Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Tổng Công Đại Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 211: Chương 211
“Vậy nên Mộ đại tiểu thư, bây giờ ngươi nghĩ thế nào? Ngươi nghĩ ngươi nên sống hay nên c·h·ế·t?”
Mẹ nàng ta lúc nào lại trở nên thê thảm như thế này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vài ngày trước ta và Tiên tôn đã xuống dưới đáy vách, tìm thấy nửa nguyên thần của cha ta, ông có việc dặn dò ta, để lại chỉ dẫn để ta tìm tới. Trước khi nguyên thần của ông biến mất đã liên tục cầu xin Tiên tôn, để ông g.i.ế.c các ngươi.”
“Tiên tôn đã hỏi ta, có muốn Mộ Văn c.h.ế.t hay không.”
Ngoài chuyện của Tiết Tông.
“Đại trưởng lão phạm sai lầm hai lần trong cùng một vấn đề, đi tới ngày hôm nay cũng có thể hiểu được.”
Bà chỉ cảm thấy vô vị thôi.
“Các ngươi chưa từng đối diện chính thức với con người ta là như thế nào. Hoặc nói cách khác, sự tự phụ khiến ngươi nghĩ rằng điều ngươi cho là đúng chính là đúng.”
“Trước khi ngươi gây ra chuyện này, ta hoàn toàn không nghĩ tới việc phải làm gì với các ngươi.”
“Trước khi rời đi, ông đã dốc toàn lực tới gặp ngươi, cố gắng g.i.ế.c ngươi, phải không? Vì vậy ngươi mới để ta gọi ông ra.” Tiết Ninh nhạt nhẽo nói: “Nhưng ngươi sẽ thất vọng thôi, ông đã hoàn toàn tiêu tan rồi, không thể g.i.ế.c các ngươi là hối hận và tiếc nuối lớn nhất trước khi ông c·h·ế·t.”
Nhưng bây giờ Khuynh Thiên đã c·h·ế·t, vậy thì… Giang Mộ Vãn chắc cũng không có kết cục tốt.
Nhiếp Bàn không thể tin nổi mở to mắt: “Cái gì?!”
Nhiếp Bàn liên tục lắc đầu, Tiết Ninh lại không chấp nhận lời cầu xin của bà ta.
Nhiếp Bàn và Mộ Văn không thể tin nổi nhìn Tiết Ninh, Mộ Không Du cũng có chút ngạc nhiên, mọi người tại hiện trường đều rất đỗi kinh ngạc.
Nhìn thấy sắc mặt Mộ Không Du thay đổi đột ngột, Nhiếp Bàn nhanh chóng hiểu rằng đây là chuyện xảy ra trên Trích Tiên Đảo.
Theo tính cách của hắn, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng để nàng tự quyết định, lặng lẽ chờ mọi thứ do nàng tự kết thúc, không can thiệp vào bất kỳ hành động nào của nàng.
“Dù cha ta rất muốn các ngươi c·h·ế·t, nhưng khi Tiên tôn hỏi ta có muốn g.i.ế.c các ngươi không, ta cũng không nói muốn các ngươi c·h·ế·t.”
Chương 211: Chương 211
Tần Giang Nguyệt là người giỏi nhẫn nhịn, hắn chắc chắn rằng Tiết Ninh còn lời chưa nói hết, nhưng bây giờ hắn thực sự không thể nhẫn nhịn.
“… Mẹ ngươi.” Nhiếp Bàn ngẩn ngơ lặp lại từ này.
Tiết Ninh đi tới bên cạnh bà ta, ngồi xuống, nhìn bà ta đau đớn, không biết Giang Mộ Vãn nhìn thấy sẽ cảm thấy thoải mái không?
Lúc này, ngoài sự an nguy của Mộ Văn, không có gì có thể k*ch th*ch Nhiếp Bàn nữa.
“Chính là ma này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ bà ta bị phong ấn bởi kiếm ý của Tần Giang Nguyệt, như một con ch.ó điên lồng lộn.
Ngân Tâm khoanh tay nhìn cảnh này, nói thẳng: “Nhìn thấy ta phát tởm.”
“Năm đó mẹ ta không c.h.ế.t dưới tay Khuynh Thiên.” Tiết Ninh nghĩ, nếu đã nói thì nói cho rõ ràng luôn: “Bà bị Khuynh Thiên bắt đi, giam cầm tại Thập Trọng Thiên ở Ma Vực nhiều năm không thấy ánh mặt trời, bị ép phải chịu đựng ma đầu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà thực sự ở bên Khuynh Thiên!
Toàn thân Nhiếp Bàn run rẩy, nói trong tiếng run rẩy: “Đừng nói nữa…”
“Trước đây đối với mẹ ta là như vậy, bây giờ đối với ta cũng vậy.”
Tần Bạch Tiêu muốn giúp đỡ nhưng vừa bước chân, nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Tiết Ninh, hắn ta không thể tiến tới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đầu tiên bị hại là Mộ Văn, Ôn Nhan xông lên bảo vệ nàng ta, cũng không thể hoàn toàn chặn được ma khí của Nhiếp Bàn, cả hai đều bị thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng kêu thảm thiết của Mộ Văn vang lên khắp trời làm kinh động vô số chim bay.
Mộ Văn ngoài kêu mẹ và khóc thì không làm được gì khác.
