Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Tổng Công Đại Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Chương 117
Hắn ta muốn xem phản ứng của Tần Giang Nguyệt khi bị người hắn yêu thương tổn thương.
Nhìn vào ánh mắt hắn, đầu óc nàng gần như trống rỗng, mắt của kiếm tiên và mắt của Tần Giang Nguyệt quả thật có sự khác biệt, sự dịu dàng tràn đầy cũng mang theo tính xâm lược, chiếm hữu thay thế cho sát ý làm nàng hầu như không thể thở nổi.
Lần này Tần Giang Nguyệt không hỏi cái gì không tốt nữa.
Giọng hắn bình tĩnh đầy thuyết phục, Tiết Ninh đang đầu óc mơ màng cũng không thể nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.
Nhưng những lời này cũng mang theo ký ức khi đó trở lại.
Bên tai Tiết Ninh tràn ngập mùi hương lạnh, là hắn đang nói bên tai nàng.
Bây giờ họ đều nghĩ đến điểm này.
Mộ Không Du đã nhắc nhở hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đó là giả.” Tần Giang Nguyệt quả quyết nói: “Vô Tranh Tiên Phủ không có tư cách lập bài vị cho ta. Cho dù lập, nàng ta cũng không thể dùng bài vị để tạo lập hôn duyên với ta. Ta sẽ tuyên cáo thiên hạ để mọi người đều biết đó là giả.”
Nàng ngẩn người, hơi ngơ ngác, Tiểu Quy thò đầu ra để nàng bắt lấy, vừa ngẩng đầu đã phát hiện là Tần Giang Nguyệt muốn lấy, lập tức lại rụt vào.
“Vừa rồi ta vào ác mộng, là Ma thần làm. Hắn đến gặp ta vào lúc này là muốn bảo ta làm gì đó, nhưng ta không đồng ý.” Nói đến đây, nàng mới lại nhìn vào mắt hắn: “Hắn muốn ta g.i.ế.c ngươi.”
“Hắn là Ma thần, tu vi cao hơn ngươi nhiều, không quan tâm hắn bảo ngươi làm gì, ngươi cứ đồng ý là được, đừng vì những chuyện nhỏ này mà chống lại hắn, ngươi sẽ bị thương.”
Bầu không khí có chút kỳ lạ, câu nói vừa rồi mới thực sự vạch trần thân phận của Tần Giang Nguyệt, giữa họ đã thẳng thắn rằng hắn là ai.
Bộ dạng hắn như trăng sáng gió mát, thần thánh trang nghiêm, sao lại làm ra những chuyện như thế này, thật là quá trái ngược!
“Giả à.” Nàng run giọng nói: “Như vậy cũng không tốt.”
Cơ bắp ở đùi lại trở nên cứng hơn, nhắc nhở về tư thế ngồi của nàng: “Hay như thế này.”
Tay áo của Tiết Ninh khẽ động, viên ngọc từ trong nhẫn Càn Khôn bay ra.
Đùi của người đàn ông rắn chắc, có cảm giác rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Tiết Ninh vô thức hỏi ra miệng: “Ngươi tức giận sao?”
Sao có thể tức giận với nàng được chứ.
Tần Giang Nguyệt sớm đã biết nàng vừa gặp ác mộng, cũng cảm nhận được là ai.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vật ngoài thân, mất thì mất, lần sau đừng quay lại tìm nữa.”
Mông của Tiết Ninh chạm vào đùi hắn, toàn thân nàng nổi da gà.
Chương 117: Chương 117
Tần Giang Nguyệt nắm viên ngọc trong tay: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của ngươi.”
Nàng cố gắng ấn đầu đau nhức, tự nhủ mình đừng nghĩ linh tinh, nhưng thần thức lại không nghe lời, cứ muốn nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, lộn xộn nhất, chuyện này không đúng, có phải nàng sắp tẩu hỏa nhập ma rồi không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Ninh từ trên người hắn đứng dậy, chuyển chủ đề, cố gắng nói chuyện chính để xoa dịu đầu óc rối loạn.
Tần Giang Nguyệt hiểu rõ sự tức giận của nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nói không biết thì chắc chắn là không biết.
Ma thần muốn nàng làm gì hắn cũng rất rõ.
Trong lời giải thích của hắn, ngoài việc giải thích bài vị, chẳng phải còn nói một câu hôn duyên sao?
Tiết Ninh hơi giận, vùng vẫy muốn đứng dậy, lần này Tần Giang Nguyệt không giữ nàng lại nhưng cũng không để nàng đi xa, thân thể không tựa vào lòng hắn nữa nhưng người vẫn ngồi trên đùi hắn.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã toát mồ hôi lạnh, không còn sức để thoát khỏi vòng tay của hắn, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn th* d*c.
Trả lời rất trực tiếp, không hề mơ hồ, thẳng thắn nói cho nàng biết câu trả lời.
“Lúc đó ta cũng không biết mình có thể mở mắt lại.”
Không được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến đây, Tiết Ninh nhịn đau đớn như bị xé rách linh hồn để đứng dậy rời khỏi vòng tay của hắn, nhưng bị hắn mạnh mẽ giữ lại trong lòng.
“Ta không phải.” Hắn nghiêng người về phía trước, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, tay hắn vẫn đan chặt với tay nàng.
Nàng mím môi, thấp giọng nói: “Là do ngón tay ấn ra.”
