Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em


Nói xong liền đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Nhưng người trước mặt quả thực đã làm vậy, và Chân Lục Trà thừa nhận, Tạ Lam Án quả thực đã khiến cô rung động.

Đường Nguyệt không nghe rõ: "Hả? Ngã vào đâu?"

Còn Tạ Hân Vinh đang ở trong lòng cô ngẩng đầu lên, khoé mắt không hề có một giọt nước mắt nào, rõ ràng là không hề khóc.

Tạ Lam Án đang ở dưới thân cô, khóc đến đỏ hoe cả mắt.

"Chị tiên nữ ơi chị ở lại nhà chúng ta đi, chị có thể ngủ chung phòng với Hân Hân."

Chân Lục Trà: "Em cũng quên mất mình mơ thấy gì rồi..."

Buổi tối lúc họ về, Tạ Hân Vinh nhìn thấy Chân Lục Trà sắp đi, rất không nỡ.

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô bé, ôm cô bé một cái: "Lần sau chị lại đến thăm em, lúc đó chị lại biến đồ chơi cho em chơi nhé, được không?"

Tạ Lam Án nhìn sâu vào mắt cô, nói với cô: "Sau này có chuyện gì không vui, nhất định phải nói với anh, tuy rằng... anh không giỏi an ủi người khác, nhưng ít ra anh còn có thể ôm em..."

Sau đó lại vẫy tay với những người khác: "Anh chị ơi, tạm biệt ạ."

Đầu ngón tay thô ráp khiến cô rùng mình.

Mơ thấy gì ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Lam Án nhếch môi cười: "Anh biết."

Tạ Lam Án nhìn thấy hai mắt cô hồng hồng đỏ hoe như mắt thỏ.

Chân Lục Trà bất đắc dĩ, lại nói lại lần nữa: "Ngã vào m.ô.n.g ạ..."

Cô bé nghiêng đầu tò mò hỏi: "Cái gì ạ?"

"Tiểu Lục, Tiểu Lục, em không sao chứ?"

Sau đó nhanh chóng buông tay anh ra, chạy về phòng mình.

Tạ Lam Án: ...

Ngày hôm sau, cô mơ màng ngồi dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh đưa tay lên vu.ốt ve gò má cô, dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt.

Gần như ngay lập tức, sống mũi cô cay cay, hốc mắt nóng lên.

Tạ Hân Vinh bĩu môi: "Vâng ạ..."

Nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài trên mi.

Cô cười nhìn anh: "Em phải về phòng của mình rồi."

Giặc trong nhà khó phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tại sao không ai nói cho cô biết Tạ Lam Án lại là người như vậy chứ?

Tạ Lam Án cười không nói, chỉ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô hôn lên một cái.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, nhớ đến vô số đêm ở cô nhi viện hồi nhỏ.

Lúc về đến nơi, những người khác đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Chuyện này không thể nói ra được, nếu không sẽ còn xấu hổ hơn cả việc ngã vào mông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng là người yêu của em.

Chân Lục Trà rất xấu hổ, nhỏ giọng nói như muỗi kêu: "Ngã vào m.ô.n.g ạ."

Nhớ đến giấc mơ đêm qua, mặt cô nóng bừng, Chân Lục Trà vùi mặt vào gối, lăn lộn trên giường.

Chân Lục Trà nhanh chóng thay quần áo xong, cùng Đường Nguyệt xuống lầu ăn sáng.

Anh nói: "Anh cũng có thể ôm em cùng khóc."

Tạ Lam Án nhờ ánh đèn đường nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, hỏi: "Nghĩ đến gì mà vui thế?"

Phòng ngủ của Tạ Lam Án ở tầng ba.

Liễu Quân cũng không ngờ con gái mình lại bám Chân Lục Trà như vậy, bà xoa đầu con gái nói: "Được rồi, chị Chân phải về ngủ rồi, con cũng phải ngủ thôi, mau chào tạm biệt chị Chân đi."

Còn Chân Lục Trà đang thay quần áo, nghĩ đến những lời Đường Nguyệt vừa nói.

Chân Lục Trà nghe thấy lời anh nói liền bật cười: "Ôm em, rồi để em khóc trong lòng anh sao?"

Chân Lục Trà mở to mắt, tai cô đỏ ửng lên vì hơi thở ấm áp của anh.

Tạ Hân Vinh vẫy bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình, nói với Chân Lục Trà: "Chị tiên nữ, tạm biệt chị ạ."

Chân Lục Trà ngồi dậy từ dưới đất, xoa xoa cái m.ô.n.g bị đau, vội vàng đáp lại Đường Nguyệt đang lo lắng không thôi.

