Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1109: Đàm phán (1)
Vinh Phỉ hỏi cô ta: “Có yêu cầu gì? Thử nói xem xem.”
An Kỳ Nhi lập tức đứng thẳng người, đẩy anh một cái: “Hừ ——”
Diệp Đình đột nhiên nói: “Kỹ thuật bắn s·ú·n·g tốt của cô cũng chẳng làm gì được chúng tôi. Ngược lại, những thủ đoạn ti tiện như kia, hại người anh em của tôi nằm trên giường bệnh một tháng trời.”
Mà lúc này, cô ta chủ động nói chuyện, lại là muốn giúp môt tay vào hang ổ rắn hái độc khô thảo?!
An Kỳ Nhi giảo hoạt cười một tiếng: “Chỉ thích nói chuyện với người thông minh.” Cô ta nhận nhiệm vụ, từ trước tới nay chưa bao giờ không cần thù lao.
Cô ta đột nhiên đến gần Vinh Phỉ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa xoa ngực anh: “Tứ gia, nếu như tôi hái được thứ cỏ kia về, vậy anh hãy lấy thứ đồ trong đầu tôi ra đi…”
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn cô ta. An Kỳ Nhi… từ sau khi cô ta theo đến rừng cây đều vẫn không chủ động nói với bọn họ câu nào. Ngoài tiểu Bạch và Vinh Phỉ là cô ta có thể nói một hai câu ra, thái độ của cô ta với những người khác lại vô cùng lãnh đạm.
Diệp Đình liếc nhìn cô ta: “Nếu như thật sự là cô, liệu cô còn hoàn hảo mà đứng ở đây được sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
An Kỳ Nhi nhìn về phía Diệp Đình, hỏi anh: “Diệp lão bản, không phải anh cũng cảm thấy một mũi tiêm kia là tôi sai người chích đó chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Kỳ Nhi hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ! Cái kim tiêm kia cũng không phải tôi sai người đâm! Tôi chính là một sát thủ được thuê, nhiệm vụ của tôi là đánh lén Diệp boss, những chuyện khác không hề liên quan đến tôi! Cái chuyện sai người đi chích kia, cái loại chuyện xấu xa đó, tôi khinh, còn lâu mới thèm làm!”
Lúc này, An Kỳ Nhi đột nhiên nói: “Không cần gọi đội bắt rắn, tôi có thể đi.”
Diệp Đình nói: “Gọi đội bắt rắn chuyên nghiệp đến đây đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Kỳ Nhi vẫn kiên trì nói: “Tôi là vua của rừng rậm, trên thế giới này còn không có đội bắt rắn nào chuyên nghiệp hơn tôi được đâu. Không phải chỉ là rắn độc thôi sao? Có gì phải sợ? Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong ổ rắn, bọn chúng đánh hơi thấy mùi của tôi cũng phải đi đường vòng.”
Vinh Phỉ nhìn cô ta chằm chằm, hí mắt, hơi cười: “Không thể. Một kim mà huynh đệ tôi trúng kia, không thể nào chịu không được.”
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn nhìn Vinh Phỉ, sự kiên trì trong ánh mắt khiến Vinh Phỉ không khỏi khẽ cười.
Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng: “Bác sĩ kia cũng khai rồi, là co bảo anh ta chích mũi kim đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Kỳ Nhi lập tức nổi giận: “Đúng là bịa đặt! Bác sĩ kia là mèo hay c·h·ó tôi còn chả biết! Cho đến giờ tôi chưa từng gặp bác sĩ bác seo nào cả! Kỹ thuật bắn s·ú·n·g của tôi, đương nhiên tôi biết rõ! Giải quyết các người, còn lâu tôi mới thèm dùng mấy cái thủ đoạn ti tiện như thế!”
Cửa hang rắn kia thật sự hung hiểm vạn phần! Không phải đội bắt rắn chuyên nghiệp thì ai dám động đến?
Giọng điệu của Vinh Phỉ cũng rất bình tĩnh, nhưng lại đặc biệt lạnh lùng. Rõ ràng anh đang híp mắt cười, thế nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Giọng điệu của cô ta cực kỳ bình tĩnh, thái độ kiên trì khó tả.
Vinh Phỉ nhìn cô ta một lát nói: “Vẫn là nên tìm người chuyên nghiệp đến đây đi, chỗ đó không phải là địa phương chơi đùa được đâu. Đó là ổ rắn, bên trong toàn là rắn độc. Những con rắn độc kia, cô không chọc đến nó, nó chưa chắn đã cắn cô, nhưng nếu như cô đến tận cửa hang của nó chặn lại, đương nhiên nó sẽ bắt buộc phải quan tâm đến cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta cắn môi, chớp mắt nhìn Vinh Phỉ, khuôn mặt cầu xin đầy vẻ điềm đạm đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.