Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 339

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339


Tô Dịch Viễn nhìn những đồ dùng trong nhà, suy nghĩ đến khả năng tìm cha mình thanh toán cho. Sau đó anh ta nghĩ lại, thôi được rồi, miễn cho cha anh ta tìm đến Quảng Châu để đánh anh ta.

Nhưng mà.. Có lẽ anh ta có thể tìm cơ hội buôn bán trước, kiếm được tiền rồi mua nhà sau cũng được.

“Anh hai, anh ở nơi này chú ý giúp em, nếu có người muốn bán cửa hàng, anh phải gọi cho em ngay lập tức, em muốn mua vài cửa hàng.”

“Chào bạn!”

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tô Dịch Viễn gọi điện thoại cho nhà cô, hỏi tình hình của nhà phố thương mại.

“Được, để anh lo. Đúng rồi, em họ à, nhà phố thương mại đó em mua bao nhiêu?” Tô Dịch Viễn tính toán, nếu anh ta có đủ tiền thì sẽ mua giống cô.

Anh ta mua thêm những vật dụng hằng ngày như chậu tráng men vạc bình thuỷ, tốn hơn ba mươi tệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Mạt vội vàng chạy tới ký túc xá, đúng lúc đụng bảy người bạn cùng phòng khác đang định đi ra ngoài ăn sáng, bọn họ nhìn thấy Tô Mạt đi tới thì khá ngạc nhiên.

Tô Dịch Viễn đau lòng, thật sự nếu không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý đến dường nào. Cả ngày hôm nay anh ta đã tiêu bốn tháng tiền lương.

Khi Tô Mạt tới trường thì vẫn chưa tới bảy giờ, bây giờ đang là thời gian ăn sáng. Các sinh viên đi thành từng hàng tới nhà ăn.

“Em không biết, chạng vạng tối em sẽ gọi điện hỏi bác cả.” Dù sao căn nhà ở Tây Phong có đồ dùng trong nhà.

Tô Dịch Viễn sụp đổ trong nháy mắt, tổng số tiền tiết kiệm của anh ta mới hơn hai ngàn tệ, xem ra anh ta không mua nổi.

Sau bữa ăn, Lục Trường Chinh dẫn hai đứa nhỏ về bộ đội, Tô Mạt thì đi dọn dẹp phòng ở với Tô Dịch Viễn.

Cô quan sát những người khác, biết rằng những người khác c*̃ng không lớn tuổi, đều là mười mấy hai mươi tuổi.

Vừa rồi anh ta tham quan thấy riêng ký túc xá này đã có gần trăm người ở, mỗi ký túc xá chỉ có sáu phòng vệ sinh, sáu phòng tắm, nếu ở lại thì đi vệ sinh tắm rửa đều phải xếp hàng cả nửa ngày.

Lúc ấy tình hình hỗn loạn nên không thể điều tra, Tô Đình Đức chỉ có thể tự nhận mình không may, ông ấy tìm người xây cửa sau rồi đưa tiền cho người khác, để người ta canh nhà, có biến động gì thì thông báo cho ông ấy.

Vừa mở cửa, bụi đất lập túc phả vào mặt khiến hai anh em ho khan.

Hai người đi lên trường tìm Tô Đình Khiêm lấy chìa khóa sơ cua rồi nhanh chóng tới nhà phố thương mại. Hai người không biết trong nhà có cái gì, nếu nó chỉ là cái xác rỗng thì phải mua thêm đồ, nhân dịp bọn họ còn chưa khai giảng, Tô Dịch Viễn nhanh chóng đi mua đồ.

“Thật sao?” Đôi mắt Tô Dịch Viễn sáng lên: “Có bao nhiêu phần trăm độ tin cậy?”

Trường của Tô Dịch Viễn ở gần đường Bắc Kinh, hai anh em lập tức chuẩn bị đi dọn dẹp tầng hai của nhà phố thương mại cho anh ta ở.

Chờ sau khi dọn dẹp giường chiếu xong, Tô Mạt trải chiếu tre và chăn mỏng lên trên giường, rồi chọn tủ trên cùng để bỏ vào đồ dùng hàng ngày mà cô mang tới. Cô để lại mảnh giấy ở trên giường, nói rằng cô về nhà, cô sẽ quay lại vào buổi sáng hôm khai giảng.