Mọi người cùng nhau ngồi quanh bàn ăn, sáu người trông vô cùng náo nhiệt.

Lên đến tầng hai, Chân Lục Trà vừa định rút tay ra thì Tạ Lam Án nắm chặt lấy tay cô.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Chân Lục Trà giật mình bởi hành động đột ngột này của anh, sau đó mặt lại bắt đầu nóng lên.

Đây là lần đầu tiên Chân Lục Trà nghe thấy có người nói những lời này với mình.

Đường Nguyệt: "Ngã chỗ nào rồi, ở ngoài chị nghe thấy tiếng em ngã đấy."

Thôi được rồi, thôi được rồi, ai bảo anh ấy là Tạ Lam Án cơ chứ ~

Chân Lục Trà nhón chân lên, hôn nhanh lên mặt anh một cái.

Anh ghé sát tai cô: "Anh muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon."

Chân Lục Trà nhìn anh cười: "Vậy em thật sự muốn xem anh khóc trông như thế nào."

Chân Lục Trà lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cứng họng của Tạ Lam Án, không nhịn được lại cười.

Đường Nguyệt sững người một lúc, sau đó bật cười: "Em mơ thấy gì hay ho mà ngã từ trên giường xuống, còn ngã vào m.ô.n.g nữa chứ."

Anh đưa tay lên chỗ Chân Lục Trà vừa hôn, trở về phòng mình.

Chân Lục Trà bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.

Tạ Lam Án không trả lời cô mà chỉ đưa tay kéo cô vào lòng.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy người nhà của anh đều rất tốt."

Chân Lục Trà đi trên đường về, nhớ đến gia đình của Tạ Lam Án, cô không tự chủ mà mỉm cười.

Đường Nguyệt cười nói: "Quên thì quên đi, chắc cũng không phải giấc mơ đẹp gì đâu, em thay quần áo đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, chị đợi em ở ngoài cửa."

Nói nhỏ với cô: "Chân Lục Trà, sau này anh chính là người nhà của em."

Thấy anh không đi tiếp, Chân Lục Trà cũng dừng lại theo.

Tạ Lam Án nhìn bóng lưng cô chạy nhanh hơn cả thỏ, không nhịn được cười khẽ.

Sau đó, Chân Lục Trà lăn qua lăn lại rồi "bịch" một tiếng rơi xuống giường.

Thực ra, cô cảm thấy giấc mơ đêm qua... cũng khá là... hợp ý cô...

Tạ Lam Án ôm chặt cô, như muốn hoà cô vào làm một với mình.

Nếu có ai đó nói với Chân Lục Trà rằng Tạ Lam Án là người sẽ đòi hôn chúc ngủ ngon trước khi cô và anh ở bên nhau, cô chắc chắn sẽ xua tay, hét lên "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi đóng cửa, Đường Nguyệt nhớ đến dáng vẻ Tiểu Lục nhà cô xoa mông, không nhịn được lại bật cười.

Đường Nguyệt mở cửa liền thấy Chân Lục Trà ngồi dưới đất, vội vàng tiến lên đỡ cô lên giường.

Tạ Hân Vinh "hừ" một tiếng, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Chân Lục Trà hôn chụt một cái lên má cô.

? Chân Lục Trà không hiểu ý anh.

Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không gì có thể chia cắt chúng ta.

Hôn xong còn rất đắc ý lè lưỡi với anh trai mình: "Lêu lêu."

Anh hôn lên đ.ỉnh đầu cô, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của cô, ánh mắt tràn đầy xót xa.

Nói đến cũng lạ, cô thật sự muốn xem dáng vẻ Tạ Lam Án mắt đỏ hoe...

Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em

"Chị Đường, em không sao, chị vào đi."

Tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy chứ! Thật là tội lỗi quá, chẳng lẽ bản chất mình lại là người háo sắc như vậy sao?

Nhưng Chân Lục Trà cũng chỉ dám nghĩ thôi, nếu thật sự làm Tạ Lam Án khóc, cô sợ mình không chịu nổi mất.

Tạ Lam Án thấy cô cuối cùng cũng cười, cũng cười theo cô.

Tạ Lam Án liếc nhìn cô bé: "Không nói cho em biết."

Tạ Lam Án nghĩ đến điều gì đó, dừng bước.

Đường Nguyệt vừa định gọi cô dậy thì nghe thấy tiếng động lớn từ trong phòng, cô vội vàng gõ cửa.

Nhưng Tạ Lam Án cũng không quan tâm lắm, anh cười nói với cô: "Xem thì xem đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải xem."

Hai người nắm tay nhau trở về nhà của Ảnh Tức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em