Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1170: Mở màn cuộc chiến, giành thắng lợi! (2)
(*) Tương tự câu “Ăn miếng trả miếng” của VN. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Đình cười nói: “Thật ra hôm nay bắt ông không phải là mục đích thực sự của tôi.” Diệp Đình liếc vali vàng, cười lạnh: “Trong vali này có thiết bị nổ, không mở đúng cách sẽ bị nổ tan xương nát thịt. Ông có muốn thử cảm giác này không?”
Hoắc Ân thấy Diệp Đình từ đầu đến cuối đều híp mắt, cười lạnh nhìn ông. Ông cũng cười lạnh: “Em trai Diệp Đình…. Bình xăng không dầu, chúng ta ai cũng không chạy khỏi. Phía trước chính là ranh giới của tôi, chỉ cần thuyền máy vừa cặp bờ, nay chính là ngày giỗ của cậu!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Đình nói: “Vậy sao? Ông nghĩ thật xa…” Anh nhìn lên trời, lão Hoắc Ân nhìn theo anh, chỉ thấy… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, thang dây đã hạ xuống trong tay Diệp Đình.
“Ha ha ha ——” Lão Hoắc Ân cười điên cuồng, ông tiến lên, muốn nhảy xuống sông, Diệp Đình nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt ông lại!
Diệp Đình nhấc chân đá bụng ông, thuyền máy lay động…. trực thăng bay đến gần, quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn họ.
Diệp Đình cười lạnh nhìn ông, biểu tình anh lạnh lùng nghiêm túc, không hề giống nói đùa.
Chương 1170: Mở màn cuộc chiến, giành thắng lợi! (2)
“Là trực thăng của chiến đội quốc tế, mau rút lui ——” Người bên bờ sông liều mạng chạy trốn.
Hoắc Ân thống khổ r*n r*, ông nhìn vali vàng, suy yếu nói: “Sợi dây chuyền ở trong đó… Tôi đang chuẩn bị nộp lên cho tổ chức, cậu đối nghịch với tôi lâu như vậy, chắc cũng biết tôi chính là một bù nhìn, thế lực chân chính sau lưng tôi, cậu hiểu bao nhiêu? Tôi… cũng có thể khai ra… cho cậu…”
Trực thăng thả thang dây xuống, Diệp Đình chỉ cần cột ông vào thang dây, người phía trên có thể kéo ông lên.
…
Hoắc Ân nhìn anh chằm chằm!
Diệp Đình vừa đá ông vừa uy h**p: “Mở vali ra, giao sợi dây chuyền cho tôi!” Bí mật của sợi dây chuyền này, Diệp Đình cũng không muốn chia sẻ với chiến đội quốc tế.
Lão Hoắc Ân đau đến gập người: “Tôi giao sợi dây chuyền ra… cũng c·h·ế·t… không giao, cũng c·h·ế·t… Tại sao tôi phải giao cho cậu…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trực thăng càng bay càng gần, thuyền máy vì tiêu hao hết xăng mà từ từ ngừng lại —— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Ân cười nhạt: “Tên nhóc, cậu g·i·ế·t tôi. Cậu cũng không sống được!”
Cách không xa phía trước, bóng người đông nghẹt: “đùng đùng đùng ——” Chuỗi dài đ·ạ·n bắn tới Diệp Đình, hiển nhiên đã đi vào phạm vi tầm bắn của kẻ địch! Diệp Đình lập tức tránh vào trong khoang.
Cách đó không xa, một chiếc trực thăng bay tới.
Diệp Đình vừa buộc dây vào người ông vừa thấp giọng nói: “Trung Quốc chúng ta có câu ‘Dĩ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ chi thân.’* Không phải ông thích b·ắ·t· ·c·ó·c người nhà tôi sao? Tôi sẽ cho ông nếm thử cảm giác người nhà ông bị b·ắ·t· ·c·ó·c, dù sao Diệp Đình tôi cũng không phải người tốt lành gì, tôi cho ông cho chiến đội quốc tế thì quá tiện nghi cho ông, không bằng tìm người nhà ông chơi đùa một chút…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.