“Bạn học Phan Ngọc, trường học có thông báo hôm nay phải làm gì không?” Tô Mạt cười hỏi Phan Ngọc.

.]

Hệ ngoại ngữ tuyển sinh theo ngưỡng cửa nhất định, ở thời đại này, người có thể tiếp xúc ngoại ngữ thì gia đình cũng khá giả.

Ngày 27 tháng 9, Tô Mạt dậy rất sớm, cô để Lục Trường Chinh nấu bữa sáng cho hai đứa nhỏ, bản thân cô thì lái xe tới trường

“Ít nhất là sáu bảy mươi phần trăm.”

“Em họ, em nói xem có phải nơi này bị người ta vào trộm rồi không?” Tô Dịch Viễn ngơ ngác, tại sao không có gì cả.

Ban đầu Tô Đình Đức cho rằng hai anh em chỉ đi xem nhà, sau khi ông ấy biết Tô Dịch Viễn muốn ở lại nơi đó thì bảo anh ta ở lại trường học, đừng nghĩ đến việc lén lười biếng, cà lơ phất phơ ở bên ngoài... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thì ra ở bên đó vốn có đồ dùng trong nhà, chỉ lúc bắt đầu phong trào, không biết của nhà bị ai đập, chờ đến khi Tô Đình Đức nhận được tin thì đồ vật trong nhà đã bị người ta dọn sạch.

Sau khi Tô Mạt chọn vị trí xong, Lục Trường Chinh cầm chậu tráng men đi múc nước để lau giường chiếu, Tô Dịch Viễn thì dẫn hai đứa đi tham quan ở bên ngoài.

“3000 tệ.”

“Chào bạn!”

Nếu anh hai gọi điện thoại rồi nói chuyện vớ vẩn thì sẽ bị bác cả mắng. Trước khi Tô Dịch Viễn tới, bác cả đã điện cho cô, nhờ cô chú ý anh hai, để tránh chuyện anh ta làm việc cà lơ phất phơ dễ dàng bị tính sổ.

“Chào mọi người, tôi tên là Tô Mạt.” Tô Mạt tự giới thiệu rồi chỉ vị trí giường của mình: “Đó là giường của tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày hôm sau, Tô Mạt đi theo Tô Dịch Viễn tới thị trường nội thất mua đồ dùng trong nhà.

Ký túc xá ở trường có tiếng mới được như vậy, chỉ sợ trường cao đẳng sẽ kém hơn. Anh ta đã có nhà ở thì vẫn nên ở ngoài, có thể dễ dàng hơn.

“Hừ! Anh phải méc mẹ, méc ông ấy kiếm lời vào túi tiền riêng.” Cách một khoảng thời gian Tô Đình Đức sẽ tìm Phó Mạn Hoa lấy tiền, nói muốn thuê người dọn dẹp phòng ở bên này.

Những người khác lần lượt chào hỏi với Tô Mạt, nhưng không có ai tự giới thiệu giống như Phan Ngọc, Tô Mạt c*̃ng không để ý.

Số bất động sản mà Tô Trọng Lê để lại cho Tô Đình Đức bất động sản là ba cái, hai cái ở Tây Quan, một cái ở đường Bắc Kinh. Tây Quan chính là dinh thự Tây Quan, căn nhà ở Bắc Kinh là nhà phố thương mại bốn tầng.

Cô gái này có dáng vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, chắc hẳn là sinh viên thuộc khoá này, cô ấy mặc chiếc váy hoa dài màu xanh da trời, cột b.í.m tóc hai bên, dung mạo không tính là xinh đẹp nhưng cực kỳ thanh tú đáng yêu.

Tô Dịch Viễn tê cả da đầu, vội vàng cúp điện thoại.

“Chào bạn, tôi là Phan Ngọc ở tầng dưới của giường bạn.” Một cô gái có gương mặt tròn và lông mày cong lên khi cười nói.

Tô Dịch Viễn vốn muốn nói trong nhà có phòng ở thì cô mua làm gì, nhưng anh t a nghĩ em gái thông minh như vậy, cô mua nhà thì nhất định có lý do riêng, anh ta đổi đề tài: “Em biết được tin gì rồi?”

