Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


“Phu quân…” Giọng nàng mềm như mèo con kêu khẽ.

Dù sao thì nàng cũng là lần đầu, thấy khó chịu cũng là lẽ thường.

Thẩm Nghi Đường nghĩ ngợi một lát, “Chàng biết không, hôm qua A tẩu có đưa ta xem ‘tránh hỏa đồ’, là cái mà tân nương nào trước khi xuất giá cũng phải coi ấy, trong đó có một tư thế lạ lắm…”

“Gọi phu quân.” Tên đầu sỏ nhắc lại.

Hắn lại nhắm mắt.

Tân nương tử trong lòng lẩm bẩm gì đó hắn nghe không rõ, thấy nàng lấy tay chân thúc vào người hắn, còn học theo hắn vặn eo hắn một cái, sức cũng không nhẹ. Hắn nằm yên như núi, nàng chẳng chiếm được lợi, đành thôi.

“Ồ?”

Chuyện này cũng giống vậy. Hắn là miếng thịt Đường Tăng của nàng.

Yến Nguyên Chiêu gạt tay nàng ra, “Ăn no rồi, không ngủ được à?”

Nàng còn biết xấu hổ, thật sự không thể nói thẳng ra miệng được.

Thẩm Nghi Đường cảm thấy mình chẳng khác nào một khách làng chơi nghèo rớt mồng tơi, chắt chiu cả năm mới đủ tiền ngủ một đêm với hoa khôi, vì muốn xứng đáng đồng tiền bát gạo, cả đêm quần nhau không nghỉ, thay đủ mọi tư thế, dù có kiệt sức cũng chẳng tiếc.

Nàng không cố gắng nữa, cứ dính lấy hắn không buông, vừa r/ên rỉ vừa bắt hắn phải tắm cho nàng.

Người ta nói ăn no mặc ấm rồi thì dễ nghĩ đến chuyện ấy. Sau khi tắm rửa, ăn no uống đủ, tinh thần nàng khôi phục, lại nhớ tới chuyện hiểu lầm lúc trong thùng tắm.

Nàng không nói gì thêm.

Tai Thẩm Nghi Đường lập tức đỏ đến mức như nhỏ máu.

Yến Nguyên Chiêu lên tiếng: “Lại đây ngủ gần một chút.”

Nàng quay người lại, đối diện ánh mắt thâm sâu của hắn.

Hắn đáp, “Được.”

Khóe mắt ươn ướt bị hắn hôn đi, giọng cứng cỏi: “Gọi phu quân.”

Nàng e thẹn quay người lại, bám tay vào thành thùng, mặt úp vào cánh tay, lưng hơi cong lên, yên lặng chờ hắn.

Thẩm Nghi Đường nói xong, ánh mắt lay động, mặt đỏ như sắp bốc khói.

“Không phải.”

Yến Nguyên Chiêu là hoa khôi trong các hoa khôi cơ mà.

Yến Nguyên Chiêu chưa buồn ngủ, mũi cọ vào mái tóc nàng nơi cổ, bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện “lễ Chu Công” vừa rồi, rồi âm thầm quyết định sáng mai phải đi tìm Bạch Vũ mượn cho bằng được mấy quyển sách xuân cung mà Bùi Giản để lại.

Thẩm Nghi Đường ăn xong thì s·ú·c miệng, hai người lại một lần nữa chui vào màn.

Thẩm Nghi Đường rúc vào ngực Yến Nguyên Chiêu, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích.

Thẩm Nghi Đường kéo chăn chặt hơn, “Chàng bảo ta qua là ta phải qua, sao chàng không tự qua?”

“Chỉ lần này thôi, không có lần sau.” Yến Nguyên Chiêu nói.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ rơi xuống nhánh cây.

“Ta chưa từng ăn sau giờ Hợi.”

Thì ra hắn còn tham lam hơn vẻ ngoài nhiều.

Lời vừa dứt, nàng cảm nhận được một chỗ nào đó khẽ ngẩng đầu dậy.

Lại một lần nữa!

Nếu bỏ lỡ đêm nay, e là không còn cơ hội nữa.

Đường đường Yến tiểu lang quân mà lên giường lại thô kệch như đồ tể g·i·ế·t heo, chẳng có chút phong độ nào, thua xa cả mấy gã phường chèo biết dỗ nữ nhân! Bình thường ôm hôn nàng thì ra vẻ lão luyện lắm cơ!

Nghe nói tư thế ấy thật sự rất kích thí/ch…

Thẩm Nghi Đường không chịu vào màn: “Nhưng ta đói, thật sự đói, không ăn gì thì không ngủ được.”

