Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1819: Không có cách nào quên được chấp niệm (1)
Bàn tay Lăng Tiêu vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Duệ, nói: “Mợ và em gái của con vẫn luôn không rời đi, họ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của họ, giống như cậu lúc nào cũng ở bên cạnh họ vậy, cậu không cảm thấy cô đơn.”
Lăng Tiêu xoa xoa đầu Duệ Duệ, trong đầu Lăng Tiêu luôn có một ý nghĩ. Anh muốn tự tay g·i·ế·t Sở Minh Y, người đàn bà độc ác đó, đã hại c·h·ế·t vợ anh và con anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai đứa trẻ lên hai tuổi liền bị đưa đi nhà trẻ. Vừa tựu trường đã được làm lớp trưởng.
Duệ Duệ và Tiểu Đông Ni thường xuyên cùng Lăng Tiêu đi thăm mộ, lúc này Đô Đô cũng đi theo.
Tất cả ánh sáng đều tập trung vào đứa trẻ này.
Mặc dù người đàn bà này bị bắt ở tam giác vàng sống không bằng c·h·ế·t, nhưng từ đầu đến cuối Lăng Tiêu không quên được mối thù này.
Lăng Tiêu nói: “Bởi vì, họ ở trong lòng cậu.”
Đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là Trư Bát Giới đầu thai hay không, cô bây giờ càng ngày càng hoài nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi buồn rầu, tại sao cùng từ một bụng mẹ sinh ra, tình thương lại khác biệt lớn như vậy?
Lời Duệ Duệ nói vô cùng chân thành, thật cảm động lòng người.
Tiểu Duệ Duệ ôm Lăng Tiêu, gương mặt tuấn tú dựa vào cánh tay Lăng Tiêu.
Đột nhiên hốc mắt Tiểu Duệ Duệ đỏ bừng, đưa tay ra ôm Lăng Tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Duệ Duệ nhìn mợ trong hình nói: “Cậu Lăng Tiêu mỗi ngày đều rất nhớ mọi người, nếu như mọi người vẫn còn sống thì thật tốt. Con hy vọng có người có thể chăm sóc cậu. Con cũng hy vọng mọi người có thể vui vẻ.”
Chương 1819: Không có cách nào quên được chấp niệm (1)
Lăng Tiêu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp... Anh đưa tay ôm lấy Tiểu Duệ Duệ
Nói xong, cả khuôn mặt nhỏ nhắn níu chung một chỗ, chân mày nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặc, ngay cả ánh mắt đều là vô cùng ưu buồn.
Ông già Đô Đô hỏi: “Mợ và em gái, tại sao không bò ra ngoài? Cậu nhớ mọi người như vậy, tại sao mọi người không bò ra a?” Nói xong, liền ngồi vào lòng Lăng Tiêu, ngay cả đi bộ cũng không chịu tự mình đi.
Tiểu Duệ Duệ nói: “Nhưng con không nhìn thấy được bọn họ?”
Duệ Duệ ở trường học, được các bạn học trong trường gọi một tiếng “anh”... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ca hát, khiêu vũ, đọc diễn cảm, đều là tấm gương cho những đứa trẻ khác. Hoạt động văn nghệ của trường, Duệ Duệ liền tham gia bốn tiết mục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi một tiết mục đều là vai chính, bởi vì, động tác khiêu vũ của Duệ Duệ rất thích hợp, lại hăng hái, cô giáo liền cho Duệ Duệ ra sân, còn để Duệ Duệ đứng đầu đội hình.
Lăng Tiêu cũng không thể tưởng tượng nổi đứa bé này lại có thể hiểu được cái gì là sinh tử...
Duệ Duệ và Đô Đô ở nhà trẻ, nhân duyên đặc biệt tốt. Cô giáo nói: “Duệ Duệ là dùng sự thông minh chinh phục bạn học, Đô Đô là dùng ăn uống chinh phục bạn học...”
Cô và Diệp Đình cũng không có ít tình thương như vậy, cũng không có lười đến như vậy!
Ngón tay út Duệ Duệ khẽ vuốt lên tấm hình của mợ và em gái, rất thương cảm nói: “Mọi người lẻ loi nằm ở nơi này, con rất khó chịu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.