Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 284: Chương 284
Thiên Bảo thì không giống vậy, nhà trẻ của cậu bé không có nghỉ đông, nghỉ hè, mà đóng học phí cả một năm, muốn nghỉ thì cứ xin phép, so ra tương đối rộng rãi hơn nhiều.
"Vậy thì cứ đi kiểm tra, ba tên con trai của bà ta là hàng trưng bày à, sao phải gọi cho em?" Nếu bà ta bị bệnh thật, ba người con trai không có tiền thì chắc chắn Thư Nhan sẽ xì tiền ra, nhưng bây giờ bác sĩ chưa kiểm tra được gì hết, bà ta đã muốn cô qua đó. Vậy là sao? Gặp chuyện tốt là tìm con trai, còn vừa gặp vấn đề thì mới nhớ đến đứa con gái đã bị bọn họ bán đi từ lâu này à?
"Anh thấy không giống như giả vờ, hình như là đau thật, so với lần trước gặp thì người gầy đi trông thấy, sắc mặt nhợt nhạt. Nếu không... anh cũng sẽ không gọi cho em." Thư Kiến Dương nhíu mày: "Nhưng bác sĩ vẫn chưa kiểm tra ra gì hết, chỉ là dáng vẻ kia của mẹ em... đến cả bác sĩ nhìn cũng thấy sợ, cũng nói để bà ta đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem thử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bệnh gì mà cần phải đến cô về xem, lại còn kéo luôn cả đoán mệnh gì đó vào, cũng đủ để chặn họng người ta đấy.
"Dạ được! Chú Phương đi cùng chúng ta sẽ không sợ người xấu!" Thiên Bảo lập tức hưởng ứng.
"Tháng này đi thảo nguyên, tháng sau đi ngắm biển ạ?" Thanh Thanh và Thiên Bảo vui mừng nhìn Thư Nhan. Đối với những đứa bé, chúng đều rất thích cả hai nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 284: Chương 284
Tắm xong, Thư Nhan đắp mặt ngồi trên sô pha phòng khách, thỉnh thoảng lại xem điện thoạt. Nghe thấy tiếng chuông, khóe môi cô hơi nhếch lên, lập tức nhận lấy.
Thật ra thì Thư Nhan định đi nơi gần biển, nhưng thảo nguyên cũng được. Trước kia cô từng cân nhắc, chỉ là bây giờ ở đó hơi lộn xộn, cô sợ sẽ không an toàn. Nếu Phương Trạch Vũ đã nói như vậy thì hẳn không có vấn đề, đã vậy thì tháng bảy đi thảo nguyên, tháng tám đến ven biển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trước đây anh từng ở đó mấy năm, quen thuộc địa điểm, anh cũng biết cưỡi ngựa nữa. Đến lúc đó anh có thể dẫn các em ra ngoài chơi. Người dân bên đó ai cũng nhiệt tình, không thiếu các hoạt động."
Phương Trạch Vũ vẫn nhớ chuyện Thư Nhan nói nghỉ hè sẽ cùng ra ngoài chơi. Mấy hôm nay anh vẫn luôn muốn đi đâu đó, vốn là định ra nước ngoài, nhưng Thư Nhan lại bảo đợi Thiên Bảo lớn hơn chút nữa rồi đi chung, trong nước thì anh nghĩ có thể đi thảo nguyên một chuyến.
Nói cách khác, là bị bệnh thật, nhưng lại kiểm tra không ra bệnh gì.
"Mẹ em ngã bệnh rồi, nói là đau bụng, anh đã giúp xếp cho bà ta vào bệnh viện tốt nhất Tây Thành. Bác sĩ không tìm ra gì cả, nhưng bà ta vẫn kêu đau, cứ khăng khăng nói mình mắc bệnh hiểm nghèo phải đến Bắc Kinh chữa trị. Bà ta khóc lóc muốn anh gọi điện thoại cho em, nhưng anh chưa gọi, giờ về nhà rồi mới gọi này." Thư Kiến Dương xoa xoa huyệt Thái Dương. Có ba mẹ như vậy, anh ấy thật sự đau lòng thay em họ.
Thanh Thanh cũng không hề phản đối. Cô bé vẫn còn nhớ cảnh đi tàu từ Tây Thành đến Nam Thành cùng mẹ. Dọc đường đi, họ cực kỳ lo sợ, mẹ còn không dám ngủ, cứ phải theo sát cô bé và em trai. Nếu có chú Phương đi cùng, mẹ sẽ không sợ phải không?
TBC
"Phải. Nhưng mà ba người chúng ta đi không thì hơi không an toàn, đến lúc đó chú Phương sẽ đi cùng chúng ta." Thư Nhan thử quan sát biểu cảm hai đứa bé.
"Nhan Nhan, là anh đây."
"Bà ta bị bệnh thật hay là giả vờ?" Thư Nhan không thể không nghi ngờ.
"Anh nói với bọn họ, để anh đưa bà ta đến Bắc Kinh khám bệnh, trong nhà có bao nhiêu tiền thì cứ dùng trước, nếu không đủ thật thì anh bỏ thêm vào. Anh có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được à? Kết quả bà ta sống c.h.ế.t không chịu, nói là phải gọi em về, còn bảo gì mà xem bói thầy bảo em phải về, em về rồi bà ta sẽ khỏe lại. Nếu em không về, bà ta c.h.ế.t thì lỗi là do em. Đây còn không phải cố tình à!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Nhan không sợ bỏ tiền, thật, đối với cô mà nói, bây giờ mười vạn, hai mươi vạn thật sự không thành vấn đề, mà vấn đề là thái độ của ba mẹ nguyên thân này khiến cô khó chịu.
Thư Nhan liếc mắt, cười nhạt: "Còn nói được những lời đó thì chứng tỏ bệnh vẫn chưa nghiêm trọng."
Hai đứa bé tan học về, Thư Nhan nói: "Có thể là hành trình của chúng ta sẽ thay đổi. Chúng ta đi thảo nguyên trước, đợi tháng tám lại đi ngắm biển được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày mai Thanh Thanh còn phải đến trường ngày cuối, dọn dẹp này nọ, dù thế nào cũng phải sau năm tây họ mới xuất phát được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.