Tần Giang Nguyệt liệt kê ra rất nhiều lựa chọn nhưng lại không cần nàng trả lời, vẫn ôm nàng, quay mặt đi như không hề quan tâm nàng trong khoảng thời gian hắn rời đi đã có những cuộc gặp gỡ nào.
Đến cứu nàng là vì lòng nhân từ, không muốn thấy nàng cứ như vậy mà c·h·ế·t, chỉ có vậy thôi sao?
“Ta không tức giận.”
Tiết Ninh không thể nổi giận nữa.
Khi Trương Chỉ đi rồi quay lại, hắn vốn dĩ chưa từng thật sự rời đi.
Tần Giang Nguyệt lại một lần nữa tiến đến gần, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Như thế này sao?”
Tiết Ninh: “?”
“… Ha, rụt đầu như rùa rụt cổ.”
“Cái gì không tốt.”
Tần Giang Nguyệt kịp thời ấn hai bên thái dương cho nàng, nhẹ nhàng đưa linh lực vào, Tiết Ninh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Được.” Hắn đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt vạt áo hắn, giọng ôn hòa nói: “Không cần giải thích, ta thật sự sẽ không tức giận.”
Tiết Ninh chê nó nhát gan, vừa rồi Tần Giang Nguyệt lên tiếng, ba con rùa nhỏ đều rụt đầu lại y như bây giờ, động tác đồng bộ như đã luyện tập hàng nghìn lần.
Không cần trả lời nữa, là tức giận không muốn biết sao?
Cảm giác như giây tiếp theo sẽ đảo lộn trời đất, không biết trời đất là gì!
Hắn nói gì, hắn đều nhớ rõ ràng.
Mặt nàng đỏ bừng như sắp bốc khói, mắt cũng đỏ lên: “Ngươi là kẻ lừa đảo.”
… Nói sao nhỉ, hoàn toàn là phong thái của hoàng hậu chính cung.
Họ vốn dĩ đã không có bất kỳ quan hệ nào nữa, Ôn Nhan mới là người có quan hệ với hắn, là quả phụ của hắn.
Trường Thánh không thể thật sự trông cậy vào việc Tiết Ninh giúp hắn ta g.i.ế.c Tần Giang Nguyệt, hắn ta chỉ muốn tăng thêm náo nhiệt, thêm phần thú vị mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tim Tiết Ninh như bị đ.â.m một nhát, nàng biết mình không nên, nhưng đầu óc lại cứ xoay quanh vấn đề này… vậy là đến cả tức giận cũng không có, đã c.h.ế.t tâm rồi sao?
Người mà nàng từng nghĩ không bao giờ gặp lại, khiến nàng nhớ nhung không thể dứt thực sự đã trở lại.
Viên ngọc đó.
Rõ ràng Tần Giang Nguyệt không phải người biết nói dối.
Đôi mắt của Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn không có chút cảm xúc nào, hắn sống với tư cách là Tần Giang Nguyệt đã mấy trăm năm, quen biết và có tình cảm với Tiết Ninh cũng chỉ trong khoảng một tháng. Thời gian một tháng này so với cuộc đời dài đằng đẵng của hắn thực sự quá nhỏ bé, không đủ để thay đổi thần tính quen thuộc của hắn.
Nếu nàng biết hắn còn quay lại, hắn chưa c.h.ế.t thì nàng đã không đi tìm rồi!
Tiết Ninh lẩn tránh ánh mắt của hắn, rút tay ra, khẽ nói: “Ngươi bây giờ không giống trước kia, chúng ta như vậy không tốt.”
Tiết Ninh không thể nói nên lời.
Tần Giang Nguyệt nói: “Ngươi có thể đồng ý hắn.”
Hỏi xong nàng lại hận không thể tự tát mình một cái, tức giận hay không thì sao, hai người bây giờ có quan hệ gì để mà để ý đến những chuyện này không?
Tiết Ninh cảm thấy xấu hổ.
Có người dù hắn đã c.h.ế.t cũng nguyện gả cho bài vị của hắn, có người thậm chí không đồng ý yêu cầu cuối cùng của hắn trước khi c·h·ế·t, thậm chí sau khi hắn c.h.ế.t không lâu lại hoa đào nở rộ, nếu hắn không ngốc thì biết nên chọn như thế nào rồi.
Bình tĩnh lại Tiết Ninh.
Còn Trường Thánh nhắc nhở Tiết Ninh.
Thân thể Tần Giang Nguyệt cứng lại một chút, tiếng th* d*c hỗn loạn của nàng không chỉ đ.â.m vào tai hắn mà còn đ.â.m vào từng dây thần kinh của hắn, dù hắn có loại bỏ thính giác cũng không thể ngăn chặn được.
“Không liên quan đến ngươi.”
Tai nàng có thể cảm nhận được luồng gió lạnh đó, Tiết Ninh thực sự không nhịn được run lên, giữ lấy tay hắn đang tiến đến gần.
“Đều không tốt.” Nàng đẩy hắn để đứng dậy: “Chúng ta đã hủy hôn ước, có lẽ ngươi không biết, sau khi ngươi đi, Ôn Nhan...”
“Ngươi vui là được, ta sẽ không tức giận.”
Tiết Ninh nắm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, lạnh lạnh, trơn tru, rất mềm mại, giống như làn da người.
Lời vừa dứt, rõ ràng nàng cảm nhận được thân thể người đang ôm mình không còn căng thẳng như trước nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.