Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 379

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 379


Ở đây hơn nửa giờ, Tô Mạt cất củ cải trắng vừa mới thúc đẩy sinh trường, chuẩn bị đi đến cửa hàng bán lẻ.

“Trên đời này có rất nhiều người xấu. Có những kẻ tham lam ngồi ở địa vị cao, nếu họ biết chuyện, họ sẽ bắt em lại để nghiên cứu, khi đó, em không những phải chịu khổ mà còn không thể nhìn thấy chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Năng lực của mẹ gọi là dị năng hệ mộc, có thể thúc đẩy cây trồng sinh trưởng.” Tô Mạt nói xong, lại lấy ra một hạt dưa hấu khác, thúc đẩy sinh trưởng thành một quả dưa hấu.

Lạc Lạc kinh ngạc reo lên không ngừng.

Quả nhiên là đứa nhỏ do quân đội bồi dưỡng ra, tư tưởng chính thống này, thật sự là một chút thói xấu cũng không có.

“Các con ở nhà xem máy vô tuyến, mẹ đi đến cửa hàng bán lẻ..."

Tô Mạt xoa đầu cậu bé, cười nói: "Đúng vậy, không chỉ có Lạc Lạc, mẹ và chị gái cũng có."

Sự quan tâm của cậu bé khiến Tô Mạt ấm lòng, cô kể cho cậu bé nghe về sức mạnh của dị năng một cách chi tiết.

Tô Mạt cười nói: "Bởi vì trước đây con ăn đồ ăn cũng là mẹ thúc đẩy simh trưởng mà."

"Ồ!" Lạc Lạc tỏ vẻ thông cảm, một nhà bốn người, chỉ có cha là không có siêu năng lực, thật thảm!

"Hiểu chưa?"

Sau hội chợ kết thúc, lưu lượng khách giảm nhưng doanh thu hàng ngày vẫn duy trì ở mức khoảng 150 tệ. Vì đồ ăn rất ngon nên không chỉ hành khách mà một số người dân xung quanh thỉnh thoảng cũng đến mua.

Trong phút chốc, hình ảnh cao lớn của Lục Trường Chinh trong lòng Lạc Lạc lập tức thấp đi một đoạn.

https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-379.html

Tô Mạt:...

An An duỗi lòng bàn tay ra, một lúc sau, trên lòng bàn tay xuất hiện một lớp sương mỏng.

"Chị thì sao? Chị có siêu năng lực gì vậy?" Lạc Lạc quay lại nhìn An An.

Hai đứa nhỏ gật đầu.

Chương 379

Tô Mạt lắc đầu: "Mọi người đều khác nhau. Lát nữa mẹ sẽ cho con thấy siêu năng lực của mẹ, nhưng Lạc Lạc phải giúp mẹ giữ bí mật, không nói cho ai biết, được không?"

Đôi mắt của Lạc Lạc sáng lên: "Mẹ và chị gái cũng có thể hiểu được diều hâu và hổ lớn đang nói chuyện sao?"

"An An, Lạc Lạc, các con nhớ kĩ. Nếu chúng ta có năng lực như vậy, chúng ta phải biết cách kiềm chế bản thân tốt hơn những người khác. Mẹ không mong các con sử dụng khả năng này để đền đáp xã hội, nhưng các con tuyệt đối không được sử dụng năng lực này để bắt nạt người khác."

Tô Mạt bật cười: "Mẹ không phải thần tiêu, mẹ là người có siêu năng lực."

Xem ra sau này bọn họ phải bảo vệ cha nhiều hơn mới được.

Lạc Lạc có chút thất vọng, so với mẹ, năng lực của chị gái còn kém xa.

"Không đau."

Kể từ khi diều hâu và hổ lớn đến, Tô Mạt đã dặn An An trông chừng Lạc Lạc. Thay vì trực tiếp nói cho cậu bé, Tô Mạt thích để cậu bé tự mình khám phá ra rồi giải thích cho cậu bé sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm, có một chút, chỉ một chút thôi." Lạc Lạc dùng ngón tay út nhấn mạnh: "Mẹ, con bị bệnh sao?"

