Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1888: Thiếu thu thập!
Sắc mặt của Ngô Tiểu Lỵ khó coi muốn c·h·ế·t. Nước mắt đều bị ép rơi xuống.
Bây giờ thì sao? Lại coi lời của mình là cái rắm, đúng là mặt dày không biết xấu hổ!
“Đ·M...” Vị này... quá khó ăn! Vừa rồi lúc nhìn “Lâm Nghệ Phong” ăn giấy, cậu ta không cảm thấy khó nuốt như vậy!
“Lúc trước thì ngạo mạn, dám nói ăn giấy nháp, sao bây giờ lại kinh sợ vậy?”
Mộ Khinh Hàn không so đo với cô ta nữa, sau này cô ta chắc chắn sẽ không dám chọc vào cô nữa. Bao gồm cả mấy nữ sinh trong lớp thường xuyên tìm cô kiếm chuyện, chắc chắn cũng không dám kiếm chuyện nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cùng Diệp Thần chạy bộ rồi tới đi học, cô bỗng thấy Ngô Tiểu Lỵ ngồi phía trước đang sợ hãi nhìn cô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ha ha...” Thằng nhóc Lâm Nghệ Phong này quá phúc hắc!
Sắc mặt của mập mạp và gầy còm lập tức thay đổi.
Mộ Khinh Hàn lại đứng lên, hét lên với phía trước: “Ngô Tiểu Lỵ! Hôm nhập học, có phải cậu đã nói, nếu bài viết của tôi được đăng lên tạp chí, cậu sẽ ăn giấy nháp hay không?”
“Đó là đùa giỡn! Cậu còn tin là thật?” Ngô Tiểu Lỵ thét lên, bày tỏ tức giận!
Ngô Tiểu Lỵ run lên bần bật, ánh mắt của anh quá đáng sợ —— cô ta không tự chủ được run rẩy người.
Cô siết chặt hóa đơn chuyển tiền, từ từ đi về chỗ ngồi.
Các bạn học cười to “Ha ha“...
“Ha ha ——” cả lớp nhất thời loạn như thị trường đồ ăn, nào còn nửa không khí khẩn trương học tập của lớp mười hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Khinh Hàn trừng mắt nhìn ra bên ngoài, đồ đần! Dám trêu mình, đúng là tự rước lấy nhục!
...
Ngô Tiểu Lỵ chợt quay đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Hàn bằng ánh mắt như nhìn kẻ bệnh thần kinh.
Mộ Khinh Hàn nghĩ: “Sao vậy? Mình có làm gì cô ta đâu?”
Chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Nghệ Phong, mập mạp và gầy còm, vậy mà người ta còn tùy tùy tiện tiện ăn, càng thể hiện rõ Ngô Tiểu Lỵ là cặn bã không giữ chữ tín, có gan nói, không có can đảm làm.
Lúc này, gầy còm đột nhiên nói: “Cho tôi một tờ, ta để tôi xem rốt cuộc nó có vị gì...”
Mộ Khinh Hàn nắm bản thảo ở trong tay, lạnh lùng nói: “Có gan nói, không có can đảm làm, đúng là đồ rác rưởi. Lần sau nhìn thấy tôi, nhớ đi đường vòng. Chị đây là người thù dai đấy!”
Suốt một tháng! Gần như không ngủ, cả thời gian đi học ban ngày cũng giành để viết.
“Cậu quên rồi hả? Lúc Ngô Tiểu Lỵ nói ăn giấy nháp, Mộ Khinh Hàn đã nói, tôi phải chuẩn bị một chai nước cho cậu, tránh cho cậu nghẹn c·h·ế·t.” Không ít bạn học còn nhớ.
Mộ Khinh Hàn nắm chặt hóa đơn chuyển tiền trong tay, tâm tình cực kỳ phức tạp... Tiền này, thật sự tới không dễ!
“Này? Lâm Nghệ Phong, cậu cầm chai nước làm gì?”