Vừa nói xong liền nhận ra khẩu khí không hay, chẳng giống kiểu “Thẩm nương tử” mà nàng vẫn giả bộ. Nhưng nghĩ đến việc sắp phải rời đi, nàng cũng chẳng thèm giữ gìn hình tượng nữa, thoải mái bộc lộ bản tính.

Yến Nguyên Chiêu đồng ý. Sau khi bế nàng vào thùng tắm, hắn bảo nàng xoay lưng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Yến Nguyên Chiêu ôm lấy nàng, lấy ngón tay vuốt tóc nàng từ đỉnh đầu đến tận eo như chải, hành động ấy khiến Thẩm Nghi Đường vô cớ cảm thấy ám muội.

Khung giường lắc lư kẽo kẹt, hai bóng người trên màn la đỏ vàng kim trập trùng hiện ẩn. Trên án hợp hoan, đôi nến hỷ cháy cao rực, ngọn lửa mảnh run rẩy, nhỏ xuống từng giọt lệ nến đỏ thẫm, trông thật khiến người ta xót xa.

Hơn nữa hắn vừa mới “đi một hiệp”, lần này chắc sẽ bình tĩnh hơn, dịu dàng hơn, phải không?

Vào đến phòng tắm, Thẩm Nghi Đường vẫn chưa hoàn hồn. Kỳ lạ là lần này hắn điều chỉnh sức lực và tiết tấu rất tốt, nàng hưởng thụ trọn vẹn, nhưng cơ thể lại còn mỏi hơn cả lần đầu, chân tay mềm nhũn, bị hơi nóng trong phòng xông cho như sắp tan chảy.

“Dĩ nhiên rồi.” Thẩm Nghi Đường nhướng mày cười rạng rỡ.

Yến Nguyên Chiêu sai người xuống bếp mang lên một bát cháo thịt gà xé và một đĩa bánh kim ngọc giòn rụm. Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn nhỏ. Thẩm Nghi Đường mời hắn ăn cùng, nhưng bị hắn từ chối.

Nàng nói lập lờ, nhưng Yến Nguyên Chiêu nhìn sắc mặt thẹn thùng của nàng, tất nhiên hiểu nàng đang hỏi gì.

“Chờ đã!” Thẩm Nghi Đường biết rõ sức mình không bằng hắn, dứt khoát ôm chặt vai hắn, chôn đầu vào ngực hắn, giọng lầm bầm: “Chàng phải hứa với ta, không được bịt mắt ta, phải nhẹ nhàng, dịu dàng một chút.”

Thẩm Nghi Đường lặng lẽ đứng thẳng người, thầm lắc đầu, đợi hắn lau người cho nàng xong nàng mới bước ra khỏi thùng, lau khô người, thay áo ngủ mới hắn lấy từ tủ y phục.

Lần đầu còn lạ, lần sau đã quen. Hắn quen rồi, cũng làm cho nàng “quen” rồi.

Bỗng nghe một tiếng ho nhẹ vang lên.

Thẩm Nghi Đường cố thuyết phục hắn: “Hôm nay ngoài bữa sáng và lúc ngồi chờ chàng trong phòng tân hôn thì ta chưa ăn được gì ra hồn, nước cũng không uống bao nhiêu, lại còn cùng chàng… hai lần, tắm hai lượt, đến sức cũng cạn rồi, đói đến choáng cả đầu, chàng nỡ lòng nào?”

Gọi một tiếng, mấy tiếng sau liền tuôn ra liên tiếp. Không cần hắn thúc ép, nàng đã biết chủ động.

Hắn đưa tay tháo y phục nàng.

Bất chợt, trong lòng vang lên một giọng nói khẽ khàng, “Chàng ngủ chưa?”

***

Thẩm Nghi Đường đành buông tay.

Đến sáng nàng đã phải rời đi rồi, làm gì còn ăn được bữa điểm tâm đó.

Sau một ngày dày vò đổi lại một màn chật vật ban nãy, nàng càng nghĩ càng không cam tâm. Nhất là khi giữa lớp áo mỏng manh, cơ bắp rắn chắc, vòng eo mạnh mẽ của hắn cứ dính sát sau lưng nàng như lửa hừng, nhắc nhở nàng từng giây từng phút, một người như hắn, đời này khó gặp lần hai.

Bên tai chợt truyền đến một cảm giác tê tê, nàng cứ ngỡ là Yến Nguyên Chiêu đang nghịch tóc nàng như thường lệ, nhưng một cánh tay hắn đang bị nàng gối lên, tay kia lại ôm ngang eo, thứ đang chạm vào tai nàng, không phải là tay.

Ngoài màn, đôi nến long phụng vẫn cháy không biết mệt, ánh sáng vàng vọt xuyên qua màn lụa, chảy dài như nước.