“Cha thì không có.”

Lạc Lạc đang ăn, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Mẹ ơi, nếu mẹ thúc đẩy sinh trưởng những thứ này có đau không?"

"Thật sao?"

Tô Mạt phổ cập cho hai đứa nhỏ về dị năng, cùng với sau này phải thăng cấp dị năng như thế nào. Không có gì ngoài việc luyện tập nhiều hơn!

Sau khi Tô Mạt cắt quả dưa hấu ra, Lạc Lạc lấy một miếng cắn một ngụm, rất ngọt, ăn siêu ngon.

Vì vậy, trong thế giới quan non nớt của Lạc Lạc, cậu bé cho rằng Tô Mạt là thần tiên, mà cậu bé và An An là hậu duệ của thần tiên nên mới có siêu năng lực.

Sau khi trở về bên đó, Lạc Lạc nhanh chóng nói với Su Mo.

"Con biết rồi, mẹ. Huấn luyện viên nói, người hưởng thụ tài nguyên có nhiều nghĩa vụ và trách nhiệm hơn với xã hội. Chúng ta có những năng lực mà người khác không có, nên chúng ta phải có trách nhiệm hơn để duy trì sự ổn định của xã hội này. Tuyệt đối không làm ra loại chuyện ỷ mạnh h.i.ế.p yếu như vậy." Lạc Lạc nói.

"Lạc Lạc có sợ không?"

“Nếu không kẻ xấu mà phát hiện sẽ tới bắt mẹ đi.”

An An rút tay lại, nói: “Không có đâu, chỉ thế thôi.”

Lạc Lạc kinh ngạc há to miệng, một lúc sau mới nói: "Mẹ, mẹ... Quá lợi hại!"

"Dị năng này cũng giống như đi học vậy, đến một độ tuổi nhất định mới có thể học được, hơn nữa phải chăm chỉ luyện tập mới có thể tiến bộ..."

Huấn luyện viên dạy bọn họ nói rằng cây bén rễ trong đất, hút chất dinh dưỡng từ đất mới có thể lớn lên. Nếu những thứ này mọc lên từ bàn tay của mẹ thì liệu chúng có hấp thụ được chất dinh dưỡng của mẹ không? Nếu chất dinh dưỡng của mẹ bị hút đi, sức khỏe của mẹ có phải sẽ không tốt không?

"Đây không phải là bệnh, đây là siêu năng lực của chúng ta. Con có nhớ câu chuyện về siêu nhân mà mẹ con kể cho con nghe không?"

Dưới cái nhìn của Lạc Lạc, Tô Mạt lấy ra một hạt giống rau từ trong không gian, kích hoạt dị năng, hạt giống nhanh chóng bén rễ và nảy mầm trong tay Tô Mạt chỉ trong vài chục giây, thành một củ cải trắng mọng nước.

Lạc Lạc thấy Tô Mạt trở về, cậu bé vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những thứ này mọc lên từ bàn tay của mẹ, liệu nó có làm mẹ đau hay không? Nếu đau, cậu bé thà không ăn còn hơn.

"Mẹ, ăn vẫn như trước." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Lạc Lạc rõ ràng là không tin điều đó, trong [Tây Du Ký] nói, chỉ có thần tiên mới có thể biến ra đồ vật, vung tay lên là có thể khiến lương thực khô khéo sinh trưởng lại, chẳng phải mẹ cũng giống vậy sao?

Tô Mạt cầm lấy sữa đậu nành, nói với Trương Chấn một tiếng, đưa hai đứa nhỏ trở lại khu mái vòm bên kia xem máy vô tuyến, sau đó cùng bọn nhỏ rời đi.

"Mẹ, củ cải trắng đâu? Sao lại không thấy rồi?" Lạc Lạc kinh hãi.

