Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 126: Cảnh tượng, không dám nhìn thẳng (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Cảnh tượng, không dám nhìn thẳng (2)


Cơm nước xong xuôi, quần áo của Diệp Đình cũng được mang tới, anh thay quần áo xong liền đứng sang bên cạnh cô. Nhìn cô một lúc, bỗng vươn tay xoa nhẹ tóc cô: “Mau khỏi một chút.”

Trong lòng Lăng Vi cảm thấy buồn nôn, tôi khỏi anh để làm gì chứ? Nhanh đưa mình đến miệng sói à?

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên khom người, kề miệng sát lỗ tai cô, thanh âm từ tính cất lên: “Nhanh khỏi một chút, chồng em sẽ tạo riêng cho em một đêm động phòng lãng mạn.”

Cô đây là ngại mạng mình lớn quá sao, dám để boss đút cơm cho mình?

Lăng Vi nhìn chằm chằm Diệp Đình, ánh mắt không né không tránh, vô cùng quanh minh chính đại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà, anh chàng này nặng quá… lập tức liền áp cô đến tận đáy.

Diệp Đình lại cười trầm thấp: “Không muốn động phòng với tôi, thì em muốn động với ai? An tâm, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em ngủ với chồng em, không lo phạm pháp đâu.”

Nhìn ‘chồng’ mình a! Không nhìn thì quá uổng phí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Đình cảm giác có người đang động đến anh, đột nhiên đưa tay bóp cổ cô!

Trong nháy mắt Lăng Vi liền cảm giác có một cỗ hơi nóng phả vào mặt, khí tức khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh chui thẳng vào mũi cô.

Lòng Lăng Vi cũng đâu phải đá, cô ngủ trên chiếc giường bệnh lớn, vừa mềm mại lại thoải mái, mà mấy ngày nay anh lại chỉ vùi mình trên chiếc ghế để ngủ…

Diệp Đình giẫy hai cái, đột nhiên cảm nhận được ‘thứ đồ’ trong lòng bàn tay, thật mềm mại thật thoải mái, anh liền bóp bóp một cái, mùi vị cũng rất thơm, anh lại dùng sức hít một cái, xác định đó là Lăng Vi, liền ôm chặt lấy cô vào ngực mình, bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Diệp Đình trầm giọng cười một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy cô, hôn thẳng đến trên giường, hôn đến mức trời đất cũng quay cuồng.

Lần này Lăng Vi không nổi giận. Cô thật sự thương người đàn ông này… Cô khó khăn ngồi dậy, cởi áo khóa của anh, rồi tháo giày, đặt hai cánh tay của anh lên vai mình, dùng sức kéo anh đến trên giường.

Khoảng thời gian này, Diệp Đình vô cùng bận rộn, mỗi buổi tối anh cũng chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đôi mắt đen sâu lắng của anh lại ẩn trong đó một tia sáng như pha lê, vô cùng mê người: “Lăng Vi ‘hì’ một tiếng: “Cũng tàm tạm!”

Lăng Vi che lấy ngực đang phập phồng, nhìn anh đã khuất sau cánh cửa, cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại được!

“Ah.. Là tôi! Ngủ trên ghế không thoải mái, lên giường ngủ đi, nào…”

Trong nháy mắt, cô y tá liền đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, không nhìn cái gỉ cả, nếu không ánh mắt sẽ không thể làm chủ được… Dọn bữa ăn trong tình trạng áp lwujc lớn, trước bị vị boss này nổi đóa liền nhanh chóng chạy ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên hông anh quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc đen đang ướt nhẹp, trên da thịt màu lúa mạch vẫn còn đọng lại mấy giọt nước. Cheiesc khăn lông trắng trên tay anh đang xoa xoa tóc, gương mặt tuấn lãng bị hơi nóng khiến cho hơi ửng đỏ, màu da thật mê người, thật đúng là khiến người ta muốn phạm tội!

Lăng Vi ánh mắt sắc nhọn trừng anh: “Ai muốn động phòng với anh?!”

Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô.

Trên vai Diệp Đình khoác một chiếc khăn lông, ngực để trần, ung dung ăn cháo như thường. Cơ bắp cường táng s*x* kia của anh, giống như miếng sắt đã được nung đỏ ‘thiêu đốt’ mặt cô.

“…” Khuôn mặt Lăng Vi lại đỏ rần rần, cô thật muốn cào c·h·ế·t anh mà!

Vội vàng đoạt chiếc thìa lại: “Tay tôi không tàn phế… có thể tự ăn được.”

Hiển nhiên là anh đã quá mệt nhọc, nghe thấy tiếng cô liền buông lỏng tay, yên lòng gục mình lên người cô, đầu đặt lên trên ngực mềm mềm của cô, chìm vào ngủ sâu.

Nhân lúc anh đang ngủ, Lăng Vi muốn kéo anh đến trên giường.

Gương mặt tuấn tú của anh kề sát mặt cô, hô hấp cũng phun lên trên mặt cô, tim cô thì đang đập thình thịch, cô nín thở nói: “Sắc dụ đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả!”

Anh vươn tay, càm lấy chiếc thìa nhỏ trong tay cô, múc một ít cháo đưa đến bên miệng cô: “Mau ăn đi, ăn xong tôi đến công ty.”

Còn thường xuyên chăm sóc bên cạnh cô, ngủ vùi trên chiếc ghế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lăng Vi nhìn chiếc thìa mà anh đang cầm, khó tin ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.

Trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào, đến lúc y tá mang bữa ăn sáng đến, Diệp Đình cũng vừa vặn từ trong phòng tắm bước ra.

Chương 126: Cảnh tượng, không dám nhìn thẳng (2)

Lăng Vi lại một lần nữa hối hận, anh chàng này đúng là ‘tiện’ thật! Đã ngủ rồi, vậy mà tay chân còn không đứng đắn thế này!

Mấy ngày nay Lăng Vi không có cách nào trở về trường học, cứ liên tục ở bệnh viện, trong người cô ngột ngạt khó chịu, hận không thể gãi thành một cái lỗ, vùi bằng sạch chỗ mụn đỏ trên người! Nhưng cô có thể nhịn được, cô cắn răng không gãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Cảnh tượng, không dám nhìn thẳng (2)