Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Tổng Công Đại Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200: Chương 200
Khi còn sống, bất kỳ yêu ma nào gặp ông đều không có kết quả tốt.
Nếu không phải ông làm tổn thương bà, bà sẽ không muốn rời đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
… Nhân tính phức tạp, một người tốt hay xấu không bao giờ có thể định đoạt chỉ qua một sự việc.
Tần Giang Nguyệt nhìn qua, thấy Tiết Tông đang tìm kiếm gì đó nhưng quay một vòng cũng không tìm thấy.
Tất cả đều là lỗi của ông.
Tần Giang Nguyệt không nói gì.
Tần Giang Nguyệt không muốn ông nhìn Tiết Ninh lâu hơn, Tiết Tông mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn nhưng thời gian gấp rút, ông không thể duy trì lâu, vẫn phải nói chính sự trước.
Nhưng Tiết Tông nhìn ra được lời hứa này không phải vì những việc ông đã làm mà là vì bản thân A Ninh.
Ông thấy Tiết Ninh còn sống, chỉ biết nàng đã thành công ra khỏi đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Giang Nguyệt không muốn nói nhiều với ông, chỉ nói: “Chuyện này không cần bận tâm, ta sẽ xử lý.”
Tiết Tông vừa định mở miệng, Tần Giang Nguyệt đã nói trước: “Tại sao ngươi mạo hiểm đến đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng là lần phạt này đã hoàn toàn chấm dứt tình cảm cha con của họ.
Ông không cam lòng mất bà như thế, vì vậy lên trời xuống đất cũng hy vọng tìm được khả năng mang bà trở lại.
Cô con gái luôn bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn ông không hiểu nổi, dường như đã khiến Tiên tôn phải ngoan ngoãn phục tùng.
Biết trước sẽ như vậy, có lẽ ông sẽ không cương quyết, sẽ để bà đi, miễn là bà an toàn.
Theo hắn, sự việc không nghiêm trọng đến mức đó.
“Như vậy là tốt.”
Không thể nói cũng không sao, có lẽ sau này xảy ra chuyện gì đó khiến con gái oán hận ông nhiều nên thậm chí Tần Giang Nguyệt không muốn ông nhìn Tiết Ninh nhiều hơn.
“Ngươi sẵn lòng chăm sóc nó, đa tạ.”
Chương 200: Chương 200
Tần Giang Nguyệt không có mặt trong môn phái khi nguyên chủ bị phạt vào Tư Các, nếu có mặt hắn cũng sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tất nhiên là Giang Mộ Vãn.
Nhưng dù sao những hình phạt đó là dành cho Tiết sư muội trước kia, không phải là A Ninh bây giờ, người trước mắt cũng không phải là Tiết Tông thật sự, chỉ là một nửa nguyên thần tàn tạ, dù truy cứu bất công thế nào cũng không có ý nghĩa gì.
Điều duy nhất đáng an ủi là ở đây tìm thấy linh thú của cựu thần, mang lại hy vọng cho con gái trong tương lai.
Trước khi đến đây, ông vừa phạt Tiết Ninh vào Tư Các, con gái kêu gào muốn ông gọi Tần Giang Nguyệt về làm sư huynh cho con gái để nó áp đảo, làm loạn khắp nơi, đệ tử Tuyết Ẩn Phong đều nghe thấy tiếng con gái hét lên muốn Triều Ngưng trở về, ông biết tính cách con gái không chịu được, không chịu khổ thì không thay đổi được nên ông đã nhẫn tâm nhốt con gái vào tầng thứ mười của Tư Các, tổng cộng bốn mươi chín ngày.
Không thể buông bỏ điều gì?
Dù chiến đấu với Ma tộc, họ cũng không thể vào Ma giới thực sự - Thiên giới ngày xưa.
Tất nhiên những chuyện sau đó, với một nửa nguyên thần, ông không biết chi tiết.
Tiết Tông sững lại, nhanh chóng cười nhẹ nhàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người như vậy vì một cơ duyên cho Tiết Ninh, nguyện ký sinh vào hạt giống của Ma, khó khăn vượt qua nhiều năm như vậy.
Tầng mười Tư Các là nơi mà Tần Bạch Tiêu vào cũng phải lột mấy lớp da huống chi là Tiết Ninh, một nữ tử có thể chất yếu đuối, tu vi Trúc Cơ.
“Như vậy, ta có thể yên tâm rồi.”
Nguyên thần của Tiết Tông bắt đầu trở nên mờ nhạt, chấp niệm đã tan biến, nửa nguyên thần tàn tạ này tự nhiên cũng phải tiêu tán.
“Nơi này là di tích cổ thần, ta chỉ dẫn A Ninh đến đây là để nó phá hủy một thứ để tránh hậu họa.”
Tần Giang Nguyệt khẽ nhíu mày.
Phải nói rõ mọi chuyện mới có thể ra đi sạch sẽ.
Tiết Tông có sự kiêu ngạo, căm ghét ác, là người phân định trắng đen rõ ràng.
Ông luôn không thể buông bỏ cái c.h.ế.t của vợ, cảm thấy ông trời sẽ không đối xử với họ như vậy.
