Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây


Một người trong số đó, khuôn mặt sưng vù như đầu heo, ấm ức lên tiếng:

Bữa tối, Chân Lục Trà không muốn ăn qua loa, nên cô lấy từ trong không gian ra một con cá rất béo để kho.

"Vậy là đúng rồi! Có thể cảm thấy đau, chứng tỏ đây không phải mơ. Tiểu Lục, em đã trở lại rồi sao? Em..."

Hai người nhanh chóng đến sân luyện võ.

Biểu cảm trên mặt anh thay đổi chóng mặt, đầu óc như bị một tiếng nổ đinh tai nhức óc dội vào.

Nói rồi, anh liếc nhìn ra xung quanh, hơi nhíu mày:

Khi Tiểu Lục c·h·ế·t, anh cũng có mặt ở đó. Ngay cả lúc hỏa táng, mấy người họ vẫn luôn đi theo sau Tạ Lam Án.

Cả ngày hôm nay, ai cũng nói cô đã trở lại, nhưng rốt cuộc là mình đã trở về từ đâu chứ?

Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây

Cứu viện chính là Hàn Diễm.

Chính xác mà nói, mục tiêu của tất cả mọi người đều là Nam Sương. Những lời khiêu khích, bàn tán vang lên không ngớt.

Đúng kiểu miệng nhanh hơn não mà!

Không thể nào...

Anh lắc đầu hỏi: "Người đó vẫn chưa đến sao? Nhưng mà các cậu cũng thật là... lại bắt tôi, một người đàn ông to xác, đi đánh một cô gái."

Nam Sương kéo Chân Lục Trà đi một mạch, vừa đi vừa bực tức: "An ninh ở căn cứ này tệ thật! Sao lại có người tùy tiện xông tới gần người khác như thế chứ?"

"Tôi mặc kệ anh là Hàn Diễm hay Lý Diễm!" Trên mặt Chân Lục Trà vẫn còn rát vì bị kéo mạnh khi nãy.

Vì chỉ có hai người mà con cá lại khá lớn, Chân Lục Trà cũng không làm thêm món khác.

Tình huống gì đây?!

"Tiểu... Tiểu Lục??!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chân Lục Trà thấy cô lại muốn ra ngoài, liền hỏi: "Sương Sương, cậu đi đâu vậy?"

"Tiểu Lục, đừng mà! Tôi là Hàn Diễm đây!"

Người đó… trông cũng khá hợp gu mình đấy.

Hàng xóm xung quanh ngửi thấy, ai nấy đều thèm ch.ảy nước miếng.

Não Hàn Diễm lập tức rơi vào trạng thái quá tải.

Hàn Diễm nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài.

Tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng tối nay sân luyện võ vẫn có rất nhiều người.

Chân Lục Trà lúc này vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe Nam Sương hỏi liền buột miệng đáp: "Ừm."

Nam Sương mặt không cảm xúc: …Cậu có nghe mình vừa nói gì không?

Hàn Diễm nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình, người thì mặt sưng vù, tím bầm, kẻ thì đi cà nhắc.

Tạ Lam Án lạnh lùng nói: "Không cần."

Tối nay, Nam Sương còn phải đến sân luyện võ một lần nữa. Nghĩ đến đám gà mờ sáng nay không phục mình, khóe môi cô khẽ nhếch lên đầy vẻ chế giễu.

"Hàn ca, cô gái đó thực sự rất lợi hại! Hơn nữa, hôm qua mới đến căn cứ của chúng ta, chúng ta không thể để căn cứ mất mặt được! Vốn định tìm Đường tỷ giúp đỡ, nhưng chẳng phải chị ấy đã đưa em gái ra ngoài rèn luyện rồi sao..."

Hàn Diễm vừa đứng bên ngoài quan sát, vừa ung dung chờ "cao thủ mới đến" xuất hiện. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua Chân Lục Trà, cơ thể bỗng chốc cứng đờ, đồng tử co rút lại, giống như gặp ma vậy.

Chỉ là… ánh mắt cô vẫn vô thức liếc về phía sau.

"Được!", vừa hay mình ăn hơi no, coi như đi hóng hớt vậy.

Nói xong, anh chỉ để lại cho Hàn Diễm một bóng lưng lạnh lùng.

Hàn Diễm đi ngang qua cũng giật mình, "Đội trưởng, anh bị cảm sao? Có cần uống thuốc không?"

Hai người mỗi người một bát cơm, ăn sạch cả con cá.

Nghĩ đến Chân Lục Trà, Hàn Diễm quyết định tối nay sau khi đến sân luyện võ sẽ mua ít tiền giấy đốt cho cô. Dù bản thân anh không tin vào những chuyện mê tín dị đoan, nhưng vẫn mong rằng, dù ở đâu, Tiểu Lục cũng đừng chịu thiệt thòi.