Lời nói nhẹ nhàng đ.â.m thấu tim Nhiếp Bàn khiến nó rỉ máu, trước đó bà ta cố tình nhập ma, bây giờ thực sự không kiểm soát được bản thân, bắt đầu phát điên tấn công bừa bãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây chắc chắn là bút tích của Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn.
“Khuynh Thiên thích bà, nguyện làm bất cứ điều gì vì bà nhưng bà không để hắn tới g.i.ế.c các ngươi, phải không?”
… Tần Giang Nguyệt thực sự đã hỏi vấn đề này??
Nếu bà ta muốn nói, vậy Tiết Ninh sẽ cho bà ta nghe thoả đáng.
Sao có thể chứ?
Gần quan được ban lộc, tính là thanh mai trúc mã, tại sao một người phàm mới quen không lâu lại được, còn bà ta thì không?
Hắn không thể chịu được có người bên cạnh Tiết Ninh lại mang ý định g.i.ế.c nàng như vậy.
“Mẹ!!!!”
Dù bà ta rất rõ mình không được Tiết Tông thích nhưng chưa bao giờ dám trực diện nghĩ tới tại sao lại như vậy.
“Ngón tay của ông để lại vết cào rất sâu trên vách đá đều không cam tâm vì chưa thể g.i.ế.c các ngươi.”
Không trách được sau khi ra khỏi bí cảnh, đại sư huynh lại không bình thường.
Tiết Ninh kinh ngạc nhìn Tần Giang Nguyệt, hắn luôn là một khán giả đủ tiêu chuẩn, giúp nàng không bị đại trưởng lão ép buộc, không lo bị thương, không sợ bị công chúng dòm ngó bàn tán.
Nhiếp Bàn cố gắng đứng lên, Tiết Ninh lạnh nhạt nói: “Đừng làm loạn nữa, hôm nay dù ta không ra tay, ngươi còn có thể sống được bao lâu chứ? Ngươi sớm đã chuẩn bị dùng bản thân đổi lấy con gái, nếu phải nói, ngươi đúng là giống mẹ ta.”
“Là con cái, Mộ Văn và ta giống nhau, không thể lựa chọn việc mình có sinh ra hay không. Sinh tử của nàng ta không nằm trong tay ta mà trong tay nàng ta. Lúc đó ta nghĩ nếu nàng ta lại chọc ta, ta sẽ nói hết mọi chuyện ra, dù ta và cha mẹ ta cũng sẽ trở thành trò cười cũng không sao.”
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Nhiếp Bàn và Giang Mộ Vãn, một người phàm trần nhỏ bé.
Đây là lần đầu tiên hắn đi trước nàng, thay nàng quyết định.
Mộ Không Du nhanh chóng tới bên vách, quả nhiên thấy bên dưới một mảnh hoang tàn, không còn chướng khí và ma sinh thiên nhiên gì.
Trước đây là Mộ Văn muốn bà ta im miệng, bây giờ lại là Nhiếp Bàn tự mình không chịu nổi.
Vung tay một kiếm, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn tiêu diệt một kẻ nhập ma mạnh mẽ dễ như g.i.ế.c c.h.ế.t một con kiến.
Đầu mũi kiếm nguyên thần của hắn vẫn còn nhỏ máu, là m.á.u của Nhiếp Bàn.
“Mẹ ta là người phàm, trước đây theo cha ta, bị các ngươi bài xích coi thường, sau này theo Khuynh Thiên cũng là bất đắc dĩ, lâm vào cảnh khốn cùng. Nhưng rõ ràng bà có cơ hội, có điều kiện báo thù lại không g.i.ế.c các ngươi. Bây giờ các ngươi biết ta đã hiểu rõ chuyện cũ, lại dùng lòng dạ tiểu nhân, nghĩ rằng ta sẽ g.i.ế.c các ngươi nên ra tay trước, tìm cơ hội này ép ta thả Mộ Văn – ngươi nói tại sao cha ta lại không thích ngươi mà thích mẹ ta? Điều này không phải quá rõ ràng sao?”
Không đâu.
Câu hỏi lạnh lùng của Tiết Ninh k*ch th*ch Nhiếp Bàn, Mộ Văn ngơ ngác không nói lời nào, còn Nhiếp Bàn thì không ngừng va chạm vào kiếm ý để g.i.ế.c Tiết Ninh.
Năm đó Giang Mộ Vãn thực sự không c·h·ế·t!
Tiết Ninh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bà ta nhưng không tỏ vẻ khinh miệt.
Họ không biết những bí mật này cũng được, nhưng biết rồi lại cảm thấy Tiết Ninh không muốn làm gì mới là điều khiến người ta ngạc nhiên nhất.
Tần Giang Nguyệt cầm kiếm, kéo nàng ra sau, ánh mắt lướt qua mọi người, lạnh lùng nói: “Chuyện này, ngày sau ai dám nhắc lại, tuỳ tiện bàn tán.”
Người nhập ma, mất lý trí chỉ muốn giải quyết người mình cho là phiền phức nhất, mà Tiết Ninh là người đầu tiên.
Nhưng ý kiếm của Tần Giang Nguyệt kiên cố không thể phá vỡ, mỗi động tác của Nhiếp Bàn đều bị phản phệ nặng nề hơn.
Nhiếp Bàn và Mộ Văn đều sững sờ, sợ hãi nhìn Tần Giang Nguyệt, những người khác cũng không khỏi có chút cảm khái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.