bị thít chặt! Cảm giác hít thở không thông ùa tới!
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi minh duệ của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, sau một lúc lâu mới nói: “Đối phương muốn cô giúp thiết kế một chiếc xe đạp đôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn muốn tát mình một cái! Lần trước từ đảo Ariage về nước, anh còn hay bật《 nhạc thiếu nhi 》...
Lăng Vi xoa trán, còn nhớ rõ khi đó Hứa Tử Huân nói: “Anh không sợ mệt, có thể chở em đi khắp mọi nơi, anh đã cảm thấy đó là hạnh phúc lớn nhất rồi...”
Hoa Thiếu Kiền gật gật đầu, vừa muốn đi, đột nhiên lại ngừng lại: “Cảm thấy ủy khuất có thể không nhận... Tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.