Tại sao anh lại có thể… tốt như vậy...
“Oh oh oh... Mộ Khinh Hàn ngạo mạn ghê! Chúng tôi rất phục cậu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Tiểu Lỵ chặn Mộ Khinh Hàn lại, cười lạnh xoay người, trợn mắt nhìn Mộ Khinh Hàn, cậy mạnh nói: “Không phải chỉ là một câu nói đùa thôi sao? Còn để cậu mượn thế phát huy? Còn cường điệu lên nữa! Trong giấy đều là mực đều là độc tố! Cậu muốn tôi ăn c·h·ế·t hả? Tôi muốn kiện cậu lên tòa tội mưu sát bạn học!”
Bạn học trong lớp đều đánh hơi được mùi gian… tình! Mập mạp bỗng rống lên: “Ngô Tiểu Lỵ! Ăn đi —— Lâm Nghệ Phong đã ăn rồi, cậu còn chưa ăn?”
Cả lớp bọn họ... chưa từng có bầu không khí vui vẻ thế này, dĩ nhiên trừ loại rác rưới như Ngô Tiểu Lỵ, cô ta đang ôm cả bụng tức.
Diệp Thần cười nhạt, gấp tờ giấy nháp thành chiếc máy bay, phi cho cậu ta. Mập mạp vo tròn tờ giấy lại, cũng nhét vào trong miệng nhai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu Lâm Nghệ Phong, mập mạp và gầy còm không ăn, tất cả mọi người sẽ không có ý kiến gì nhiều với cô ta!
Trong lớp, tất cả học sinh đều nhìn Ngô Tiểu Lỵ. Tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc cậu ta ăn, hay là không ăn!
Mộ Khinh Hàn cười lạnh liếc cô ta nói: “Cậu nói là đùa giỡn, nhưng tôi lại không coi đó là đùa giỡn! Lúc ấy cậu nói lên nói xuống, lên tiếng làm nhục tôi. Bây giờ cậu nói đùa giỡn thì là đùa giỡn hả? Cậu đã từng nghĩ người bị cậu làm nhục là tôi, có cảm thụ gì không?”
Cô ngồi vào chỗ ngồi, móc ra một xấp giấy nháp từ trong ngăn bàn: “Bộp” vỗ mạnh lên mặt bàn.
Ngô Tiểu Lỵ cầm giấy nháp, vừa khóc vừa nhét vào trong miệng.
Tất cả bạn học đều chỉ thấy bài viết của cô được đăng lên báo, lên tạp chí, nhưng mà, không ai nghĩ đến chuyện cô đã lặng lẽ viết bao nhiêu đêm mới được thành tích như thế này.
Tiếng nghị luận vang lên trong lớp. Ngô Tiểu Lỵ giận đến nghiến răng trèo trẹo.
Mộ Khinh Hàn cầm giấy nháp ở trong tay, đưa tới trước mặt Ngô Tiểu Lỵ: “Quân tử trọng lời hứa, tiểu nhân vô tin. Bây giờ cậu thừa nhận mình chính là tiểu nhân, thì có thể không ăn!”
Chuyện ngày hôm đó cũng không phải là trò đùa giữa bạn học với nhau. Ngày Hôm đó hai người thực sự đánh cuộc. Cô ta chê bai Mộ Khinh Hàn là không đúng.
Lúc Mộ Khinh Hàn thu dọn ngăn bàn, cô phát hiện ra... mấy tờ giấy nháp hôm qua biến mất...
Ngoài Diệp Thần, mập mạp và gầy còm lấy ba tờ, còn dư lại không ít? Sao đều biến mất rồi?
Cô ta vừa nói, vừa nghiến răng nói: “Tôi không ăn đấy, thì sao?”
