Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 252: Chương 252
"Đúng vậy, hôm nay bác cả xin nghỉ nên tôi tự đi đón." Thư Nhan nhìn thấy Trương Thành Hàm đã bặm môi thì hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy?"
"Con đâu rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TBC
"Hôm nay tự đón con à?"
Bình thường hai đứa bé khoẻ như hổ vậy, chưa từng bệnh nặng như vậy, đột nhiên gặp tình huống này, Thư Nhan đi một mình thì hơi sợ. Cô ra ra vào vào mấy lần, cũng không biết bản thân đang làm gì.
Chương 252: Chương 252 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Nhan không rõ lắm, định quay lại hỏi Trương Hoa Tú một chút.
"Không cần đâu, em mau đi thay đồ đi, để anh bế Thiên Bảo cho." Phương Trạch Vũ đi ngang qua Thư Nhan rồi giúp Thiên Bảo mặc quần áo vào.
"Alo." Giọng nói khàn khàn của Phương Trạch Vũ vang lên từ đầu bên kia.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thư Nhan nhìn thoáng qua, xác nhận đó là Phương Trạch Vũ thì vội vàng ra mở cửa.
"Thiên Bảo sốt rồi, mẹ phải đưa đi bệnh viện. Con ngủ ở nhà, sáng mai chắc là bác cả chưa về được, con tụ lấy bánh mì và sữa bò trong tủ lạnh để ăn sáng nhé, sau đó đi học với dì Lâm Tuệ."
"Thiên Bảo, Thiên Bảo..."
Cô vội vàng khép vạt áo lại rồi chạy về phòng thay quần áo, nếu không phải lo lắng cho con trai thì Thư Nhan không muốn ra ngoài nữa.
Thư Nhan xoa đầu cậu bé, dẫn cậu đi đón Thanh Thanh, tình cờ gặp mẹ Trương cũng đi đón cháu nội.
Có hoạt động? Đâu phải lễ tết gì đâu mà có hoạt động gì chứ?
"Nói đưa tụi nhỏ đi chơi mà vẫn chưa làm được, hai ngày nay trời đẹp, chúng ta đi đi. Thu Nhan cũng thấy có lỗi với Thanh Thanh và Thiên Bảo, đương nhiên cũng là vì thời tiết. Không biết tại sao mà năm nay lúc nào cũng mưa, đã hơn một tháng không có nắng rồi, có muốn đi chơi cũng không được.
Phải đi bệnh viện, Thư Nhan đánh thức Thanh Thanh để tránh lúc cô bé tỉnh dậy không thấy mọi người đâu sẽ sợ hãi.
"Con biết rồi." Thanh Thanh ngoan ngoãn nói.
Với tình trạng của Đóa Đóa thì không thể tự nuôi bản thân được, muốn sống thoải mái thì phải cần nhiều tiền hơn người bình thường rất nhiều lần. Nhân sinh vô thường, ai biết được cô ấy sẽ c.h.ế.t lúc nào, nên bây giờ cô ấy phải cố gắng để bảo đảm một cuộc sống vô lo cho Đoá Đoá.
"Đã lâu rồi mẹ không đi đón con đấy." Thiên Bảo rất vui.
Buổi tối lúc Thư Nhan đi vệ sinh thì tiện đường ghé thăm hai đứa nhỏ, Thanh Thanh đang ngủ rất ngoan, Thư Nhan nhìn một chút rồi đóng cửa lại. Chăn của Thiên Bảo thì đã bị đá đi từ lúc nào ròi? Thư Nhan đi tới thì thấy mặt của Thiên Bảo đỏ bừng, sờ vào thì nóng vô cùng.
"Mẹ ơi, con khó chịu, con nóng quá..." Giọng của Thiên Bảo y hệt một con mèo nhỏ, còn có chút nghẹn ngào.
Thư Nhan vội vàng ra phòng khách tìm nhiệt kế, ba mươi chín phẩy sáu độ. Đây là sốt cao rồi, chắc chắn phải đi bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi cúp điện thoại, Thư Nhan cho Thiên Bảo uống thuốc hạ sốt, sau đó lấy cồn xoa lên nách và cánh tay cho cậu bé, từ từ cậu bé đã đỡ nóng hơn, cô lại đo nhiệt độ, ba mươi chín phẩy bốn độ. Như vậy là có tác dụng, Thư Nhan tiếp tục xoa cồn cho Thiên Bảo.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn một giờ sáng, từ đây tới bệnh viện có hơi vắng vẻ, Thư Nhan đi một mình cũng sợ, bác cả cũng không ở đây, không biết vì sao mà Thư Nhan lại nghĩ tới Phương Trạch Vũ.
"Sinh nhật của nó, muốn ba mẹ dẫn đi ăn cái gì đó, ba của nó phải tăng ca, mẹ nó thì cô cũng biết đấy, bận tới mức tôi còn phải đi đưa cơm cho." Mẹ Trương lắc đầu, con dâu mải kiếm tiền, nhưng cuộc sống chẳng khá hơn tí nào.
"Mẹ ơi." Thiên Bảo nhìn thấy Thư Nhan thì vui vẻ chạy tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba giờ chiều, Thư Nhan phải về đón con, hôm nay bác cả xin nghỉ, ngày mai mới làm lại.
"Ở trên sô pha, em đang xoa cồn hạ nhiệt cho nó, để em ôm nó ra."
"Là em đây, Thiên Bảo sốt rồi, em muốn đi bệnh viện nhưng bây giờ bắt xe không được."
"Cẩn thận đấy, đừng để ngã." Thư Nhan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Bảo.
Thư Nhan ngạc nhiên: "Cô ấy có gì bận à?"
Cô đoán cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt chỉ kiếm được bốn năm trăm, cùng lắm là năm sáu trăm gì đó thôi, chắc là không bận đến mức không ăn cơm được.
"Bận lắm, gần đây đang có hoạt động nào đó, ngày nào cũng đi sớm về muộn." Mẹ Trương vui vẻ kể, bà cũng hy vọng con trai con dâu và cháu nội có thể ở trong căn nhà rộng một chút, Ngô Tú Nguyệt kiếm được tiền thì mới có hy vọng có nhà mới.
"Em chờ đó, anh tới ngay đây." Phương Trạch Vũ vội vàng mặc quần áo, cầm áo khoác rồi rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.