Từng câu từng chữ các tỷ tỷ ở Xuân Phong Lâu dùng để mô tả chuyện h/oan á/i giữa nam nữ đồng loạt hiện về trong đầu nàng, mặt nàng đỏ bừng, chẳng câu nào là nói quá cả.

Yến Nguyên Chiêu không trả lời, nhưng cánh tay đang đặt trên eo nàng lại siết chặt hơn. Thẩm Nghi Đường nôn nóng, liền liều mình hỏi: “Chàng… còn được không đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Nghi Đường lúc thì bấu chặt, lúc lại buông tay, hết lần này đến lần khác. Lần này, quả thực không giống lúc trước.

Thôi được rồi.

Thẩm Nghi Đường giật mình, theo bản năng định tránh ra, nhưng đã bị Yến Nguyên Chiêu giữ chặt lại. Hắn khàn giọng ghé sát bên tai nàng, từng từ như nghiến ra giữa hàm răng: “Nàng nói xem?”

Mặt Yến Nguyên Chiêu trầm xuống, hiển nhiên là vừa rồi đã làm nàng giận thật. Nhưng xét cho cùng thì đúng là hắn đã làm nàng thiệt thòi, mà hắn tự biết lòng mình, không để bụng việc thê tử có chút giận dỗi trên giường. Vì thế, hắn im lặng dịch vào trong, vươn tay dài ôm nàng vào lòng, rồi véo nhẹ một cái để thể hiện chút bất mãn.

***

Thẩm Nghi Đường thấy hắn lưỡng lự, bèn ngọt ngào gọi một tiếng “phu quân”.

“Còn yêu cầu nào nữa không?” Hắn hỏi.

Nàng xoay người lại, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Yến Nguyên Chiêu, nhắm mắt giả vờ ngủ. Tư thế ngủ này quá đỗi thoải mái và an toàn, tuy nàng không buồn ngủ, nhưng vẫn phải bấu nhẹ lòng bàn tay để nhắc mình đừng lỡ mà thiếp đi.

Thẩm Nghi Đường sững người, đôi mắt long lanh nước tròn xoe ngây dại.

Hắn thực sự chỉ đang tắm cho nàng, hơn nữa còn miễn cưỡng xem như là quân tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tay Yến Nguyên Chiêu lướt qua nốt ruồi đỏ ở cổ nàng, giọng trầm thấp thêm vài phần: “Được.”

Ai mà từ chối nổi làm thần tiên?

Nếu không vì còn sót lại chút nể tình, nàng đã buông lời mỉa mai từ lâu rồi.

“Chịu đựng.”

Trán Yến Nguyên Chiêu cũng đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Tâm trạng hắn rất tốt, khoác áo lên người, thấy nàng mềm nhũn yếu ớt, liền bọc nàng trong chăn rồi bế đi tắm.

Sau khi xong việc, đôi mắt Thẩm Nghi Đường long lanh nước, tóc ướt dính mồ hôi dán lên làn da, thân mình không ngừng run rẩy, như một con chim sẻ nhỏ ướt sũng.

Chậc, cũng không thể trách nàng được.

Tuy cơ thể còn mỏi nhừ, nhưng mỗi lần gặp món ăn ngon nàng đều muốn ăn tám bữa một ngày, miễn là ăn ngon, ăn thỏa thuê, thì không cần biết hậu quả.

“Không được.” Yến Nguyên Chiêu ra hiệu cho nàng lên giường, “Sắp ngủ rồi, sao còn ăn?”

Mặt nàng bị hơi nước xông đến hồng hồng, đôi mắt vẫn còn đọng lệ long lanh. Yến Nguyên Chiêu bị ánh mắt ấy nhìn một cái, thái độ liền mềm đi.

Tư thế ấy, vừa vặn quá thích hợp để… làm gì đó.

Thẩm Nghi Đường miêu tả đại khái cho hắn nghe.

Thẩm Nghi Đường lại bật khóc, nhưng tiếng khóc này nhỏ và mềm, run rẩy bay lên giữa không trung như có tiếng nũng nịu, “Yến đại nhân…”

“Còn nữa… chàng cũng phải cởi hết.” Thẩm Nghi Đường nói nhỏ như tiếng muỗi.

Yến Nguyên Chiêu: “… Ừm, nghe cũng không có gì kỳ quái.”

Hắn dùng ngón tay vân vê một lọn tóc bên mai nàng, vòng quanh đầu ngón vài lượt rồi buông ra, dáng vẻ như chẳng mấy hứng thú với lời nàng nói.

“Thế đói thì làm sao?”