Tô Dịch Viễn bĩu môi: “Cửa được đóng chặt thì sao lại có nhiều bụi như vậy?”

Tô Dịch Viễn thấy trên mặt đất có một lớp tro mỏng thì chửi bậy: “Chẳng phải ông ấy tìm người quét dọn một hai năm một lần sao? Anh thấy với lớp tro này thì ít nhất mười năm căn phòng này chưa từng được dọn dẹp.”

Sau đó, anh ta đi mua xe đạp 158 tệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giường 54 tệ, tủ quần áo 64.8 tệ, bàn làm việc 34.2 tệ, hai cái ghế gỗ 24 tệ, nhìn thì không mua nhiều nhưng anh ta đã tiêu 177 tệ.

Chương 339

“Loa phát thanh tối hôm qua bảo mọi người đến họp tại hội trường vào tám giờ sáng nay, không nói gì thêm.” Phan Ngọc nói, cô ấy tò mò quan sát Tô Mạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không ở lại ký túc xá nên không biết hôm qua trường có thông báo gì mới không, cô đi tới trường sớm để hỏi bạn bè cùng phòng ký túc xá.

Tô Dịch Viễn đổ nước xuống sàn, hai anh em dùng khăn tay che kín mũi miệng rồi mới quét dọn lên vệ sinh. Hai người bận rộn đến trưa, hai người dọn dẹp đến mức mặt đầy bụi mới quét dọn sạch sẽ tầng một tầng hai.

Tô Dịch Viễn thấy tầng hai tầng ba có vòi nước, vặn mở thì phát hiện có thể sử dụng bình thường, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngay cả vòi nước cũng không có nước, anh ta còn phải lắp nước, vậy anh ta sẽ không ở đây.

Tô Dịch Viễn là một người đàn ông độc thân nên không có nhiều yêu cầu, miễn có đồ dùng cơ bản để ở là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Nơi này là ven đường nên có rất nhiều bụi.” Tô Mạt giải thích thay cho Tô Đình Đức.

Trên đường trở về, Tô Mạt nói với Tô Dịch Viễn: “Anh hai, em ở phố Cao Đệ gần đây, em cũng mua nhà phố thương mại, nhưng nó chỉ có ba tầng. Lần sau nếu có thời gian rảnh thì em sẽ dẫn anh tới tham quan.”

Khu vực này ở gần nhà ga, lại ở gần hội chợ, thị trường tự do và có rất nhiều người bán hàng rong, Tô Dịch Viễn chuẩn bị làm quen với khu vực này nhân dịp trước khi vào học.

Có lần Tô Đình Đức họp ở Quảng Châu đã dẫn Tô Mạt đi dinh thự Tây Quan. Bọn họ có thể ra vào dinh thự Tây Quan, bên nhà phố thương mại vì có nhiều người phức tạp nên bọn họ chỉ là đứng nhìn từ bên ngoài mà không có vào.

Sau khi thu xếp xong, đêm hôm đó Tô Dịch Viễn ở lại nhà phố thương mại mà không đi cùng Tô Mạt về viện gia chúc.

Cuối ngày, anh ta đã tiêu hơn ba trăm tệ.

Tầng một là cửa hàng, bây giờ ngoại trừ tro bụi trên mặt đất thì không có gì khác. Hai anh em đi lên tầng hai. Tầng hai trống trơn, tầng ba tầng bốn cũng như thế.

Sau khi tản bộ về, Tô Dịch Viễn quyết định cũng muốn ở ngoại trú như em gái.

https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-339.html

Bọn họ đi dạo một vòng, Tô Dịch Viễn mua giường, tủ quần áo, bàn đọc sách và hai cái ghế gỗ tựa lưng. Đồ phải dùng thường xuyên thì anh ta không mua quá rẻ mà mua với giá cả trung bình.

Sau khi làm xong mọi việc, Tô Mạt đi tới chỗ dì quản lý ký túc xá để báo cáo việc cô ở ngoại trú. Sau đó, một nhóm người lái xe tới nhà hàng quốc doanh, ăn bữa cơm xem như ăn mừng Tô Mạt và Tô Dịch Viễn khai giảng.

“Em nghe người ta nói, nếu mở kinh doanh tư nhân, rất có thể khu vực này sẽ phát triển thành khu phố thương mại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339