Ngô Tiểu Lỵ nghiến răng trèo trẹo, lúc tan học tối hôm qua, cô ta bị “Lâm Nghệ Phong” chặn lại, mới đầu cô ta còn rất phấn khích, cho rằng “Lâm Nghệ Phong” muốn bày tỏ cái gì với cô ta... Dù sao chặn nữ sinh ở đầu hẻm, chắc chắn là muốn làm chút chuyện “ Không muốn người nhận ra“...
Đáng đời!
Mộ Khinh Hàn bị dọa sợ giật mình, kéo miệng anh, cố lấy tờ giấy ra: “Anh bị ngốc hả? Trên tờ giấy có mực, có độc! Mau nhổ ra!”
“ Đúng vậy, giả vờ bị sét đánh! Giả vờ làm nhánh tỏi lớn? Mình không có khả năng viết, còn cười nhạo người khác, đánh thua cuộc, còn không dám thừa nhận. Tôi thật sự xem thường người như vậy.”
Chờ cô ta ăn xong, chiếc xe sang đậu trong hẻm mới chậm rãi lái đi...
Mộ Khinh Hàn giơ tay lên, nhéo má anh, cười mang theo lệ trong mắt, Diệp Thần! Sao anh lại tốt như vậy!
Lúc này, Diệp Thần bỗng cầm một chai nước suối còn chưa mở từ trong ngăn bàn ra, nhìn Ngô Tiểu Lỵ bằng ánh mắt lạnh như băng.
Mập mạp nhe răng toét miệng, lại lè lưỡi ra, làm mặt quỷ, giả vờ muốn ói.
Ngô Tiểu Lỵ đỏ bừng mặt trợn mắt nhìn mập mạp và gầy còn: “Chuyện này có liên quan gì đến các cậu? Cậu ta là mẹ của các cậu hả? Các cậu nói chuyện giúp cho cậu ta!”
Có mấy bạn học bắt đầu ầm ĩ, đặc biệt là mập mạp và gầy còm, hai người cậu một câu tôi một câu, bắt đầu mỉa mai Ngô Tiểu Lỵ.
Nhưng biểu tình của mập mạp lại là “Đ·M Đ·M, khó ăn muốn c·h·ế·t đi được”?
Mập mạp hét lên với “Lâm Nghệ Phong”: “Người anh em, ném cho tôi một tờ! Để tôi cũng dính thần quang cực lớn, nói không chừng tôi cũng có thể thành một đại văn hào!”
Bình thường cô không thích so đo với người khác, không có nghĩa là cô có thể để người ta đè lên đầu lên cổ mình!
Kết quả, người ta ném mấy tờ giấy nháp xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, xoay người rời thẳng đi.
Bọn họ đã đọc bài viết của Mộ Khinh Hàn. Bọn họ thật sự bội phục cô gái này.
Cô đang suy nghĩ, lại thấy Ngô Tiểu Lỵ đang trợn mắt u oán nhìn cô và Diệp Thần.
Bây giờ nhìn Ngô Tiểu Lỵ phải làm sao!
“Không sao, ăn giấy coi là một quá mức! Đây là khẳng định năng lực của em. Anh ăn như ăn mật vậy.”
Diệp Thần híp mắt lại, cầm một tờ giấy nháp lên, nhét vào trong miệng từ từ nhai nhai.
Cô ta trở về trên ghế, ném sách hóa học lên mặt bàn cho hả giận.
Có vẻ như anh đã chuẩn bị nước...
“...”
Bây giờ lại để Ngô Tiểu Lỵ nói thành xấu xa thế này!
Chương 1888: Thiếu thu thập! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng là ăn giấy, tại sao biểu tình của Lâm Nghệ Phong bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như ăn món ăn nào đó rất ngon.
Cô ta đứng lên, hung tợn trợn mắt nhìn Mộ Khinh Hàn, đối mặt với cô.
Lúc đi tới chỗ ngồi, cô bỗng nghĩ tới một chuyện khác!
Cô ta quay đầu về, giả vờ điếc, không nghe thấy gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, vừa nhai hết tờ giấy, nuốt!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.