"Lạc Lạc, năng lực của chị gái gọi là dị năng hệ băng. Năng lực của con, tạm thời mẹ chưa biết gọi là gì, nhưng nó chắc chắn là sức mạnh về tinh thần. Hiện tại các con vẫn còn nhỏ, dị năng mới ổn định, sau này luyện tập thêm thì sẽ lợi hại như mẹ."

"Đúng vậy. Nhưng Lạc Lạc, trước khi con có đủ năng lực, trừ cha mẹ ra thì không được nói cho ai khác, con hiểu không? Lòng người khó đoán, đầy đủ lợi ích trước mặt, trước mặt thì có thể đối tốt với con, nhưng sau lưng lại có thể đ.â.m cho con một dao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lạc Lạc gật đầu.

"Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại! Mẹ là thần tiên phải không?"

"Phải!"

“Chuyện này ngoại trừ cha mẹ, không ai có thể biết chuyện này, em hiểu không?” An An dặn dò.

.]

“Đây là một năng lực khác của mẹ, dị năng không gian.”

"Được nha. Mẹ không chỉ có thể làm cho rau củ sinh trưởng nhanh, mà còn có thể thúc đẩy trái cây sinh trưởng, những loại trái cây mà Lạc Lạc thường ăn đều do mẹ thúc đẩy sinh trưởng đấy."

Lạc Lạc đã được huấn luyện từ năm ba tuổi, nên cậu bé hoàn toàn cảnh giác, không cần phải lo lắng cậu bé sẽ để lộ sơ sót trước mặt người lạ.

"Được." Lạc Lạc mím môi: "Em không nói đâu."

"Chính là mẹ có một chiếc hộp mà không ai khác có thể nhìn thấy sao?"

Lạc Lạc nghe được cái hiểu cái không, hỏi: “Vậy là mẹ không đau, cũng không phải không tốt với mẹ, phải không?”

Lạc Lạc gật đầu, sau đó nhạy bén nhận ra Tô Mạt nói “chúng ta”, có chút mong đợi nhìn Tô Mạt: "Mẹ, chúng ta?"

Lạc Lạc hỏi cô những thắc mắc của cậu bé.

Lạc Lạc trịnh trọng gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ không nói cho ai biết, kể cả cha."

"Được rồi, đợi mẹ một lát."

“Mẹ cất rồi.” Tô Mạt nói xong lại lấy củ cải trắng ra.

Lele rất ngạc nhiên, vừa rồi khi Tô Mạt lấy hạt giống ra, vì hai hạt giống còn nhỏ nên Lạc Lạc không để ý đến những hạt giống từ trong không khí xuất hiện mà chỉ nghĩ rằng chúng mọc lên từ tay Tô Mạt.

Lạc Lạc cầm củ cải trắng, lật qua lật lại nhìn hồi lâu: "Mẹ, cái này có ăn được không?"

“Mẹ cất nó ở đâu vậy?”

"Mẹ ơi, cha có siêu năng lực không?" Lạc Lạc hỏi.

Buổi chiều, Tô Mạt quay lại lấy sữa đậu nành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lạc Lạc nắm lấy bàn tay mà Tô Mạt thúc đẩy sinh trưởng, thổi thổi rồi hỏi: "Nhưng chúng mọc lên từ bàn tay của mẹ mà?"

Tô Mạt liếc nhìn An An, thấy cô bé gật đầu, cô lập tức biết Lạc Lạc đã phát hiện ra.

Lạc Lạc đưa tay chạm vào: "Lạnh quá!" Sau đó ánh mắt cậu bé sáng ngời nhìn An An, hy vọng cô bé sẽ tạo ra nhiều sương hơn.

Thời tiết bây giờ nóng quá, nếu lấy hết sữa đậu nành vào buổi sáng thì không chừng đến chạng vạng lại hư rồi. Để đảm bảo chất lượng, ba thùng sữa đậu nành, buổi sáng mang hai thùng, thùng còn lại để trong tủ lạnh trước, buổi chiều trở về lấy.

Lạc Lạc vô cùng thích thú lắng nghe, điều này chắc chắn đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho cậu bé.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 379