Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Giấc Mơ? (2)
“À không phải, những thứ này không xứng, với cái trình độ cỡ đó của bọn chúng, vẫn là chưa đủ đẳng cấp để có thể làm được như vậy.”
Khi nói cả hai người đồng loạt nhìn lại phía sau lưng, trước tầm mắt của họ chính vô số ngọn núi t·hi t·hể trải dài khắp toàn bộ mảnh đất.
“Khởi động lại dòng thời gian, đưa toàn bộ mọi thứ trở về như trước kia...”
Đến mười hai con quái vật như vậy còn bị người thanh niên này nói là không xứng, như vậy rốt cuộc kẻ đứng phía sau còn đáng sợ đến mức nào nữa chứ?
Giây phút mà tôi sắp hoàn toàn mất đi lí trí của mình bởi vì tận mắt nhìn thấy chân thân của thần linh, thì người thanh niên đột nhiên đưa tay vỗ bờ vai của tôi một cách nhẹ nhàng đem tâm trí của tôi hồi phục hồi lại như ban đầu.
Âm thanh của người thanh niên rất ấm áp làm người cảm thấy mình như đang được nghe một bản thiên âm thanh tịnh cả linh hồn, nhưng lời nói của người này, nó lại rất nặng nề làm người có thể từ trong đó cảm nhận được một sức nặng rất lớn, một áp lực khiến người không tài nào thở nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng không rõ tại sao, nhưng tôi cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào một con ruồi bọ bốc ra mùi hôi, bất kể là để ai nhìn thì cũng đều sẽ sinh ra sợ hãi trước cái kích thước to lớn của nó.
Đầu tiên tôi đưa ánh mắt cảm tạ người thanh niên sau đó thán phục cùng với sợ hãi nói.
Mà trên tròn mắt kép đó, lại ẩn chứa vô số tròng mắt đều ở nhìn chằm chằm mênh mang nhiều linh hồn, mà tại một bên xa xôi khác vẫn còn có một con mắt kép tương tự như thế.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu chúng nó tới từ địa ngục, vậy sao mà tụi nó tới được đây vậy, chẳng lẽ không có ai đứng ra xử lý rắc rối này sao?”
Không thể khinh nhờn, ngay cả cảm thấy ngài xấu xí, cũng là sự mạo phạm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đằng sau chúng nó đó, huynh cứ thử đưa mắt nhìn xa hơn và rộng nữa, hãy quan sát kỹ, như vậy huynh sẽ có thể thấy nó ngay.”
Ngay từ đầu, tôi đã cho rằng đó chỉ là một cái hằng tinh to lớn mà thôi, nhưng giây tiếp theo tôi lại cảm thấy đó giống như là một tinh vân có vô số hành tinh tụ hợp ở bên nhau.
Trong nhất thời, tôi bỗng cảm thấy ghen tị với họ, ghen tị nhưng cũng vô cùng kính ngưỡng đối với những con người dũng cảm này, những người tráng sĩ sẵn sàng liều mình chiến đấu chống lại những con quái vật này mặc cho nội tâm thừa biết rõ ràng bản thân chắc chắn sẽ c·hết.
Chương 12: Giấc Mơ? (2)
“Vậy.. là kẻ ..nào?”
Thanh niên đó suy tư một lúc rồi trả lời tôi như thế này.
Sự chấn động không thể diễn tả được bằng lời, đầu óc của tôi lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, khi được tận mắt đối diện với những con quái vật phi thường đã thoát khỏi sức tưởng tượng, thì tôi như thể bị rơi xuống hầm bằng vậy, cả cơ thể của tôi hoàn toàn đông cứng vì sợ hãi, tôi một cách run rẩy hỏi người thanh niên.
Khoảnh khắc mà trận pháp ma thuật quy mô thế giới hoàn tất, một tia sáng lóe lên đem toàn bộ tinh cầu bao phủ vào bên trong tia sáng, nhưng trước khi tôi cùng với người thanh niên bị tia ánh sáng đó bao phủ thì người thanh niên kia giống như đã nói gì đó với tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là đến từ bản chất, ảnh hưởng đến căn nguyên, càng tiếp cận càng trực tiếp cảm nhận con ruồi này, sẽ càng càng cảm thấy nó thật sự thần thánh thật vĩ đại, mạnh mẽ cao thượng và tôn quý hơn bất luận kẻ nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhân loại đã phái ra hết toàn bộ quân lực hiện có của mình từ quân chính quy, lính đánh thuê, quân lính tập sự còn có cả người thường, tổng cộng là q·uân đ·ội hai tỷ người, bao gồm cả vô số các khí cụ cùng với v·ũ k·hí hiện đại nhất tiên tiến nhất hoặc là trang bị các bảo vật thần kỳ có uy lực đáng gờm.”
