Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 412: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 412: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (2)


Cô ta ngậm nước mắt, giả mù sa mưa tố khổ: “Em chẳng qua chỉ là con gái nuôi của ông ta, ông ta làm gì… cũng không nói với em… em làm sao biết ông ta trộm đồ nhà anh…”

Chu Vân cố ý thay một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa màu đen gần như trong suốt, rất có tình thú.

“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Chớ lề mề… mau mang những vật dụng này lên xe!” Chu Xung không ngừng thúc giục bọn họ. Nơi này là ngoại ô, ban đêm căn bản không có xe cộ đi qua, thanh âm của bọn họ cũng đủ nhỏ, lại đã phá hỏng hệ thống báo động, cuối cùng còn xóa sạch video thu hình! Thật sự chính là thần không biết, quỷ không hay! Chuyện này đã bị bọn họ đè xuống suốt ba năm!

Nhìn thấy tất cả những thứ này, trên người Lục Thiên Minh hiện lên sát khí đằng đằng.

Chương 412: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (2)

Anh ta nhìn Chu Xung mang đi toàn bộ vật liệu trong kho hàng, tròng mắt đỏ bừng bừng như muốn nổ tung!

Lục Thiên Minh như bị sét đánh!

Bước chân cô ta nhỏ nhẹ đi đến trước bàn làm việc của Lục Thiên Minh. Cả người nghiêng về phía trước, để ly cà phê lên bàn, cố tình đè thấp ngực để lộ xuân quang bên trong.

“Ha…” Lục Thiên Minh cười nhạt, vào giờ phút này, bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Chu Vân, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu!

Lục Thiên Minh bỗng dưng đứng lên, một tay giữ chặt cằm cô ta, nhìn thẳng vào cô ta. Anh ta cố nén lại hành động muốn b*p ch*t cô ta! Phải ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn đến nỗi mạch máu như muốn nổ tung! Anh ta quay màn hình máy vi tính về phía Chu Vân, vô cùng khí thế ấn vào nút phát.

Âm thanh của cô ta mềm nhũn nhỏ nhẹ nói: “Đừng quá mệt mỏi, em sẽ đau lòng.” Vừa nói, tay non mềm liền cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả người cô ta run rẩy, âm thanh run rẩy cầu xin: “Đây là… Chu Xung làm… không liên quan đến em…”

Cà phê nóng văng khắp nơi, còn làm bỏng cả tay anh ta.

Nhưng anh ta không có chút cảm giác này, chỉ dùng đôi mắt như có thể g**t ch*t người nhìn vào cô ta.

Tiếp đó, có người từ trên xe bước xuống, phân công cho người phá hỏng hệ thống báo động, rồi cho người cạy cửa kho hàng.

“Tiểu Vương, mau đi xóa bỏ camera theo dõi! Không thể để camera thu lại được hình của chúng ta!” Giọng nói trong video này…

Trong lúc đi lại, bộ phận trắng như tuyết dưới cổ như ẩn như hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Vân sợ hết hồn, không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước: “Sao vậy? Anh hù dọa em!”

Chính là cha của Chu Chỉ Vân, Chu Xung! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa, rất hiển nhiên, bọn họ đến trộm đồ là dự mưu đã có từ lâu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên “Choang” một tiếng, Lục Thiên Minh đưa tay hất ly cà phê xuống, ly rơi xuống sàn nhà, vụn vỡ.

Chu Xung mang theo những người này, có người khuân đồ, có người canh chừng, bọn họ sắp xếp vô cùng trật tự, dường như đã làm nhiều lần, thông thạo vô cùng!

“Cốc cốc cốc…” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lúc này, anh ta không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, nhưng mà, người ngoài cửa như không biết phải trái, không đợi anh ta cự tuyệt đã mở cửa ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Chỉ Vân xem video như bị sét đánh, cả người cứng đờ như một tượng gỗ.

Lục Thiên Minh lạnh mặt liếc nhìn cô.

Lục Thiên Minh hừ lạnh một tiếng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt dò xét đó nhìn cô. Chu Vân kiều mị quở trách cười một tiếng: “Tại sao nhìn em như vậy?” Cô ta cắn cắn môi, mặt đầy ủy khuất… tay nhỏ của cô ta đặt lên bả vai Lục Thiên Minh, mùi thơm trên người tựa như có tác dụng k*ch th*ch, khiến Lục Thiên Minh càng thêm phiền toái!

Lục Thiên Minh nhìn chằm chằm cô ta, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ, cô lại thừa nhận, cô là con gái nuôi của ông ta sao?”

Chu Vân thẹn thùng hơi cúi thấp đầu xuống, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ. Giả bộ mặc một bộ y phục như vậy, không phải do cô thích, nhưng là… vì lấy lòng anh ta, cô nguyện ý thử.

Chu Vân bưng cà phê thơm nóng đi vào: “Chồng… anh làm việc một ngày rất khổ cực phải không? Uống một ly cà phê nóng giải tỏa chút áp lực đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 412: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (2)