Chân Lục Trà và Nam Sương vừa bước vào đã bị đám đông xung quanh ồn ào vây lấy, đưa thẳng đến trung tâm sân luyện võ.

Nói xong, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Nam Sương đã đen thêm mấy phần.

Nhóm người sáng nay bị Nam Sương đánh cho không phục lúc này đã gọi cứu viện.

Chân Lục Trà giơ búa lên, đập thẳng về phía Hàn Diễm: "Tiểu Lục gì chứ! Tôi thấy anh mới là lão Lục ấy!" (Lão Lục - tiếng lóng chỉ kẻ chơi xấu, không đáng tin) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Lục, nếu cô còn sống thì tốt biết mấy.

Hàn Diễm phản ứng lại, vô cùng kích động, tiến lên nhéo má Chân Lục Trà, kéo sang hai bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Sương biết Chân Lục Trà có lẽ không thích đến sân luyện võ, nhưng ánh mắt cô lại dừng trên cái bụng tròn vo của đối phương, nhướng mày nói: "Sân luyện võ. Có muốn đi cùng không? Coi như tiêu cơm."

Chân Lục Trà vội vàng đổi giọng: "Ý tớ là… tên đó thật đáng ghét! Dám có ý đồ xấu với tớ! Đáng lẽ phải bị đánh một trận mới đúng! Anh ta đáng c·h·ế·t!" Giọng điệu đầy chính nghĩa.

Hàn Diễm thở dài: "Thôi được rồi, kỹ năng không bằng người mà vẫn còn mặt mũi đi mách lẻo? Nhưng có thể đánh các cậu thành ra thế này, chắc cũng là một cao thủ đấy. Dạo này ở nhà rảnh rỗi đến mức xương cốt sắp rã rời rồi, coi như ra tay hoạt động một chút vậy."

Hàn Diễm còn chưa nói hết câu, Chân Lục Trà đã lấy ra cây búa sắt màu hồng từ trong không gian ra.

"Nhưng mà người vẫn chưa đến sao? Tối nay tôi còn phải đi đốt tiền giấy cho em gái, không thể ở đây quá lâu..."

Nam Sương thấy cô thất thần, liền hỏi: "Cậu đang nghĩ đến người đó à?"

Chân Lục Trà rụt cổ, cảm nhận rõ cơn giận của Nam Sương, cũng không dám nói nhiều.

Khi cơm chín, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Hàn Diễm thấy Tạ Lam Án từ khu A trở về vẻ mặt đầy tâm sự, sợ đối phương lại đau buồn quá độ vì nhớ Chân Lục Trà, liền dò hỏi: "Lão đại, tối nay ở sân luyện võ có một cao thủ mới đến, anh có muốn đi gặp không?"

Lời còn chưa dứt, phía trước đã vang lên những tiếng ồn ào, đám đông dần vây lại xung quanh hai người vừa tiến vào.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc của cô khi tức giận, Hàn Diễm cười hì hì, nói:

Tạ Lam Án đang định đến phòng lưu trữ hồ sơ để kiểm tra danh sách người ra vào căn cứ hai ngày nay, xem có tên Chân Lục Trà hay không, nên thẳng thừng từ chối: "Không cần, cậu đi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn xong, Chân Lục Trà xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, hạnh phúc nằm dài trên sofa.

Môi anh khẽ run rẩy, lắp bắp gần như không thể tin vào mắt mình.

Đây là phúc lợi ông trời bù đắp cho mình khi xuyên không đến mạt thế sao? Cũng tuyệt đấy chứ, he he.

Nhìn thấy cây búa quen thuộc trong tay cô, Hàn Diễm càng chắc chắn rằng đối phương chính là Chân Lục Trà mà mình quen biết. Nhưng tại sao cô lại không nhận ra mình?

Cùng lúc đó, Tạ Lam Án - người vừa về đến căn cứ, đang lo lắng tìm kiếm tung tích của Chân Lục Trà thì đột nhiên hắt hơi hai cái.

Chân Lục Trà đau đến nhăn nhó, cô hét vào mặt kẻ kỳ quặc này: "Anh bị bệnh à! Làm vậy đau lắm đó!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Sương cũng có chút thèm thuồng. Cô vốn nghĩ rằng sau nhiều năm sinh tồn trong tận thế, mình đã không còn để ý đến chuyện ăn uống, nhưng tài nấu nướng của Chân Lục Trà đã hoàn toàn đánh thức vị giác ngủ quên từ lâu của cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây