Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Hiểu Văn Lược Lược
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Anh Sợ Mất Em
Hàn Diễm trưng ra vẻ mặt đầy bất măn, như muốn nói "Sao anh không nói sớm với tôi?". C̣n bên cạnh,Hứa Đồng cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Tạ Lam Án mới lên tiếng, trong mắt là cảm xúc mà cô không thể hiểu được: "Không có gì, chỉ là cảm thấy em quá gầy, nên ăn nhiều hơn một chút."
Quảnhiên môi trường có thể thay đổi con người... Giờ cô bắt đầu hoài niệm về chất lượng giấc ngủ trước đây của mình rồi.
Hàn Diễm thăm dò hỏi: “Lão đại, có phải anh đã sớm biết rồi không?”
?
Trong đầu Đường Nguyệt không khỏi nghĩ đến khóe miệng của đội trưởng thỉnh thoảng lại nhếch lên khi nhìn Tiểu Lục.
Sao cô lại đột nhiên nghĩ đến Hàn Diễm chứ? Thật xui xẻo!
Hai người lập tức mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đêm khuya, một tiếng sột soạt đã kéo Chân Lục Trà và Đường Nguyệt ra khỏi giấc ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Lam Án thản nhiên đáp: "Tối qua tôi mới biết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đã mọc lại được… vậy thì cũng có thể chặt đứt lần nữa.
Có lẽ do sống trong mạt thế đã lâu, nên bây giờ Chân Lục Trà thậm chí có thể tỉnh dậy chỉ vì một âm thanh rất nhỏ, dù đang ngủ say.
.
Vì vậy, căn cứ Trị Sinh quyết định,ngày mai sẽ dẫn tất cảcác đội cùng nhau tiến vàothành phố nằm giữa trung tâm sa mạc.
Thật kỳ lạ, đã muộn như vậy rồi, Cố Nhu Nhu và Bạch Vũ Nhiên vẫn chưa về.
Đường Nguyệt thấy tai cô cũng đỏ lên, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ hiện tại của hai người có chút vui mừng.
Thật là, cô mới ngủ được một lúc.
Tạ Lam Án vuốt mái tóc bị gió thổi rối của cô, "Cười gì vậy?"
Nghĩ đến lúc hai nhóm vừa chạm mặt, nh́n thấy cánh tay của Đình Lệđă hoàn toàn lành lặn như chưa từng bị tổn thương, ánh mắtTạ Lam Án trầm xuống,trở nên tối tăm khó dò.
Dưới chân là lớp cát vàng mềm mại, ngẩng đầu lên lại là bầu trời đầy sao.
Tạ Lam Án chỉ ôm chặt cô mà không trả lời câu hỏi của cô.
Không phải sao?
Đột nhiên, lại nghĩ đến nụ cười đểu cáng của Hàn Diễm khi nhìn cô.
Sáng lấp lánh, đẹp hơn rất nhiều so với bầu trời đêm mà cô từng thấy trước đây.
Hai người chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, tuy rằng hôm nay không làm gì nhiều, nhưng đi cả ngày đường dài vẫn rất mệt mỏi.
Âm thanh đó chính là của Cố Nhu Nhu và Bạch Vũ Nhiên vừa mới trở về.
Cô cau mày ngồi dậy khỏi túi ngủ, chỉnh trang lại quần áo, rửa mặt đơn giản bên ngoài xong liền cùng Đường Nguyệt đến địa điểm tập hợp.
Dù sao thì đội trưởng trước đây, xa mới có thể… "hoạt bát" như bây giờ?
Đúng vậy, trung tâm sa mạc còn có một thành phố.
Môi trường ở đó cực kỳ khắc nghiệt, nguy hiểm trùng trùng.
Anh sải bước đến bên cô, ôm cô từ phía sau.
Nói chính xác, nơi này trước kia không phải là sa mạc mênh m.ô.n.g vô tận, ít nhất bên trong vẫn còn một ốc đảo.
Chân Lục Trà nhận lấy xong, đầu liền ngả vào vai Tạ Lam Án bên cạnh.
Trời mới biết trước kia cô ngủ say đến mức ngay cả tiếng sấm cũng có thể tự động bỏqua!
Chân Lục Trà giật mình bởi hơi ấm đột ngột từ phía sau, nhưng cô dễ dàng nhận ra người phía sau đang ôm mình là ai.
Tạ Lam Án nâng mắt, bình tĩnh nhìn anh ta, môi mỏng khẽ mở, “Ừm.”
Sau đó anh ta nhìn về phía lão đại nhà mình, lúc này Tạ Lam Án không giống như Hàn Diễm và Hứa Đồng cảm thấy kinh ngạc, phảng phất như sớm đã biết như vậy rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy cô nằm xuống, Đường Nguyệt cũng nằm vào túi ngủ của mình rồi tắt đèn.
