Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Đằng La Vi Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26-1: 🍓: Dung túng (1)
Đồng quy vu tận: cùng nhau c·h·ế·t (mang nghĩa xấu)
Anh không nói một lời mà nhìn Nặc Nặc, Trần Thiến lại là người đầu tiên hét lên:
Cừu Lệ đột nhiên lạnh lùng cong cong môi, ôm Nặc Nặc đi về phía xe.
Cừu Lệ tuổi trẻ kiêu căng ngạo mạn, ở trước mặt mọi người Nặc Nặc lại dám đập một chai rượu vang đỏ vào đầu anh, chứng tỏ cô đã cực kì hận Cừu Lệ.
Trương Thanh Đạc cũng vội ngăn Trần Thiến lại: "Đừng đi đừng đ."
Trần Mậu giữ chặt tay cô ta: "Đừng có mà tự đi tìm mất mặt, còn nữa, chuyện hôm nay em cứ quên hết đi, Cừu thiếu nói cô ta không đánh là không đánh."
Máu cùng rượu vang đỏ làm tầm mắt của Cừu Lệ trở nên mơ hồ.
Máu tươi trên trán anh còn chưa ngừng chảy, cứ thế trượt xuống theo gò má. Gương mặt của người đàn ông không có cảm xúc, gắt gao ấn cổ tay cô xuống.
Trên người đàn ông có mùi rượu vang đỏ rất thơm, trộn lẫn thêm cả mùi máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô hận anh muốn c·h·ế·t, còn không bằng đồng quy vô tận*.
Cô mở trừng trừng hai mắt nhìn anh.
-
Nếu đổi lại là người khác thì không chừng đã phơi thây đương trường, bây giờ đừng ai dại dột mà đi chọc Cừu thiếu.
Edit: Jolie
Yêu Cừu Lệ? Có mà yêu cái đầu nhà anh!
Lúc Nặc Nặc bị ném vào trong xe mới bắt đầu thấy sợ. Từ nhỏ tới lớn cô rất hiếm khi xúc động, nhưng đây đã là lần thứ hai Cừu Lệ động đến điểm mấu chốt của cô.
Người đàn ông này không coi ai ra gì, tự cao tự đại vô liêm sỉ, căn bản là không thèm để ý cảm nhận của người khác.
Nhưng giờ phút này miệng vết thương của anh dữ tợn, đang ép cô đối mặt với nỗi sợ khi làm tổn thương người khác.
Yêu?
Người đàn ông lạnh mặt, hai tay chống ở bên người cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô là bị Cừu Lệ ném vào trong xe, tuy ghế sau mềm mại nên Nặc Nặc cũng không thấy đau, nhưng biểu tình của anh cực kì đáng sợ.
Anh vươn tay lau đi giọt máu của mình đã rơi trên má cô, động tác có chút thô lỗ.
Tuy Cừu Lệ không nổi điên ngay lúc đó nhưng chắc chắn là đang rất bực bội, ai lại dám đâm đầu vào họng s·ú·n·g chứ?
Lồng ngực Nặc Nặc kịch liệt phập phồng, tay cũng run lẩy bẩy.
Chương 26-1: 🍓: Dung túng (1)
Nụ cười của Cừu Lệ có đến ba phần châm chọc: "Tôi sẽ không g·i·ế·t em đâu, tôi không nỡ."
Jolie: trời ơi mình vừa edit hai mắt vừa díu lại vì buồn ngủ ấy, vì thế nên mn đừng quên vote và cmt để ủng hộ chúng mình nha ^^
[1016 words]
"Cừu Lệ, anh đang chảy máu đó, chúng ta đến bệnh viện đi."
Nặc Nặc sẽ không như vậy, cô chán ghét anh.
Nặc Nặc ngơ ngẩn nghe anh thủ thỉ bên tai: "Nặc Nặc, tôi không nỡ... Thậm chí lúc ấy tôi còn chẳng có suy nghĩ g·i·ế·t em. Máu của tôi rơi trên má em, tôi còn sợ nó sẽ làm bẩn Nặc Nặc của tôi."
Máu tươi nhỏ xuống má cô, Nặc Nặc run lên.
Nhưng người đàn ông thân cao chân dài, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nặc Nặc làm như vậy, nhất định là không muốn sống hoặc muốn bị Cừu Lệ lột ra.
Trần Mậu buông Trần Thiến ra, cô ta đã tức đến phát điên: "Anh hai, vậy mà cô ta lại dám đánh Cừu thiếu, sao Cừu thiếu lại nhịn chứ? Sao anh ấy không g·i·ế·t cô ta luôn đi?"
Nặc Nặc đấm liên tiếp vào ngực anh: "Tôi không đi, Cừu Lệ, anh buông ra..."
Cô thừa nhận, đây chính là chuyện lớn gan thứ hai mà cô dám làm trong đời, nhưng lại rất hả giận.
Lúc cô lơ lửng trên không trung, cô đã nghĩ mình sẽ c·h·ế·t thêm lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
05/05/2021 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cừu thiếu bị thương rồi, em muốn đi theo anh ấy."
Rượu vang đã thấm vào áo anh, còn trên màu đỏ dính trên mặt thì chẳng còn gì khác ngoài máu.
Nhưng cô ta lại nhận được cái liếc mắt đầy lạnh nhạt của anh trai mình: "Em nghĩ là tại sao chứ?"
Cả người Nặc Nặc run nhè nhẹ.
Trong lòng Nặc Nặc một trận rét run, miệng vết thương của Cừu Lệ thật đáng sợ. Anh dựa vào gần như vậy lại làm cô nhớ đến cảm giác khi cô cầm chai rượu đập thẳng vào đầu anh. Cô không có khuynh hướng bạo lực, lần này là bị buộc đến không chịu được nữa.
"Tống Nặc Nặc, em cũng biết sợ?" Anh mở miệng trào phúng: "Là sợ ông đây sẽ c·h·ế·t hay sợ ông đây không c·h·ế·t được?"
Anh cười: "Có phải em không thấy cảm động một chút nào, mà chỉ thấy tôi đáng sợ đúng không?"
"Mày dám..." Sau đó cô ta đã bị Trần Mậu nhanh tay lẹ mắt che kín miệng, Trần Thiến điên cuồng giãy giụa thì anh trai cô ta lại ấn đầu cô ta xuống, bầu không khí đột nhiên an tĩnh đến đáng sợ.
Vì để được nghe những câu mà anh muốn nên anh không từ thủ đoạn, cố tình nam chính trong bá tổng văn đều buồn cười như vậy, cho rằng mọi thứ phải xoay quanh mình. Mặc kệ anh làm những chuyện phá huỷ tam quan thì nữ chính cũng sẽ tha thứ cho anh, cuối cùng là HE.
Anh điên rồi à? Không muốn sống nữa sao?
Cô quay mặt đi, né tránh máu của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Thanh Đạc cũng không dám đi tới, đ·m nhìn Nặc Nặc mỏng manh nũng nịu như vậy, ai ngờ lại có gan to bằng trời. Đám người xung quanh cũng chỉ dám làm bộ như chưa nhìn thấy gì cả.
Cô dùng loại ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.