“Có nhiều lý do khó nói khiến cho sứ giả địa ngục không thể tự thân ra tay xử lý, nhưng ta có thể nói rõ một điều, đó là thời điểm bọn chúng đạp chân được lên thế giới này, thì sứ giả cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi.”
“Tụi nó?”
Lại nữa rồi, lại sinh ra cái cảm giác ‘cảm thấy quen thuộc’ hay là ‘giống như đã thấy ở đâu rồi’.
Bởi vì đằng sau mười hai vị thần linh to lớn kia, chính là một con mắt, con mắt nó to gấp nhiều lần cả mười hai con thần linh đó kết hợp lại.
“Nhưng ‘ta’ của quá khứ sẽ không thể nào đủ khả năng để có thể làm được những điều đó một mình, cho nên… ta sẽ giao phần còn lại cho huynh đó, Nguyễn Huynh.”
Mang theo nội tâm bất an lo sợ, tôi làm theo lời của thanh niên nói, chậm rãi đưa mình quan sát kỹ càng hơn, nhìn bao quát rộng lớn hơn.
Nhưng mà khi đã nhìn đủ lâu rồi, thì sẽ đột nhiên có cảm giác thấy con ruồi bọ không hẳn là quá xấu xí, ngược lại cũng rất là mi thanh mục tú.
“Đã thử qua rồi, còn về kết quả thì như huynh đã thấy rồi đấy.”
Có lẽ do đối diện với [Thần] thực sự quá lâu cho nên đầu óc của tôi lúc này không được tỉnh táo, cả người có hơi chút choáng váng hoa mắt chóng mặt, mọi thứ trước mắt tôi đang dần trở nên mơ hồ.
Đến cuối cùng, đợi khi nhìn thấy được kẻ mà người thanh niên nói, tôi hoàn toàn c·hết lặng, tôi đã thấy một cảnh tượng mà tôi cả đời này khó mà quên được.
Tôi thừa nhận là giấc mơ này này đã có chút vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, không ngờ sẽ có một ngày trí tưởng tượng của mình lúc đang mơ của mình lại có thể bay xa đến vậy.
“Tới lúc? của cái gì cơ?”
Trên thân thể thì tất cả đều mọc những bướu thịt u mỡ h·ôi t·hối, trên u mỡ còn li ti lỗ tròn nhỏ, trong đó có vô số giòi bọ từ bên trong bò ra bên ngoài, ngoại hình có thể nói là vô cùng ghê tởm.
Cơ mà người thanh niên lại tỏ vẻ như không hiểu tôi đang nói cái gì, nhưng khi anh ta ngước đầu nhìn lên liền làm ra cái vẻ mặt ngộ ra.
“Là .. là …tụi nó làm điều này?”
Nếu từ trong một quyển từ điển lấy ra một từ để có thể hình dung ngài một cách toàn diện nhất, thì đại khái từ đó cũng chỉ là……[ Thần ] có lẽ vậy đi?
Thời điểm con số trong chiếc đồng hồ trở thành con số không thì ngay lập tức, ở phương xa bốn phương tám hướng khắp trên mặt đất phóng ra hàng ngàn tia trụ ánh sáng xuyên thủng tầng trời, ngay sau đó ở trước mắt tôi tại trên bầu trời, những tia ánh sáng dần dần ngưng tụ lại nhau, tạo ra một trận pháp ma thuật khổng lồ bao phủ toàn bộ cả hành tinh này.
Cuối cùng tôi mới phát hiện ra, đó không phải một hành tinh và cũng chẳng phải là một tinh vân gì cả, mà là con mắt, một vô cùng vô cùng vô cùng lớn con mắt kép.
Mà bản thân con ruồi bọ không chỉ có thế, miệng của nó có tới tận ba cái, mỗi cái đều giống như một cái ống dài, từ trong ra ngoài toàn bộ đều ẩn chứa tầng tầng lớp lớp hàm răng rậm rạp không khác gì là một cái máy xay thịt.
Tưởng tượng những con người phải đối diện với thứ đó, sợ là đứng nói là đánh trả chỉ đơn giản nhìn thấy thôi cũng đã khiến cho người rời vào cơn điên loạn rồi.
