Yêu Em Cô Người Hầu
Ann Nguyệtt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: 9: Tự Tử
Sau chuyện này chắc chắn cô sẽ xa lánh anh, sợ hãi anh, haiz...!biết vậy thì anh đã cố gắng kiềm chế lại không làm bừa, mà hình như lúc nãy anh bất cẩn cắn trúng môi cô thì phải.
Bên phía Trần Gia Huy.
Nghe v·ú hỏi cô chỉ cười nhạt một cái rồi nói: Con cảm thấy mình sống chẳng còn ý ngĩ gì nghĩ gì nữa, bao lâu nay con đã muốn từ bỏ mạng sống của mình rồi nhưng vì mẹ con mới cố gắng sống để lo cho bà ấy.
Lúc con tự sát con cũng có nghĩ đến mẹ mình chứ, con biết bà âys sẽ rất đau khổ khi nghe tin con gái của mình nhưng con lại quá mệt mỗi, con muốn mình được ngủ, nủ một giất thật sâu để thân xác này được nghĩ ngơi.".
Nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà anh đau lòng không thôi.
"Như An Nhã em mau ra đây, nếu như em không ra tôi sẽ trừ hết lương của em"
Con đã suy nghĩ rằng nếu như có một ngày mẹ con bà ấy mất đi thì con chẳng chẳng còn tha thiết sống ở đây nữa.
Nghĩ vậy anh liền móc điện thoại kêu v·ú Từ thu xếp vào chăm sóc cô.
Nghĩ là làm, cô đi lại giường ngủ của mình lấy con dao ở dưới đầu nằm của mình ra rồi khứa mạnh vào cổ tay mình một cái.
Đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là tiếng im lìm và tiếng sấm ầm ầm ngoài trời kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 9: 9: Tự Tử (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người nghe tiếng anh thì hoảng hồn quay người lại cuối đầu cung kính, còn v·ú Từ thì lo lắng lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái con bé này tại sau con lại nghĩ quẩn mà tự tử chứ"
Thấy kì lạ nên anh đi lại đó xem.
Nghe v·ú nói như vậy thì đột nhiên anh có một dự cảm chẳng lành.
Nhưng v·ú biết không, hôm nay con cảm thấy bản thân mình bị nhơ nhuốt.
"Lúc nãy chúng tôi thấy con bé Như An Nhã chạy ra phòng thiếu gia với một bộ dạng kì lạ nên chúng tôi định lại đây hỏi thăm nhưng chúng tôi đã gọi con bé tầm 10 phúc rồi mà vẫn chưa không thấy con bé trả lời."
Trần Gia Huy chạy lại lật tung cái mền ra thì thấy từ cánh tay cô có một vết cắt và ở xung quanh vết cắt đó toàn là máu.
Sau khi hết thuốc mê thì cô lờ mờ tĩnh dậy, v·ú Từ ngồi kế bên thấy cô mở mắt ra thì đi rót cho cô một cốc nước.
"Nhờ đưa vào cấp cứu kịp thời nên bây giờ bệnh nhân đã không sau"
Thấy tình hình không ổn nên anh đã đạp cửa rồi xong thẳng vào.
Sau khi Như An Nhã đi rồi anh cảm thấy bản thân mình quá hấp tấp, anh cũng không biết tại sau lúc nảy mình lại không kiềm chế được bản thân nữa.
"Có chuyện gì vậy"
Sau đó anh lại gần, nắm bàn tay không bị thương của cô áp vào mặt mình rồi cuối xuống hôn lên tráng cô một cái.
Có lẽ khoảng thời gian này anh không nên xuất hiện, anh cần có thời gian để tịnh tâm lại và cô cũng cần co thời gian để nghĩ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh liên tục suy nghĩ rồi trách bản thân mình đã quá đà nên cô mới thành ra như vậy.
Nhìn xuống thì anh thấy từ trên giường có những giọt máu đang chậm chậm rơi xuống đất tạo thành một vũng máu.
Bây giờ anh mới cảm nhận ra rằng cô không chỉ không còn thích anh nữa mà thậm chí là cô còn ghét anh cơ.
Tiếp đến là cô được đưa vào phòng hồi sức.
Lúc này đột nhiên trong lòng của cô lại nảy sinh ra một ý nghĩ đó đó tự tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nó còn trong sạch nhưng lại có rất nhiều người đã sờ qua, có đôi lúc con cảm thấy cuộc sống này rất ngạc thở và con nghĩ việc c·h·ế·t sẽ giúp con thoải mái hơn.
Sau đó cô nắm xuống đắp mền lại nhắm mắt như đang ngủ.
Hôn xong thì anh ngồi bên giường nhìn ngắm cô.
"Em còn không ra thì sẽ đạp cửa xong vào đấy"
Như An Nhã cứ thế được anh đưa đến bệnh viện cấp cứu, ngồi ngoài dãy ghế chờ mà lòng anh như lửa đốt.
Anh không ngờ là cô bây giờ lại bài xích với mình như vậy.
Cô không muốn sống một cuộc sống như thế này, một cuộc sống đầy mệt mỗi, nếu như có kiếp sau cô nguyện làm một cây cỏ sống hoang dại thoải mái không bị gò bó bởi cuộc sống đầy mệt mỗi này nữa.
Bước vào trong anh thấy cô đang nằm trên giường ngủ ngon thì anh thở phào nhẹ nhóm nhưng phút chốc anh lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Thấy cảnh tưởng này anh nhanh chóng chạy lại bế cô rồi đưa đến trong bệnh viện trong trời mưa to.
Một lát sau thì đèn cấp cứu cũng tắt, một vị bác sĩ trung niên từ trong đó bước ra thông báo.
Như nghĩ ra cái gì đó nên anh đã mặt đồ lại rồi xuống dưới nhà, nhưng vừa mới đi tới cầu thang anh đã thấy có tần 5-6 người hầu, trong đó có v·ú Từ đang tập trung trước cửa căn phòng nào đó.
Uống nước xong thì cô mơ màng lên tiếng:" V·ú Từ sau v·ú lại ở đây, hơn nữa con vẫn còn sống àk"
Được một lúc thì v·ú Từ vào, anh nhờ v·ú chăm sóc cho cô xong thì anh cũng khoác áo rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.