Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Máu Người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Máu Người


Nhưng bây giờ Chân Lục Trà đã không còn sợ những diễn biến trong tiểu thuyết và cái gọi là nam nữ chính mạnh mẽ nữa.

Chân Lục Trà nhìn những viên gạch đá cẩm thạch xung quanh và chiếc đèn tự động chiếu sáng trên đầu, rõ ràng đây không phải là mộ cổ gì đó, đây là một mật thất do người hiện đại xây dựng.

Cô lại nhìn chiếc đèn dầu mang tính trang trí trên tường, ánh sáng yếu ớt còn không bằng một phần trăm chiếc đèn cảm ứng phía trên.

Chân Lục Trà nhìn thấy Cố Nhu Nhu trong đầu liền hiện lên hai chữ - Định Mệnh.

Chân Lục Trà sờ lên bức tường nhẵn bóng, sau đó đưa tay ra ánh sáng nhìn.

Phía sau cửa đá dường như là một lối đi chật hẹp, nhưng cũng không biết lối đi này thông tới đâu, bọn họ chỉ có thể kiên trì thăm dò đi về phía trước.

Bọn họ đi tới trước cửa đá đã mở, từng người một đi vào bên trong.

Tạ Lam Án quay đầu, lạnh lùng liếc anh ta một cái, không thèm để ý đến lời anh ta nói.

Hàn Diễm vừa đi vừa than thở: "Lão đại kể chuyện cười? Thôi đi, nổi hết cả da gà rồi, lão đại của chúng ta không kể chuyện cười lạnh c.h.ế.t người là tốt lắm rồi."

Đình Lệ đi tới trước mặt Cố Nhu Nhu, như đang bảo vệ.

Ôi trời, toàn là bụi.

Tuy diện tích mật thất này không nhỏ, nhưng số lượng người xuống không ít nên bây giờ mật thất có vẻ hơi chật chội.

"Sao các người biết đây là m.á.u người? Không thể là m.á.u của zombie hay động vật nào đó sao?"

Ha, đúng là duyên phận kỳ diệu, Tống Khải phái ai đến không được lại cứ là đám người Đình Lệ.

Cố Nhu Nhu nhìn bóng lưng Bạch Vũ Nhiên, trong lòng chỉ muốn xé nát miệng cô ta ra. Cố Nhu Nhu thật sự không hiểu tại sao Bạch Vũ Nhiên luôn gây khó dễ cho mình, hơn nữa lần nào cũng làm mình mất mặt trước Chân Lục Trà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn đám người Cố Nhu Nhu, hừ, xin lỗi, cô chính là người hẹp hòi như vậy!

Định mệnh của nữ chính và nữ phụ độc ác.

Mật thất này xuất hiện rất kỳ lạ, hơn nữa viên đ·ạ·n trên bức tượng đá kia cũng rất kỳ lạ.

"Là m.á.u người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liệu có phải Chương Vũ bọn họ vô tình cũng vào mật thất này không?

Chương 116: Máu Người

Tạ Lam Án bước đến bức tường mà Hứa Đồng nói, dùng đèn pin chiếu vào. Quả nhiên, trên đó có không ít vết máu, thậm chí còn kéo dài dọc theo bức tường, dẫn về phía trước của lối đi.

Tạ Lam Án cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong không gian mờ tối truyền vào tai cô: "Chân Tiểu Trà, thật lợi hại."

Càng đi sâu vào mật thất, xung quanh càng tối, tuy khả năng nhìn đêm của Chân Lục Trà rất mạnh, nhưng những người khác không có cơ thể đã qua hệ thống cải tạo, cô lấy đèn pin từ trong không gian ra chia cho đồng đội của mình.

Chân Lục Trà liếc xéo cô ta một cái, mắt cũng không thèm nhìn Cố Nhu Nhu: "Ồ, đáng mừng."

Ảo giác sao? Chắc là do hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt rồi.

Hơn nữa diện tích không hề nhỏ.

Cố Nhu Nhu nhìn bóng lưng anh, cũng cho rằng anh đến để nói giúp mình, không ngờ Đình Lệ mở miệng lại là hướng về Tạ Lam Án bên cạnh Chân Lục Trà.

Vốn định đuổi theo em gái mình, Bạch Dật vô tình nhìn lại Đình Lệ, nhìn thấy sự bất thường trên người Đình Lệ. Anh ta không chắc chắn dụi dụi mắt, mở mắt nhìn về phía Đình Lệ lần nữa thì sự bất thường vừa rồi như ảo giác biến mất không thấy.

Chân Lục Trà kéo Tạ Lam Án qua, chỉ tay vào chiếc đèn dầu có đế bằng đồng. Tạ Lam Án lập tức hiểu ý, giơ tay kéo chiếc đèn dầu kia xuống.

Chân Lục Trà mặt đầy kiêu ngạo: "Chuyện! Em mà lại!"

