Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1209: Ngươi lừa ta gạt (1)
Lôi Đình xoay nắm tay, mở cửa. Chỉ thấy hai người chơi “Cờ thú” trên máy tính...
“Được.”
Lăng Trí giả vờ bị Trịnh Minh nói đến động lòng... Lăng Trí do dự một chút, đồng ý gặp mặt Trịnh Minh.
Chương 1209: Ngươi lừa ta gạt (1)
Hai người người ta rõ ràng đang chơi cờ, anh lại nói thành cái gì! Cái con heo trong đầu toàn cám heo này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chơi xong cờ rồi, điều kiện cũng bàn xong rồi, phúc lợi đưa tới cửa chưa?”
“Phốc ——” Lôi Đình vội vàng chạy tới, dán lỗ tai lên cửa, chợt nghe bên trong có người “bộp bộp bộp” đập bàn
“...” Má... Lôi Tuấn mắt trợn trắng, có lầm không? Hai người chơi cờ, vậy kêu đến “Phong tao” như vậy làm gì? Hại cậu bên ngoài miên man suy nghĩ...
Lôi Tuấn dựng một ngón tay đặt ở bên môi
Lăng Vi cũng nghịch đủ rồi, vươn tay ôm cổ anh, đ*ng t*nh hôn anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lôi Đình báo cáo xong, Lôi Tuấn mới bắt đầu nói: “Anh Đình, Ám Ảnh tiểu tổ bên kia nói: “Đào hoa cốc này rất khó tiến vào, vị trí của nó nhỏ hẹp, xung quanh có rất nhiều đầm lầy, chướng khí.”
“...” Lôi Đình mắt trợn trắng... Cô hoài nghi... Tai anh cô có phải có vấn đề không...
“Được! Anh Đình, vậy em ra ngoài trước.” Lôi Tuấn và Lôi Đình rời khỏi thư phòng.
“Không thành vấn đề. Đào hoa cốc khó vào như vậy, anh cũng vào được, huống gì em là vợ anh...”
Lăng Vi vừa chơi cờ, vừa nói: “Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội. Cứ để cho Chu Vân chịu đau vài ngày, chờ vết thương cô ta đỡ hơn rồi, tôi sẽ cho cô ta đau hơn nữa.”
Diệp Đình nói
Diệp Đình đột nhiên kéo thắt lưng Lăng Vi
Cho máy bay trực thăng chụp toàn cảnh xung quanh, có manh mối rồi thì không dễ gì buông tha bất cứ dấu vết nào để lại.”
Diệp Đình nói: “Ngày mai tôi vào núi thử xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Vi không đi cùng, cô phải cùng Trịnh Minh, Vương Diệu Hoa hai cái lão vương bát (con rùa) kia bàn bạc chuyện mua đất “. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Đình cười nhìn cô, anh hôn khẽ lên môi cô, thanh âm mê say nói: “Rất thích em... Không còn thuốc chữa...” Anh bá đạo hôn cô, cái miệng khéo léo của cô, ngoài nói chuyện ra làm cái khác cũng hăng hái lắm.
Hôm nay, Trịnh Minh gọi điện tới. Lăng Vi nhẹ giọng nói với Lăng Trí: “Chú, chú đồng ý gặp lão ta ở quán trà đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Đình và Lôi Tuấn đi vào thư phòng, Lôi Đình báo cáo trước: “Chu Vân ở nước JP, bị người đưa đi rồi. Là người của Vương Diệu Hoa tìm được cô ta, Chu Vân bây giờ hai chân đều gãy, nửa c·h·ế·t nửa sống, so với c·h·ế·t còn khó chịu hơn. Vương Diệu Hoa đang ép cô ta nhả hai ngàn chín trăm vạn kia ra, chị dâu, số tiền kia của cô ta khi nào thì đòi lại được?”
Lôi Đình nhếch miệng, bả vai run run. Chiêu mượn đao g·i·ế·t người này của chị dâu... Đúng là vừa nhanh vừa ác!
“Đánh nhau?” Lôi Đình mở to hai mắt, lo lắng.
Lôi Tuấn gật gật đầu.
Anh nhìn Lôi Tuấn nói: “Ngày mai cậu cũng theo tôi, đi chuẩn bị công cụ đi.”
Ngày hôm sau, Diệp Đình và Lôi Tuấn vào núi, đến năm gian nhà gỗ nhỏ tìm manh mối.
Suỵt... Không phải đánh nhau thật, là vật lộn cận chiến!”
Lôi Đình gõ gõ cửa, chợt nghe Lăng Vi ở bên trong hô lên: “Vào đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhanh lên! Có nhanh lên không! A —— Anh còn đi lại? Chơi xấu, em không chơi với anh nữa!”
“Được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.