Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Hiểu Văn Lược Lược
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Trà Trà “Hôn Mê”
Thật mỏng manh.
Trong lòng Tạ Lam Án không muốn như vậy.
Chân Lục Trà vừa định mở cửa sổ ra to hơn một chút, bộ đàm trong tay Hàn Diễm liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Lam Án.
Lúc đầu Đường Nguyệt thấy Chân Lục Trà mãi không tỉnh lại, lo lắng không thôi.
Lúc đầu mọi người thấy cô chảy nhiều m.á.u ở trán như vậy, cứ tưởng là bị thương động mạch chủ, ai nấy đều lo lắng không thôi.
Nhưng cả hai đều ngầm hiểu không lên tiếng.
Nhưng sao cô lại cảm thấy câu cuối cùng của Tạ Lam Án như đang nói với cô vậy nhỉ?
Chân Lục Trà ngủ một giấc là tám tiếng đồng hồ.
Đường Nguyệt nhìn Chân Lục Trà ở ghế sau: "Nhanh chóng đưa Trà Trà ra ngoài, cô ấy bị thương nặng, chúng ta không sao."
C·h·ế·t tiệt! Tại sao lại đối xử với cô như vậy! Chỉ vì cô không có hào quang của nhân vật chính sao!
Tạ Lam Án ánh mắt tối sầm lại, ném một tia sét về phía đoạn rễ cây đang không yên phận kia.
Chân Lục Trà vừa nghe Đường Nguyệt nói, ba căn cứ lớn đã phái vài chiếc trực thăng muốn trực tiếp xuyên qua rừng rậm thành phố Y, đến viện nghiên cứu sinh vật cứu tiến sĩ Đường ra.
Nhớ đến bộ dạng xù lông của cô khi bị mình cướp đồ ăn trước đó. Tạ Lam Án liền cảm thấy buồn cười.
Trong đó bao gồm cả hình ảnh vận động viên thể d·ụ·c dụng cụ xoay người trên không trung, vận động viên nhảy cầu xoay người linh hoạt trước khi rơi xuống nước, vận động viên trượt tuyết xoay người sau khi bay lên không trung và tiếp đất đẹp mắt...
Tia sét màu tím đánh xuống khiến rẽ cây tách thành hai đoạn. Đoạn rễ cây kia dường như cũng nhận ra Tạ Lam Án không dễ chọc.
A... Nói thế nào nhỉ, Chân Lục Trà theo một nghĩa nào đó cũng đã hoàn thành một cú tiếp đất không tầm thường sau khi xoay người.
Chú Viên và Hứa Đồng vội vàng hợp lực kéo cửa sau, Tạ Lam Án đưa tay ôm cô ra ngoài.
Kết quả Tạ Lam Án ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua hơi thở đều đặn của cô.
...
Vậy tại sao trong tiểu thuyết lại không viết nam nữ chính gặp phải tình huống này!!! Trên đường đi của bọn họ chẳng phải rất thuận lợi sao!!!
Tạ Lam Án trong xe đã sớm nhìn thấy cái đầu nhỏ không an phận của Chân Lục Trà, nhìn thấy bộ dạng cô cố gắng thò đầu ra ngoài cửa sổ, giống hệt như chú c·h·ó con không yên phận ở ghế sau.
Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, đoạn rễ cây lại quét ngang trên mặt đất với tốc độ nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phái ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy, cứ thế biến mất không một tiếng động.
Có lẽ ngoài Chân Lục Trà ra cũng chẳng còn ai khác.
Chỉ là cái giá phải trả hơi thảm mà thôi.
Đoạn rễ cây to lớn vừa vặn chắn giữa hai chiếc xe, hai chiếc xe phản ứng đủ nhanh nên không bị nó đánh trúng.
Sao lại có người vừa giống mèo vừa giống c·h·ó như vậy chứ?
Chiếc xe cứ như vậy lật ngửa trên mặt đất.
Khi ba người đến bên xe việt dã, Đường Nguyệt và Hàn Diễm đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, còn Chân Lục Trà ở ghế sau đầu bê bết máu, bất động như một con búp bê vải đã mất đi sinh mệnh.
Dù sao thì ai có thể ngủ say như c.h.ế.t trong thời mạt thế mà zombie hoành hành, quái vật khắp nơi chứ.
Đột nhiên, sự tĩnh lặng của khu rừng bị phá vỡ.
Điều này hoàn toàn không đúng.
So với cái trán đang chảy m.á.u của Chân Lục Trà, Đường Nguyệt và Hàn Diễm chỉ bị một vài vết xước ở cánh tay và các bộ phận khác trên cơ thể, có vẻ không nghiêm trọng.