Đột nhiên, tay Hứa Đồng lướt qua tường, sờ thấy một ít chất lỏng ẩm ướt, anh đưa tay ra ánh sáng.

Chân Lục Trà nhìn tư thế này của Đình Lệ, khẽ nhướng mày, đây là bắt đầu chế độ bảo vệ vợ rồi sao?

Hà Bằng Bồng: Cảm giác Tạ Lam Án vừa dùng ánh mắt chế giễu mình.

Hàn Diễm bọn họ từ xa đã nhìn thấy Chân Lục Trà cười đến xán lạn.

Lúc này. phía trước Chân Lục Trà là Bạch Dật vừa đuổi theo em gái mình, còn sau lưng là đội trưởng nhà cô.

Vì cửa mật thất không lớn, nên bọn họ chỉ có thể đi từng người một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Lam Án nhìn về phía lối đi quanh co như không có điểm dừng: "Chúng ta tiếp tục đi."

Nhờ ánh sáng, Hứa Đồng nhìn rõ thứ trên tay mình.

Mấy người chú Viên rất nhanh đã đến chỗ Chân Lục Trà, nhưng đi cùng họ còn có đội của Đình Lệ.

Anh ta chống tay vào tường, tay kia cầm đèn pin chiếu sáng con đường phía trước.

Là máu, là một ít m.á.u đã đông lại, Hứa Đồng lập tức nói với Tạ Lam Án: "Lão đại! Trên tường này có máu!"

Chỉ là độ cao này... cô ngẩng đầu nhìn, sau đó nhón chân với tay mấy lần, vẫn còn kém xa.

Là Hà Bằng Bồng, người trong đội của Đình Lệ, cũng là chuyên gia về công nghệ vệ tinh. Anh ta bước tới, buột miệng hỏi:

Bạch Dật nghĩ như vậy, sải bước đuổi theo Bạch Vũ Nhiên đã đi tới cửa mật thất trước.

Chân Lục Trà vừa đi vào trong cửa đá vừa nghĩ người thiết kế mật thất này có phải rất thích búp bê Nga không? Trong mật thất lại có mật thất, nếu không phải cô thích xem một số tiểu thuyết và phim điện ảnh trinh thám thật sự sẽ không nghĩ đến tầng này.

Bọn họ từ từ đi xuống, đi qua con đường dài hẹp này, phía trước dần dần rộng mở.

Những người khác cũng không ngờ trong mật thất lại có cơ quan như vậy, càng không ngờ lại để Chân Lục Trà 'mèo mù vớ cá rán' thật sự sờ trúng.

Cũng bị ngó lơ như Cố Nhu Nhu, Đình Lệ xịt keo đứng tại chỗ, lửa giận trong lòng như muốn xé nát cả người anh ta. Trong mắt thoáng chốc phủ đầy tơ máu, trên cánh tay cũng nổi đầy gân xanh xám, trông rất quỷ dị.

Thôi, vẫn nên gọi Tạ Lam Án vậy.

Hứa Đồng: "Lão đại đã kể chuyện cười gì hay mà khiến chị Chân cười vui vẻ như vậy."

Lối đi này vừa tối vừa hẹp khiến Hứa Đồng mập lên mấy cân đi lại có chút khó khăn.

Lúc này Bạch Vũ Nhiên đi tới bên cạnh Cố Nhu Nhu, cười nhạo: "Người ta không muốn nói chuyện với cô rồi, đừng có mà mặt dày bám lấy nữa, mất giá thật đấy." Nói xong liền đi về phía cửa mật thất.

Đúng lúc này, một giọng nói chen vào.

Cố Nhu Nhu thấy phản ứng này của cô, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Tạ Lam Án không muốn để ý đến anh ta, chỉ lạnh lùng liếc Đình Lệ một cái rồi kéo Chân Lục Trà và Hàn Diễm bọn họ cùng đi về phía mật thất.

Tạ Lam Án đưa tay chạm nhẹ vào vết máu, dùng đầu ngón tay chạm vào một ít máu, rồi chà xát giữa hai đầu ngón tay, như đang kiểm tra độ khô hay tính chất của nó.

Hàn Diễm lại gần: "Máu người? Vậy tám phần là của người trong đội Chương Vũ rồi, xem ra bọn họ vẫn còn sống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo động tác kéo của Tạ Lam Án, chiếc đèn dầu kia thật sự bị kéo xuống. Hơn nữa, trong nháy mắt khi đèn dầu bị kéo xuống, một nơi nào đó trong mật thất vang lên tiếng ầm ầm, giống như tiếng cửa đá mở ra.

Cố Nhu Nhu đi về phía Chân Lục Trà, vẫn là dáng vẻ thân thiết: "Lục Trà, trùng hợp quá, chúng ta lại đi cùng nhau rồi. À, đúng rồi, tôi đã dùng dị năng chữa khỏi vết thương cho Đình Lệ rồi đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hmmmm... không lẽ là cơ quan gì đó, nếu không sao giải thích được thứ đồ vật rất đột ngột này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Máu Người