Con ruồi bọ vô cùng to lớn này có mấy chục cái chân trùng, có đôi cánh ẩn chứa vô số tầng tầng lớp lớp, tôi thậm chí còn không nhìn được đến biên giới đầu cuối của con ruồi, bởi vì con ruồi này thực sự quá lớn.
Người thanh niên đã đáp lại tôi bằng cách đưa ngón tay của mình chỉ thẳng lên bầu trời, mà tôi cũng theo đó ngước đầu nhìn lên và sau đó, một cảnh tượng khiến tôi phải sững sờ cả người vì sợ hãi.
Bỏ qua trong nội tâm cảm xúc phức tạp, lúc này tôi trong bất giác đã không còn xem cái nơi này chỉ là một giấc mơ nữa, mà một thực tại, một nơi mà tôi không dám tưởng tượng là có thật, tôi hoang mang hỏi thanh niên.
Chủ nhân của đôi mắt kép này, chính là một con con ruồi bọ to lớn không gì có thể so sánh được hoặc có lẽ là một thứ gì đó nhìn giống như một con ruồi.
“Dù có điên đi nữa thì nhân loại chúng ta cũng vẫn phải đứng ra chiến đấu thôi, bởi vì nếu như thực sự không có ai tình nguyện đứng ra, vậy thì ai sẽ cứu lấy nhân loại đây?”
“Wow, gọi A·d·m·i·n hay GM cũng không được, vậy thì đã thử phái ra quân lính đi đẩy lùi bọn chúng về lại Địa Ngục chưa?”
Lúc này người thanh niên nói một câu rất bất thường làm tôi rất khó hiểu, mà anh ta đồng thời cũng từ trong túi áo của mình lấy ra một chiếc đồng hồ và con số trên đó đang dần đếm ngược về con số không.
“Ai làm ..không đúng, rốt cuộc là thứ gì dẫn bọn này đưa linh hồn địa ngục tới đây.”
“Có thể qua mặt được sứ giả của địa ngục, rồi tạo ra cánh cửa thông tới Địa Ngục, làm địa ngục kết nối được với thực tại của thế giới này.”
Cũng vì thế tôi đã ngay từ bắt đầu xem nhẹ con ruồi này, cho rằng đó chỉ là một vùng phông nền đen nhánh của vũ trụ mà thôi.
“Cũng nên tới lúc rồi.”
“Nhưng tất cả đều vô dụng ở trước số lượng khoa trương, nhiều tới vô cùng vô tận không thấy giới hạn của chúng nó, nhất là khi bọn chúng có hơn phân nửa số lượng là thuộc dạng bất tử không thể bị g·iết c·hết.”
Tôi lần này không biết nên phải nói như thế nào, vì đổi lại là tôi thì có lẽ là tôi sẽ không do dự mà lựa chọn bỏ chạy, hoàn toàn không có một chút dũng khí nào để đứng trước mặt những con quái vật này.
“Đúng là quá điên rồ mà, làm sao con người có thể chống lại được cái thứ đó cơ chứ?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy sự việc không đơn giản, liệu đây thực sự là giấc mơ của mình sao, cảnh tượng lúc này đã đâu đó có phần rất quen thuộc.
“Bằng cách gửi đi một thông điệp trở về quá khứ mà chỉ có bản thân ta có thể hiểu rõ, ở đó, ‘ta’ của quá khứ sẽ ở một thực tại mới sẽ ngăn chặn lại những sự kiện khủng hoảng không để nó xảy ra thành công, tránh cho không đưa tới cái kết cục xấu, giống như thế này.”
Con ruồi này lấy sao trời tinh hà làm tổ ở, chân đạp tinh cầu làm đất để đứng, mà xung quanh nó có đủ các loại tinh thể và mỗi cái to lớn không kém một cái hằng tinh, tất cả những thứ đó như thể chỉ là vật phẩm trưng bày triển lãm ở trong nhà của nó.
Chỉ là do đầu óc quá choàng váng, cho nên đã không nghe được rõ ràng anh ta nói cái gì.
“Thế nào? cảm giác như thế nào khi được tận mắt nhìn thấy một thực thể cấp thần.”
“Là nó đó.”
Trên người đếm không thể hết bao phủ hết cả tầm mắt lỗ tròn nhỏ, trong người không ngừng chui ra chui vào giòi bọ, tất cả đều làm tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn cùng với choáng váng đầu óc, thật sự là quá khó để người có thể tiếp thu được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.