Khu rừng này thực sự quá yên tĩnh, đến cả một tiếng chim hót cũng không có.
Trong rừng rất yên tĩnh, Chân Lục Trà cảm thấy dường như không có gì nguy hiểm.
Chân Lục Trà ở một chiếc xe khác, không hề biết Tạ Lam Án đã coi cô là hóa thân của mèo và c·h·ó.
Chân Lục Trà cảm thấy giọng nói của Tạ Lam Án là loại giọng nói hay rất đặc biệt.
Đường Nguyệt đạp ga phóng về phía trước, còn Hứa Đồng lái xe bọc thép đạp phanh gấp dừng lại tại chỗ.
Sau một hồi, Chân Lục Trà cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Chương 29: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Trà Trà “Hôn Mê”
...
Tạ Lam Án từ lần đầu tiên gặp Chân Lục Trà, đã biết cô là một cô gái hoạt bát, vui vẻ.
Ở gần cô, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp. Nhưng, cô gái trong lòng anh lúc này lại như đang dần dần héo úa.
Nhưng đoạn rễ cây đó như có ý thức, không ngừng vung vẩy trên không trung, không muốn để bọn họ đi qua.
Chiếc xe chở Chân Lục Trà trực tiếp lộn 720 độ trên không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người vội vàng xuống xe, chạy về phía chiếc xe việt dã.
Cô lập tức cảnh giác, Đường Nguyệt và Hàn Diễm hiển nhiên đã sớm nhận ra sự kỳ lạ này.
Nhưng kỳ lạ là người của họ cùng với trực thăng cũng bặt vô âm tín, toàn bộ biến mất.
Đúng vậy, là ngủ tám tiếng đồng hồ, không phải hôn mê tám tiếng đồng hồ.
Xem ra chuyến này e là rất nguy hiểm, Chân Lục Trà càng thêm kiên định với suy nghĩ phải bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Cũng khá là xấu hổ.
So với chiếc xe việt dã lật bốn bánh lên trời, nằm trên mặt đất bốc khói đen, thì bên xe bọc thép rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Giống như khu rừng sau cơn mưa. Vừa có sự trong trẻo của lá cây, vừa có sự nặng nề của đất.
Ngây người nhìn đống lửa đang cháy trước mặt và bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Ba căn cứ lớn không còn cách nào khác, chỉ có thể phái ra những người ưu tú nhất của mình.
Khoảnh khắc chiếc xe bay lên không trung, trong đầu Chân Lục Trà hiện lên rất nhiều hình ảnh đẹp.
Tạ Lam Án chưa bao giờ biết, hóa ra con gái lại nhẹ như vậy.
Chân Lục Trà đoán không sai, câu này của Tạ Lam Án quả thực là đang nói với cô.
Nhưng khi xe chạy trong rừng được khoảng hai mươi phút, Chân Lục Trà liền cảm thấy càng ngày càng không ổn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô dụi dụi mắt, cả người vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Dưới sự quét ngang với tốc độ cực nhanh, hai chiếc xe vẫn bị hất tung lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì hôm kia trời vừa mưa, khu rừng này tràn ngập hương thơm của đất và lá cây.
Sau một hồi xoay tròn và va chạm dữ dội, chiếc xe việt dã nặng nề đ.â.m vào một gốc cây, đầu Chân Lục Trà cũng đập vào kính chắn gió, ngất xỉu.
Nhẹ nhàng nói một câu: "Cô ấy ngủ rồi."
Ngọn lửa bập bùng, những tia lửa không ngừng bay lượn trong không trung.
Khoảnh khắc đoạn rễ cây quét về phía xe bọc thép, chú Viên đã sử dụng dị năng, dựng lên một bức tường kim loại làm vật đệm, vì vậy xe bọc thép chỉ đ.â.m vào cây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lúc này trán cô không ngừng chảy máu, khuôn mặt tái nhợt như búp bê sứ, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái là vỡ vụn.
Xe bọc thép đi theo sau xe việt dã.
...
Anh nghĩ, đóa hoa xinh đẹp như vậy nên nở rộ thật lâu trên thế gian này.
Cô gái trong lòng nhẹ đến lạ thường.
"Nơi này có chút không đúng, cẩn thận một chút, đừng mở cửa sổ."
Kéo theo nửa đoạn rễ bị cháy đen, co lại xuống đất.
Thế giới của cô dường như chất đầy hoa tươi và ánh mặt trời.
Kết quả phát hiện chỉ là một mảnh kính vỡ, làm rách mạch m.á.u nhỏ trên đầu.
Trong rừng chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây và tiếng bánh xe lăn.
Một đoạn rễ cây từ dưới đất phá đất chui lên, quất về phía hai chiếc xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.