Yêu Em Rồi Đấy
QuyJ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Trả nợ
- Anh im đi, đừng gọi tôi như thế. Anh không xứng đáng để gọi tôi như thế. Tránh ra, các người tránh xa tôi ra.
- Mục đích cuối cùng của các người là muốn tôi c·h·ế·t chứ gì? Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho các người toại nguyện. Không cần phải tốn nhiêu công sức để bày trò nữa.
Thiên Vương thoáng chút ngạc nhiên rồi đột ngột anh cười nửa miệng.
Thể xác là Đông Quân, linh hồn là Đông Quân, trái tim là của Đông Quân nhưng giờ đây lại mang một tình yêu như của Thanh Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trúc Chi khóc nấc lên, nói thế thôi chứ sao cô lại nhẫn tâm kéo anh theo.
- Cua, em đưa tay cho anh. Xin em đấy!
- Em điên sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Cua!
Cú sốc lớn khiến Trúc Chi hoàn toàn mất đi lí trí, cô nhảy lên thành lan can và gieo người xuống. Gió thốc mạnh như muốn đỡ lấy cô gái nhỏ nhưng cứ bất lực mà lướt vù qua. Trong giây phút thả người vào gió ấy cô chợt nhớ đến lời của ba và anh hai.
Trúc Chi giật mình nhìn lại thì thấy máu đã thấm đỏ vai áo anh và chảy dài theo cánh tay ướt đẫm bàn tay cô.Gương mặt Thiên Vương cũng bắt đầu trắng bệch đi. Chợt tim cô đau thắt.
Đông Quân c·h·ế·t điếng, tim bỏ lỡ nhịp đập khi bàn tay của cô gái nhỏ vuột khỏi tay anh. Nhưng may thay Thiên Vương vừa kịp chụp lấy cánh tay kia của Trúc Chi. Cả Học viện sững sốt nín lặng trước cảnh tượng cô gái nhỏ đang treo lơ lửng trên tầng 4. Một vài người sợ hãi vội nhắm tịt mắt lại.
- Tôi đúng là một con ngốc khi cứ mãi cố gắng tìm kiếm lí do biện minh cho các người. Giờ thì tốt rồi, không cần tìm nữa.
Đông Quân nhoài người ra phía ngoài đưa tay chờ đợi.
Tâm trạng rối bời, đầu óc hoảng loạn khiến Trúc Chi chẳng thể nào bình tĩnh được. Cô ngồi bệch trên nền gạch thu người lại và không ngừng khóc. Cả Thiên Vương và Đông Quân đều bất lực đứng nhìn cô cô khóc trong đau đớn.
"Con xin lỗi. Con biết mình rất ích kỉ nhưng con mệt mỏi lắm rồi. Thực sự rất mệt."
- Trúc Chi đừng sợ, là tớ đây. An An đây.
- Cua, em bình tĩnh lại đi.
Cái c·h·ế·t của Thanh Phong không những cướp đi niềm hạnh phúc vẹn toàn của gia đình mà còn khoét một lỗ trống lớn vài tim mỗi thành viên. Đông Quân không tài nào chấp nhận được mất mát lớn lao này, anh càng thương em trai mình bao nhiêu thì càng hận người gây cái c·h·ế·t này bấy nhiêu. Anh nuôi kế hoạch trả thù nhưng đến phút cuối anh lại nhận ra mình yêu chứ không hề hận.
Kế hoạch trả thù hoàn hảo bị sụp đổ hoàn toàn trong sự vỡ òa của cảm xúc.
- Tôi đã trả cho anh rồi, đã trả lại máu cho anh rồi.
- Anh buông ra, buông em ra.
Trúc Chi lại bậc khóc.
Trúc Chi nói trong nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trúc Chi dùng tay còn lại bấu mạnh vào tay Thiên Vương. Đã không còn gì để níu kéo nữa rồi, anh đã muốn cô c·h·ế·t thì cô sẽ c·h·ế·t cho anh vừa lòng.
Lát sau, Đăng Khoa đưa An An đến theo lời của Thiên Vương, anh biết lúc này chỉ có An An mới có thể dỗ dành Trúc Chi.
- Nghe lời anh ta đi nếu không tôi bắt cả gia đình em phải trả giá.
Cả Học viện thở phào nhẹ nhỏm khi Trúc Chi được kéo lên an toàn.
- Chẳng phải anh muốn thế sao? Buông tôi ra, buông ra.
Cô cười anh thấy vui, cô khóc anh thấy buồn. Phải chăng anh đã diễn xuất quá đạt quá nhập vai để rồi thật lòng yêu thương chứ chẳng phải giả vờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tôi không cho em c·h·ế·t có nghe rõ không? Máu trong người em là của tôi, tôi không cho phép em phí phạm nó.
- Em tưởng mình đã trả đủ rồi sao?
- Giả dối, các người ai cũng giả dối.
Đông Quân đứng thừ người ra nghe tim mình quặn đau theo từng tiếng nấc của Trúc Chi. Chẳng hiểu tự bao giờ anh lại thấy lòng mình đau nhói trước mỗi nỗi niềm của Trúc Chi.
- Được đấy, em cứ kéo tôi theo đi. Tôi sẽ c·h·ế·t cùng em.
- Mạng sống này của em là do tôi quyết định tôi không cho phép em c·h·ế·t như thế. Phải đấy, tôi từng muốn b*p ch*t em và tôi sẽ làm điều đấy theo cách riêng của mình không cần em xen vào. Bây giờ tôi muốn em sống thì em nhất định phải sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Anh buông tay tôi ra. Để tôi c·h·ế·t đi cho anh vừa lòng.
Thiên Vương bắt đầu kiệt sức, vết thương trên vai anh vừa khép miệng giờ lại bị rách toạc ra.
- Đừng chạm vào tôi. Tránh ra. - Trúc Chi hét lớn khi có bàn tay ai đó chạm vào người cô.
Trúc Chi hét lên, cô đứng vụt dậy chạy đến bên thành lan can. Nuốt uất ức vào lòng, cô lau sạch nước mắt.
Trúc Chi ngẩng mặt lên nhìn An An rồi ôm chằm lấy cô mà khóc nức nở. An An không nói gì chỉ dịu dàng ôm lấy bạn để dỗ dành. Mặc dù nhìn thấy Trúc Chi thế nào cô cũng đau lòng lắm nhưng giờ đây mọi lời nói đều trở nên sáo rỗng. Im lặng là cách tốt nhất để an ủi.
- Anh buông tôi ra nếu không tôi sẽ kéo anh theo đấy. Buông ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.