Hứa Đồng nhíu mày, rất là khó hiểu: “Hắn tại sao lại khỏi hẳn được hay vậy? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!”
Khi bước ra khỏi phòng họp, Chân Lục Trà đã bị một lớp cát tạt vào mặt.
Lúc này, trong mắt, trong tim Tạ Lam Án tràn ngập hình ảnh Chân Lục Trà trước mắt. Nhìn cô đứng yên tại chỗ, bóng dáng mỏng manh trong bóng tối, dường như giây tiếp theo sẽ theo cơn gió này mà rời đi.
Nhưng theo quan sát của căn cứ Trị Sinh, hiện tại ốc đảo đó, cũng chính là nơi thành phố tọa lạc, đã hoàn toàn bị sa mạc nuốt chửng.
Đường Nguyệt nhìn hai chiếc túi ngủ trống rỗng còn lại, lắc đầu.
Chân Lục Trà thu dọn túi ngủ của mình: "Đi cả ngày đường, mệt c.h.ế.t đi được, nhưng mà hai người kia vẫn chưa về sao?"
Chân Lục Trà bĩu môi: "Anh ăn cũng không ít."
Hôm nay, các đội của ba căn cứ lớn đã tập trung đầy đủ.
Chân Lục Trà ngẩng đầu nhìn anh: "Em ăn không ít đâu."
Sáng sớm hôm sau, Chân Lục Trà bị tiếng còi tập hợp bên ngoài đánh thức.
Hứa Đồng nh́n đội trưởng nhàḿnh, người lúc nào cũng b́nh tĩnh như chẳng có ǵ bất ngờ: "Nhưng đội trưởng cũng nên nói trước với bọn tôi một tiếng chứ! Ít nhất cũng phải cho bọn tôi chuẩn bị tâm lư trước. Mà khoan, tại saoĐình Lệ lại có thể mọc lại cánh tay? Anh ta đâu phải thằn lằnhay ǵ đó, chuyện này đúng là đáng sợ quá đi!"
Đường Nguyệt lắc lắc đầu hai cái, ép buộc bản thân gạt hình ảnh của Hàn Diễm ra khỏi đầu.
Thấy là hai người họ, Chân Lục Trà lại ngủ thiếp đi.
Câu hỏi bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến mặt Chân Lục Trà đỏ bừng, "Ừm."
Chân Lục Trà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đẹp đến mức không giống như thuộc về thế giới thực, trong mắt cô cũng phản chiếu một mảng ánh sáng lấp lánh
"Sao vậy?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Chân Lục Trà: "Vậy chúng ta ngủ trước đi." Nói xong liền chui vào túi ngủ của mình.
Hàn Diễm: “Sao anh lại biết được??”
Chân Lục Trà cũng không hỏi thêm nữa, cô xoay người lại, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy eo Tạ Lam Án, tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ thể anh bất giác cử động.
"Phì phì phì!" Cát thậm chí còn bay vào miệng cô.
Trên người Tạ Lam Án luôn có mùi sương sớm của rừng rậm, rất đặc biệt, cô cũng rất thích.
Tạ Lam Án hôn lên trán cô, thuận theo lời cô: "Ừ, em ăn không ít chút nào, là anh ăn quá ít."
Mơ mơ màng màng lên xe, có người bắt đầu phát bữa sáng cho họ - một gói bánh quy nén và một hộp thịt hộp nhỏ.
Chương 101: Anh Sợ Mất Em
Hai người "trêu đùa" qua lại một hồi, Tạ Lam Án nắm tay Chân Lục Trà, đưa cô về lều.
!!!
Thật ra Tạ Lam Án cũng mới biết được cách đây không lâu, anh cũng chỉ mới nhận được tin tức vào tối hôm qua.
Cô gái mà anh yêu đang ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, gió thổi tung mái tóc dài của cô, những sợi tóc rối bời quấn lấy nhau, bay lượn. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, trông còn đẹp hơn cả những vì sao trên đỉnh đầu.
Sau đó nhìn Chân Lục Trà nói: "Tiểu Lục, chúng ta ngủ đi, mai còn phải dậy sớm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chân Lục Trà nghe anh nói xong, "phì" một tiếng bật cười, khóe mắt cũng cong lên.
Mặc dù chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng Tạ Lam Án cũng không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ là có chút khó hiểu.
Đường Nguyệt nhìn Chân Lục Trà trở về, mỉm cười nói: "Đội trưởng đưa em về à?"
Khi Tạ Lam Án bước ra, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.