Trước đây là chân quân phóng khoáng nhưng lại phải cùng tồn tại với loài Ma mà ông ghét nhất, g.i.ế.c vợ của ông, chịu đựng qua nhiều năm dưới lòng đất, chẳng phải đây cũng là một sự tra tấn sao.
Sau đó là tự nguyện, cầu mà không được.
“Thực không giấu diếm, lúc đó ta đã lấy trứng linh thú, nếu không phải sức lực không đủ, phải trốn đi, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, không để lại dấu vết.”
Nhưng hy vọng của ông đã bị cắt đứt ở đây.
Biết rồi cũng tốt.
Ánh mắt họ gặp nhau, Tiết Tông chậm rãi nói: “Ta phát hiện ra hài cốt của cựu thần ở đây, cùng với trứng linh thú của hắn. Ta mang trứng về làm linh thú cho A Ninh, với thân phận của ngươi, chắc đã nhìn ra tất cả.”
Lại tìm cái gì?
Nơi này nguy hiểm trùng trùng lại không tầm thường, lúc đó Tiết Tông không phải đạo quân, đến đây lấy trứng linh thú, tự nhiên sẽ kinh động Ma mới và một số yêu quái bảo vệ, ông có thể mang một nửa nguyên thần và thân thể về đã là rất khó khăn rồi.
Không có dấu vết của thê tử, người luôn dịu dàng nhìn ông, gọi ông là phu quân, tắm kiếm sửa mũ cho ông đã thực sự c·h·ế·t, không bao giờ có thể gặp lại.
Họ chỉ có thể đóng quân ở nơi tạm gọi là ngoại vi của Ma giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nghĩ đến việc có lẽ Tiết Ninh muốn biết chuyện này mới hỏi ra.
“Không thể buông bỏ. Không cam lòng. Vì vậy muốn đến mọi nơi trên thế gian để tìm kiếm.”
Khuynh Thiên dùng thủ thuật che mắt cho ông một t.h.i t.h.ể giả, để ông từ bỏ hy vọng, nhưng ông vẫn không thể c.h.ế.t tâm.
Chỉ tiếc không thể nói lời từ biệt với con gái.
Không cam lòng điều gì?
Hắn vốn không có gì để nói với Tiết Tông.
Đến đáy vực mạo hiểm là bước cuối cùng ông có thể đi, mang theo tất cả hy vọng của mình.
Nửa nguyên thần đó nhớ đến cơ duyên chưa hoàn thành ở đây, muốn con gái sau này có thể giải quyết vấn đề nên đã kiên trì đấu tranh ở đáy vực rất lâu, phải ký sinh trên một hạt giống của Hắc Nha.
Tiết Tông không có ý định giấu bất cứ điều gì, ông nói thẳng: “Vì không thể buông bỏ.”
“Năng lực có hạn, ta không thể thực sự đến mọi nơi, chỉ có thể đến những nơi trong khả năng của mình thử xem.”
Tiết Tông chậm rãi nói: “Đây là nơi gần Ma giới nhất mà ta có thể tìm thấy ở Nhân giới.”
“Lúc đầu hôn ước, đúng là vì cái c.h.ế.t của ngươi và yêu cầu của sư muội. Nhưng sau đó không phải vậy.”
Ông cúi đầu chào Tần Giang Nguyệt: “A Ninh cô đơn một mình, cha mẹ không còn, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào sức mình, linh thú này là của cựu thần, chắc chắn sẽ bảo vệ nó gặp hung hóa cát, mong Tiên tôn bảo vệ nó, không để bị người khác cướp đoạt.”
Cuối cùng kim thiền thoát xác, bỏ lại một nửa nguyên thần là cách duy nhất để ông thoát thân.
“Trong đời ta có nhiều điều tiếc nuối. Nếu không có A Ninh, có lẽ đã theo thê tử mà đi. Bây giờ mọi thứ đã có kết cục, cũng là lúc nói lời tạm biệt rồi.”
Tiết Tông cảm ơn Tần Giang Nguyệt vì “nhượng bộ”, nhưng Tần Giang Nguyệt hoàn toàn không cần điều đó.
Tiết Tông hơi nghiêng đầu, nhíu mày, ánh mắt gặp Tần Giang Nguyệt, người sững lại, hiểu ra - có lẽ họ đã biết về những rắc rối của thế hệ trước.
“Sự an nguy của nàng gắn liền với mạng sống của ta, ta sống, nàng sống, ta c.h.ế.t cũng sẽ không để nàng c·h·ế·t.”
Tiết Tông cúi đầu hành lễ: “A Ninh sau này, mong Tiên tôn phiền lòng.”
Thật kỳ lạ, khi họ còn là sư huynh muội, rõ ràng Tần Giang Nguyệt không có tình cảm nam nữ với Tiết Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Tông thẳng thắn nói: “Ta chưa từng tìm thấy hài cốt cựu thần, chắc là Tiên tôn đã lấy đi. Vậy xin Tiên tôn hủy diệt hài cốt, tránh cho sau này linh thú phát hiện chủ cũ còn tồn tại, có ý khác, không theo nó cho tốt.”
Lời hứa này nặng như ngàn cân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.