Chương 46

Thẩm Nghi Đường cũng ngứa ngáy trong lòng, nghe nói làm vậy sẽ rất kích thí/ch, ban nãy đã đủ khiến nàng c·h·ế·t lặng rồi, nếu còn sảng khoái hơn nữa, chẳng phải sung sướng như thần tiên sao?

Yến Nguyên Chiêu sai người mang vào thùng tắm, hai người mỗi người một gian rửa sạch. Thẩm Nghi Đường tắm chậm hơn hắn, lúc chui vào màn thì thấy chăn đệm lộn xộn ban nãy đã được thay mới sạch sẽ.

Thẩm Nghi Đường không đáp bằng lời, mà dùng đôi môi trả lời hắn. Nụ hôn ấm nóng rơi trên yết hầu, nàng nghe được tiếng thở khẽ bật ra từ cổ họng hắn.

Tinh Nguyệt: Chị Đường, chị bạo thật đấy =)))

Yến Nguyên Chiêu chờ nàng nói tiếp, nhưng Thẩm Nghi Đường thật sự khó mở miệng.

Yến Nguyên Chiêu hài lòng vì nàng chịu yên, vòng tay đặt lên bụng nàng, ép nàng nằm trong lòng theo dáng cuộn người mà hắn ưng ý nhất. Nhìn qua thì gầy yếu, nhưng ôm vào mới biết dưới lớp áo mỏng là từng đường cong mềm mại đầy đặn, cảm giác trong lòng tay còn thích hơn ôm Lê Nhung.

Sắc d·ụ·c làm người mê muội.

Một vốc nước ấm rưới lên vai, khăn mềm ướt lướt qua ngực, lưng, tay chân nàng.

Hắn hơi nhíu mày, như đang cố tìm một từ thật trang trọng, hồi lâu mới đáp: “Không tệ.”

Nhưng nàng dù gì cũng là nữ tử, vừa rồi chủ động đòi hắn “thêm một hiệp” đã là cực hạn để nàng vứt bỏ liêm sỉ, giờ lại muốn hắn đổi tư thế mà còn là một tư thế cực kỳ mất mặt, thật sự quá khó xử.

Yến Nguyên Chiêu vẫn ôm nàng ngủ như trước, nhưng tiểu cô nương trong lòng hắn không hề ngoan ngoãn, xoay qua trở lại, thậm chí còn thổi khí bên tai hắn.

Về lại phòng ngủ, Thẩm Nghi Đường kéo tay áo Yến Nguyên Chiêu: “Ta đói rồi, muốn ăn khuya.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Nghi Đường liếc thấy trong mắt hắn vẫn chưa tan hết d·ụ·c ý, đầu ngón tay nàng chạm vào cơ bắp nóng hổi, hình ảnh xấu hổ ban nãy trên giường ập về như sấm dậy trong đầu, khiến trái tim nàng như bị nấu sôi.

… Hiểu sai rồi.

Hắn càng ôm càng chặt.

Thẩm Nghi Đường tim đập loạn xạ, ngay sau đó eo nàng bị nhấc bổng khỏi giường, giọng nói trầm thấp của Yến Nguyên Chiêu vang lên: “Nằm sấp.”

Hắn… hắn tiến bộ quá nhanh rồi.

Nàng muốn cho chuyện này… một cơ hội nữa.

Nàng đoán được hắn định làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Giờ vẫn chưa muộn… Hay là chúng ta…” Mấy chữ sau càng nói càng nhỏ, rồi gần như không còn nghe thấy.

“Sáng mai dậy sớm ăn điểm tâm, không đói đến c·h·ế·t đâu.”

Không thấy động tĩnh.

Yến Nguyên Chiêu lắng nghe cẩn thận, mới nhận ra nàng nói “làm lại một lần nữa”.

Vài hơi thở sau, trong lòng bỗng truyền đến tiếng sột soạt, tay hắn đặt trên bụng nàng bị gạt ra. Yến Nguyên Chiêu mở mắt, thấy nàng đã quay mặt lại đối diện hắn, đôi mắt đen như chấm mực nhìn thẳng vào cổ hắn, không chớp.

Giường rất rộng, Yến Nguyên Chiêu nằm ngoài, nàng rút người vào trong, ôm lấy tấm chăn lụa mỏng, quay lưng lại phía hắn, lặng lẽ suy nghĩ kế hoạch đêm nay.

Khung cửa sổ phòng tân hôn đóng kín, rèm la đỏ rủ dài tận đất, che khuất mọi cảnh trong màn.

Yến Nguyên Chiêu hé mắt, bóp nhẹ một cái vào phần thịt mềm sau eo nàng xem như trả lời.

Mặt đỏ bừng, Thẩm Nghi Đường lí nhí như muỗi kêu: “Chàng thấy… vừa rồi thế nào?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46